- ----
Chương 2:
- --
" Nhiệm vụ là gì....!!! "
Chưa bước đến sảnh lớn của tổng bộ.. Đàm vũ đã hỏi to từ ngoài vào.
Hắn thật sự không thích nơi này. Đàm Vũ chán ghét nơi này từ rất lâu, tuy là sát thủ hàng đầu nhưng hắn thật sự ghét mùi máu tanh. Mỗi khi bước đến đây, là biết sắp đến sẽ có người chết dưới tay hắn...
" Nhiệm vụ lần này tôi cần cả ba người phối hợp, rất quan trọng..."
Tên chủ nhân giọng trầm trầm nói vọng từ bên trong phòng tối ra..
" Chuyện quan trọng gì mà nghe giọng của Lão Đại có chút thận trọng, làm tôi cũng thấy hồi hộp theo.." Đàm Vũ đáp lại lời hắn.
Thật ra Đàm Vũ cũng chả sợ gì tên Lão Đại... Kết cuộc tệ nhất cũng là cái chết thôi. Khi tồn tại ở đây hơn 20 năm hắn đã quá hiểu điều đó..
- --
" Đàm Vũ...!!! Cậu đừng nói chuyện châm biếm tôi được không... haha.. Nhiệm vụ lần này và điều kiện của nó, tôi sẽ không khiến cậu và hai cô gái của cậu thất vọng đâu... "
Đàm Thanh và Đàm Dung đang đứng cuối đầu chờ nghe lệnh ám sát ai đó, bất giác họ nghe câu:
" Hai cô gái của cậu.."
Ánh mắt hai người họ không đổi ngạc nhiên liếc nhìn nhau...
- --
Đàm Vũ nói: " Thẳng vấn đề đi lão đại..."
- " Được...!!! Tốt lắm...!!! Tôi muốn ba người ám sát con trai Bạch Lão Đại... Thành công các người sẽ được tự do mãi mãi, thất bại các người tự hiểu rồi đấy nhé...."
- -
Vừa nghe xong lời Chủ nhân giới sát thủ thốt ra. Ai trong sảnh đó cũng tối sầm mặt mũi. Họ nắm chặt tay lại.
Kêu họ đi ám sát Bạch gia chẳng khác gì kêu họ đi chết đi.. Nhưng đổi lại thành công là thứ họ mong muốn nhất. Một cuộc sống đúng chất con người, mỗi ngày không cần nghe mùi máu tươi nữa...
Đánh đổi một lần trong đời để đổi lấy thứ xứng đáng như vậy tính ra cũng lợi nhiều hơn hại..
" Ông nói thật không..." Đàm Thanh nhìn thẳng vào nơi tối tăm cất giọng lạnh lùng..
Bên trong cất lên tiếng cừoi sang sảng:
" Cô bé... lời của ta trước giờ có làm sai với cô khi nào chưa..."
- " Được tôi làm..."
Đàm Thanh nói một cách dứt khoát, sự mạnh mẽ quyết tâm trỗi dậy trong cô.. Cô muốn sống như một phụ nữ bình thường. Cô ghét nơi này tận xương tuỷ...
- -
Hai người còn lại nhìn cô gái chầm chầm rồi quay sang nhìn nhau. Cuối cùng tất cả bọn họ đều gật đầu đồng ý.
- --
" Haha... Tốt lắm.. Tốt lắm... Tôi chờ tin tốt lành của các người..."
Hắn ta vừa nói vừa bỏ đi khuất dần trong bóng tối. Để lại gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng của ba con người.. À không... Ba tên sát thủ máu lạnh....
- ---
" Bàn kế hoạch đi...."
Đàm Dung nảy giờ mới bình tĩnh cất giọng trầm trầm nói với hai người kia...
Đàm Thanh cười ha há lên
" kế hoạch gì chứ, kế hoạch bây giờ là chúng ta nên đi ăn uống no say, đi chơi cho thoả thích, mua hết những gì mình thích đi..."
