Chương ngoại truyện 1:Vợ ngang bướng
- -
Một hôm cô vợ họ Lưu của Phương Vỹ nhà chúng ta nằm mơ. Nàng ta mơ thấy Phương Vỹ tạo thêm một cỗ máy thời gian nữa và cất giấu phía sâu trong mật thất của Bạch Gia.
Khi trong mơ, Mộng Lâm nhìn thấy cổ máy và viên ngọc đỏ đầy năng lượng bên trong. Cô chợt lóe lên một suy nghĩ là quay về thời quá khứ một tí để thăm nhà, sau đó là quay lại, vì ống năng lượng kia đủ cho 2 chuyến đi cơ mà..
Thế là trong giấc mơ nào đó, cô nàng leo lên cổ máy và tiến hành xuyên qua không gian thời gian. Đột nhiên trong quá trình chuyển đổi lại cảm thấy cơ thể có gì rất nặng nhọc, đôi môi hơi lạnh lạnh vị lại ngọt ngọt khó cưỡng lại. Mộng Lâm khẽ run người. Cô chớp chớp mắt rồi tỉnh lại ngay sau đó. Thế là giấc mơ tan biến, cái gì mà đi về thăm nhà cũng tan theo.
Thức dậy trong bực bội, khó chịu, nỗi nhớ nhà, cô trầm mặt nhìn ai kia đang trên người mình. Đôi môi mát lạnh đang đặt trên môi mình, nở một nụ cười ngạo nghễ, như vừa đánh thức được cô là niềm hãnh diện lắm vậy, tài năng lắm không bằng.
" Bạch - Phương - Vỹ...!!!!!!, anh làm gì thế, anh dám phá đám em.."
Ai kia: ".????? "
Ông trùm mặt lạnh nào đó, ngớ ngẩn ra một tí, hắn ngồi dậy, nhìn chằm chằm vợ mình. Hôm qua đâu ăn trúng thứ gì đâu, tại sao hôm nay gan to hơn người thế kia. Dám kêu cả tên lẫn họ của hắn luôn. Còn bày ra vẻ mặt nổi nóng vô cớ nữa.
Phương Vỹ bị kêu cả tên lẫn họ, hắn không vui nhưng cũng không nổi giận chỉ gầm mặt hỏi:
" Việc gì sao? anh sai chỗ nào? "
- " Tóm lại là anh sai.. là anh sai.."
Cô gái nào đó không thèm nói lý, không nói là sai ở chổ nào chỉ việc nổi nóng một cách bất thường.
Lấy chiếc gối trên đầu nằm đánh vào ai kia mắt rưng rưng như muốn khóc ầm lên.
Phương Vỹ nhéo nhéo mi tâm, hắn lần đầu thấy cô như vậy đấy. Mộng Lâm ngang bướng trước giờ thì hắn cũng nếm trải cái tính khí đó lâu rồi. Nhưng lần này cô hơi quá đáng. Phương Vỹ dùng trí thông minh của mình phân tích, vừa chịu ăn đòn từ cái gối, vừa nhìn ra cửa sổ suy nghĩ, cuối cùng hắn kết luận được là:
" Tới tháng.." >< =))))
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng thì ai đó lại bị đạp một phát bay luôn xuống giường.
Từ ngày kết hôn với cô đến nay. Phương Vỹ có thể nói dùng bảy bảy bốn mươi chín cách làm ông chồng tốt do Hắc Kiến Văn chỉ đạo nghệ thuật để hắn ta chăm sóc chiều chuộng cô.
Đến nổi khiến cả Bạch Gia phải nháo nhào lên vì sự thay đổi đến đáng sợ này. Cưng chiều dung túng đến mức cô chẳng thèm sợ trời sợ đất nữa huống chi sợ người nào. Thế là đế chế phu nô được hình thành từ đó.
Nhưng Mộng Lâm vẫn rất có nguyên tắc, cô không làm bừa hoặc làm ra những chuyện gây ảnh hưởng lớn. Những chuyện cô làm chỉ vẻn vẹn là: Nuôi hai con quái vật người máy, lâu lâu đem ra tập luyện, cách vài hôm lại động tới cơ quan an ninh khẩn cấp kêu lên ầm ĩ vì muốn trốn đi chơi, hai ba bữa thì gia tộc này gia tộc nọ báo là cô đến nhà làm khách gọi khẩn cấp người Bạch Gia đến hộ tống về giùm...Chỉ thế thôi như ngao du sơn thủy thử tài thiên hạ thế đấy.
- -
Hôm nay thì lại quá đáng, cả chồng mình cũng không tha, đạp thẳng một phát. Phương Vỹ vốn chiều chuộng nhưng không phải là việc gì cũng có thể nhượng bộ. Hành động này của cô không rõ nguyên nhân, hắn phải phạt.Thấy mặt Phương Vỹ khó coi đến cực độ, trong cơn tức tối không biết từ đâu đến của Mộng Lâm lại bị ánh mắt của ai kia quét qua lạnh lẽo đến rợn người, cô ngay lập tức tỉnh táo lại..
" Em..!! Em xin lỗi, anh đứng dậy đi huhu"
- "..."
