- ---
Xe di chuyển với tốc độ rất nhanh trên một đoạn đường dài gần đến thành phố nhưng không có chút động tĩnh gì hết..
Do việc di chuyển ngược lại nên tốn rất nhiều nhiên liệu, họ phải tìm ra nơi cung cấp nó ngay để nạp đầy nhiên liệu mới đi tiếp được. Vì vậy, họ lại tốn thêm ít thời gian quanh quẩn ở khu vực gần căn cứ sát thủ. Trời cũng dần sụp tối, xe bọn họ càng tăng tốc hơn để ra khỏi đường mòn ven biển tiến vào thành phố..
- --
Mộng Lâm không tiếp tục nằm trong lòng Phương Vỹ được. Cô cảm giác có chuyện gì đó không lành sắp diễn ra.. Mộng Lâm ngốc đầu dậy nhìn xung quanh, quan sát bờ biển. Cô giật tít mình quay sang nói với Phương Vỹ:
" Chúng ta chẳng phải đi đến thành phố sao.... "
Nhất Vương ngồi trên liền quay xuống nhìn Mộng Lâm ngạc nhiên nói:
" Có việc gì sao..."
- " Có... đây không phải đường đi đến thành phố, tôi đã từng đi đến đó chơi, chắc chắn đây không phải..."
- " Nhưng làm sao có thể sai được..." Nhất Vương chỉ chỉ tay vào định vị trên chiếc xe cao cấp. Tên lái xe cũng nói to như thế một lần nữa không thể sai...
Mộng Lâm và Nhất Vương nhìn vào bản tín hiệu hướng dẫn trên màn hình... Mộng Lâm la to:
" Sai rồi...!!! Sai rồi quay lại nhanh... tôi không bao giờ nhớ sai đường..."
Đột nhiên trên tay cô và Phương Vỹ run lên, có tia đỏ trong cổ tay họ đều chớp chớp báo hiệu nguy hiểm...Phương Vỹ sắc mặt thay đổi đột nhiên ra hiệu lệnh:
" Tất cả mọi người bật sang chế độ tự động điều khiển theo bản đồ, nhảy khỏi xe nhanh..."
Hắn nhanh chóng nắm tay Mộng Lâm ôm chặt cô nhảy xuống cùng bọn Nhất Vương. Một lát sau bọn họ đều kinh hoàng khi nghe thấy tiếng nổ.
" Ầm..."
Một tiếng nổ vang trời phía trước họ. Chiếc xe dẫn đường đầu tiên phát nổ, kế tiếp kéo theo nguyên đoàn xe không người lái của họ đều trong biển lửa tan tành...
- ----
" Là ai...!!! Ai lại muốn giết chúng ta, không lẻ hiệp hội sát thủ ư..."
Nhất Vương lên tiếng:
" Bọn họ không ngốc đến ra tay với chúng ta trên địa bàn của họ đâu, là bọn Hắc Tuyên làm..."
- --" Đúng vậy...!! "
Phương Vỹ lạnh lùng nắm tay cô đi thẳng vào hướng khu rừng, hắn vừa gọi cho viện binh của bọn họ đến cứu và tắt tín hiệu sau đó nhanh chóng..Phương Vỹ đồng thời ra lệnh mọi người tắt hết tín hiệu, tránh bọn Hắc Tuyên có thể dò ra sau khi phát hiện xe không có người. Chúng chắc chắn sẽ truy đuổi theo...
" Bọn chúng cài bom lúc chúng ta đổ xăng.."
- " Bọn chúng chuẩn bị kế hoạch ở đây khá chu đáo để đón tiếp chúng ta, có nghĩa chúng đã biết trước chúng ta sẽ đến đây..."
- " Ý công tử là...."
- " Đúng có nội gián...."
- --
Nhất Vương đá vào một gốc cây bên vệ rừng gầm lên:
" Đáng chết mà..."
- ---
" Anh làm gì thế... anh muốn bọn họ biết chúng ta ở đây sao..."
Nhất Vương quên mất cúi đầu có tí xấu hổ vì hành động bất mãn vừa rồi.
Cả đám người di chuyển không ngừng trong bóng tối để nhanh chóng xuyên qua khu rừng đến phía chân cầu vào thành phố..
- -
Đa phần nét mặt của đám người Bạch Gia ngoài những người lãnh đạo cấp cao ra, ai cũng hiện lên hai chữ lo lắng. Họ chưa gặp tình huống nguy hiểm như này bao giờ. không vũ khí tối tân nào trong tay, không tín hiệu liên lạc viện binh bên ngoài.
Thật hài hước ở việc công nghệ càng cao, thì khả năng thực chiến của họ lại bị giảm đi rất nhiều. Họ thật sự quá ĩ lại vũ khí mà Bạch Phương Vỹ thiếu gia nhà họ chế tạo ra.
Trong bóng đêm mịt mờ, có một thiếu nữ chưa tròn đôi mươi, ánh mắt ngây thơ, đôi chân nhanh nhẹn, cô vừa đi vừa ngắm trăng. Cái miệng chúm chím lâu lâu hát nhỏ vào tai ai đó, cười tươi không chút lo lắng hay sợ hãi..
" Em làm gì cười vui thế..."
- " Lâu lắm em mới được tản bộ dưới trăng như thế nào, cảm giác rất khoan khoái..."
Nghe xong thái độ ai đó nói, Phương Vỹ cũng nhếch mép cười. Bên hắn toàn những người có năng lực tốt, được chính tay hắn tuyển chọn, vậy mà không bằng một cô gái. Thái độ ung dung của cô làm cho bầu không khí cũng ít căng thẳng đi phần nào.
" Chúng ta đến bờ biển gần cầu vào thành phố rồi thiếu gia..."
Nhất Vương lên tiếng báo hiệu.
" Tất cả ngồi đây xem tình hình..."
Hiệu lệnh vừa đưa ra người thì ngồi, người thì nằm lăn dài ra, người dựa gốc cây nghỉ ngơi tí...
Tất cả đi cả đêm tất nhiên cũng có chút đuối sức. Nhất Vương ngồi đó cũng suy nghĩ tại sao thiếu gia không gọi ngay người đến giải cứu mà phải ngồi đây nghỉ ngơi.
Nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ tuân lệnh thôi. Thứ nhất Phương Vỹ là thiếu gia của hắn, thứ hai với khả năng phán đoán và năng lực thật sự của của vị thiếu gia này hắn rất tôn sùng..
( tôi không biết anh mạnh cỡ nào, tôi chỉ thấy anh như núi băng to đùng, bị ai kia làm tan chảy từng ngày mà thôi...)