- " Em nghĩ mình sẽ chết sao..." Đàm Vũ cau mày nhìn qua Đàm Thanh hỏi cô..
Cô lại lấy lại nét lạnh lùng không nói thêm lời nào. Chỉ nhìn thẳng hắn lắc đầu mà thôi.
Đàm Vũ tiến lại cô vuốt vuốt tóc cô rồi nở nụ cười ngọt ngào...
Còn cô gái còn lại đứng khoanh tay tỏ ra không mấy thích cảnh tượng trước mắt...
" Giờ này còn nghĩ đến chơi... đúng chỉ có em thôi... "
Vùa nói cô ấy vừa khó chịu bỏ đi..
Thế là hai người còn lại cùng nhau đi vui chơi thoả thích. Ai không đi cùng sẽ tiếc ráng chịu...
- --
Đàm Vũ vừa đi dạo quanh bờ hồ trên chiếc xe mui trần, Đàm Thanh ngồi kế bên cười tươi hưởng thụ cuộc sống cô mong muốn.. Cô đang nghĩ, cố lên, chỉ cần lần này thành công, cuộc đời cô sẽ bước sang trang khác.. Cô sẽ chính tay vẻ nên một màu hồng của cuộc đời mình.. Nghĩ đến đây cô vô cùng hưng phấn hét to lên....
" Em đã nghĩ sẽ làm gì chưa..."
- " Cô giáo dạy nhảy múa khiêu vũ...hay đại loại như đàn piano, sáng tác nhạc..."
Nói đến những thứ đó, ánh mắt lạnh lùng bỗng tỏ sáng lên, không còn dấu sâu bên trong nữa..
" Nét mặt đó giờ này của em còn quá sớm đấy, thu lại nó đi, giờ chưa phải lúc..."
Đàm Vũ vừa nói vừa cười nhẹ nhàng " Em có tuyển trợ lý không, anh cũng thích học đàn..."
Hai người bọn họ bất giác nhìn nhau. Chiếc xe thắn lại bên lề.. Chàng trai đưa tay chạm lấy cằm cô gái.. Hai người họ trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng.. Bỗng nhiên Đàm Thanh đẩy mạnh hắn ra thở hổn hểnh nói:
" Dung tỉ sẽ không thích điều này, anh biết tâm tư của chị ấy mà đúng không? "
- " Anh biết...!!! Nhưng người anh yêu là em, không phải Tiểu Dung..."
Cô cảm nhận ánh mắt đầy lửa tình đang ngày càng rực rỡ hướng về cô, như thiu đốt cả con người cô vậy. Tay cô run run không biết nói gì thêm. Lòng cô lúc này rối bời.
" Chuyện đó em cần thời gian, chúng ta nên lo chuyện trước mắt ngày mai đi...Về thôi, chuẩn bị cho cuộc đời tự do nào..."
Cô vừa nói vừa nhìn đi về hướng khác né tránh ánh mắt đầy ải tình của Đàm Vũ..
Hắn cau mày vì tỏ tình lần này có vẻ thất bại. Nhưng không sao, chỉ cần ngày mai thành công, hắn sẽ có cả cuộc đời để dành tỏ tình với cô...
Chiếc xe lao vun vút đi về hướng khách sạn cực lớn ở gần Bạch Gia nhất..
Sau khi chiếc xe lau đi... Một chiếc xe màu trắng đậu gần đó cũng từ từ chạy đi.. Trong xe là một cô gái xinh đẹp nét mặt buồn và hận xen kẻ nhau...
" Đàm Vũ..!!! Tôi có gì không tốt... Tiểu Thanh tốt ở điểm nào, tôi sẽ cho nó ngày mai biến khỏi cuộc đời này... Dù kế hoạch có thành công hay không nó cũng phải chết.."
Người ta nói không sai, đàn ông hận nhau ra đánh một trận là xong, còn không gì độc bằng lòng dạ đàn bà, chị em cùng vào sinh ra tử tưởng chừng thân thiết lại vì một người đàn ông mà muốn dồn nhau vào chổ chết.