Đánh người ta té lăng ra, sau đó chỉ nói xin lỗi là xong sao. Đâu có việc nào dễ vậy. Phương Vỹ vẫn giữ nguyên thái độ tức giận tiến lại cô, đầy nguy hiểm bao phủ..
" Oa oa.. Oa Oa...!!! Chồng ăn hiếp em.. Chồng muốn đánh chết em.. "
Ai kia còn chưa lại gần, đang đứng cách đó còn vài ba bước chân, vậy mà cô nhóc đã la muốn động đất trên giường. Phương Vỹ thấy nét mặt ai kia sợ sệt lui lui về sau phòng thủ, hắn quả thực không nhịn được cười mà tiếp tục tiến lại. Mộng Lâm thấy ai đó đang giận rồi lại cười kiểu ẩn dụ đó, cô càng sợ hơn, mặt đột nhiên xanh mét. Trong lòng ngực có cái gì đó cồn cào khó chịu, cô cảm giác buồn nôn tới liên tục..
Phương Vỹ vừa lại gần tính doạ dẫm cô thêm tí nữa, nhưng phát hiện mặt vợ mình trở nên khó coi vô cùng. Hắn phát hoảng lên lấy tay ôm lấy vợ, sự giận dữ trêu đùa tan biến, ánh mắt lo lắng liền lộ lên:
" Em sao thế, em thấy thế nào trong người.."
Phương Vỹ cứ hỏi thì ai kia nắm lấy áo hắn kéo nhăn nhúm lại.
- " Em... Em không sao...Em..."
Chưa nói dứt câu cơn buồn nôn lại tới.
Phương Vỹ đột nhiên sững người trong giây lát, hắn nghĩ nghĩ việc gì đó. Một lát sau tiếng gõ cửa bên ngoài, một bác sĩ bước vào khám cho Mộng Lâm. Sau đó nhìn Phương Vỹ, ông ấy chỉ cần đưa ánh mắt Phương Vỹ đã hiểu ngay.
" Chính xác không? "
- " Dạ vô cùng chính xác, được 2 tháng rồi ạ.."
- " Um.. Ông lui ra đi.."
- -Mộng Lâm ngớ người nhìn Phương Vỹ ý muốn hỏi tại sao, thì lập tức ai kia nhất cô lên đặt vào lòng mình vuốt vuốt trước ngực cô nói:
" Em đã là mẹ rồi, từ nay không được hở chút là bỏ đi chơi, leo trèo như mèo hiểu không, sẽ ảnh hưởng đến em bé."
Mộng Lâm nghe xong kinh ngạc vô cùng: " cô.. cô đã có bảo bối ư.. thật không tin nỗi, hiệu xuất của ai kia quả thật là rất cao..hihi "
- -
Thế là Bạch Gia lại một lần nữa chấn động. Ai hay tin này việc đầu tiên là rất vui và chúc mừng cho Thiếu Gia nhà họ. Nhưng sau đó nghĩ kỹ lại thì họ lại thấy đáng thương cho thiếu gia, không biết có sống sót qua hết được 7 tháng kế tiếp không nữa.." Cả Bạch Gia giờ đang chấp tay cầu nguyện cho vị thiếu gia nào đó..
Trong phòng:
" em muốn đi chơi.."
- " Hôm qua chẳng phải vừa đi rồi sao? "
- " Em muốn đi lần nữa "
- " Không được, chú ý sức khỏe "
- " Em muốn đi.." Ai kia ngang bướng
- " Không được " Đúng là Phương Vỹ nhà ta rất cứng
- " Em muốn đi.." Tiếp tục làm nũng
- " Không được "
Cứ thế diễn ra lần thứ " n ". Mộng Lâm không có ý bỏ cuộc. Không biết cô mang thai có mệt không mà lấy đâu ra hơi sức nhiều thế.
Thấy vẫn không thuyết phục được chồng mình, cô liền chơi chiêu khổ nhục kế là ôm bụng khóc to lên:
" Oa oa oa...!!! Có ai đó ăn hiếp mẹ con mình... " Vừa nói vừa lén liếc chồng cô
Một lát sau, người đàn ông nào đó rất cứng vừa rồi: " Được.." thế là cam tâm tình nguyện nhảy xuống bẫy.
- -Đêm khuya thanh tịnh, hoa thơm ngát, ánh trăng mờ ảo lãng mạn đến rung động lòng người. Có hai kẻ cô đơn đang đứng bàn bạc công việc, nhìn về phía cửa sổ phòng ai, lâu lâu, và lại lâu lâu âm thanh phát ra cũng dễ dẫn đến bệnh tim:
" Ầm.. Đồ lừa gạt, em nén chết anh... " một hai ba món đồ bay ra, bọn họ quen rồi.. " Đoàng "
- " Trò này nguy hiểm, anh đếm tới ba không bỏ súng xuống thì ngày mai em sẽ được lên Đảo đến khi sinh con "
- " Oa oa... đồ chết tiệt Phương Vỹ nhà anh, anh là đồ xấu xa..."
Tiếng súng phát ra từ căn phòng.. À..!! Bọn họ cũng quen rồi.
Nhất Nhị Vương và cả Bạch Vương cũng ra xem xem tình hình. Bọn họ đều khâm phục sức chịu đựng một cách trâu bò của ai kia.