Tô Niệm lắc lắc tay Hàn Thiên.
"Ở trong nhà buồn quá nên em mới ra đây. Không phải còn tận mấy luống đất nữa sao. Chúng ta cùng ươn là được mà"
"Ừm"
Hàn Thiên cưng chiều véo lấy mũi Tô Niệm.
"Niệm Niệm, khi nảy anh vừa mới gặp một người"
Hàn Thiên cố tình nhìn thẳng vào ánh mắt Tô Niệm, nhưng đáng tiếc nó chẳng có gì thay đổi cả. Cô cũng tự nhiên mà rằng.
"Không phải anh đi giải quyết việc của An Nam Hội gì đó sao?"
"Bỏ đi"
Cuối cùng Hàn Thiên vẫn không dám đối diện, tự nhủ rằng trên thế giới này người giống người là điều hết sức bình thường không phải sao?
Niệm Niệm của anh trong sáng, yếu đuối như thế này làm sao có thể cầm nổi cây súng được chứ. Nghe thôi cũng biết là điều phi lí khó có thể xảy ra rồi.
"Thiên, anh muốn nói gì sao?"
"Không có gì. Đừng ươn mầm nữa, vào nhà thôi"
Hàn Thiên chưa để Tô Niệm gật đầu đồng ý đã kéo người cô đi.
"Thiên, anh đưa em đi đâu"
"Cho em xem thế giới của anh"
"Thế giới của anh sao?"
"Theo anh"
Dẫn Tô Niệm đến thư phòng. Hàn Thiên dọn mấy quyển sách trên kệ sang một bên, liền xuất hiện một chiếc bình nhỏ, Tô Niệm chỉ thấy Hàn Thiên xoay nó một vòng, một mật thất liền hiện ra.
Nhìn những thứ bên trong Tô Niệm giật mình lùi lại phía sau. Đôi mắt sợ sệt bám lấy tay Hàn Thiên.
"Thiên"
"Em còn có anh không phải sao"
Trấn an Tô Niệm, Hàn Thiên nắm tay cô đi vào, nơi này trưng bày toàn là vũ khí, súng có, đao lớn đao nhỏ đều có,...còn có cả kim tiêm chứa máu. Nhìn số kim tiêm Tô Niệm lùi về phía sau Hàn Thiên tay run run nhìn chúng.
Thì ra đây là lí do Hàn Thiên không cho cô đụng chạm lung tung vào kệ sách, chắc lại sợ rằng cô sẽ phát hiện ra nơi này thấy những thấy không nên thấy. Nhưng có điều Tô Niệm vẫn không hiểu, tại sao bây giờ Hàn Thiên lại cho cô biết.
"Niệm Niệm, em sợ sao?"
Nhìn thấy cô gái khép nép sợ hãi, khuôn mặt trở nên tái mét, Hàn Thiên dịu dàng nắm lấy tay cô vỗ về.
"Số...kim...kim đó...?"
Tô Niệm vẫn nhìn về số kim tiêm, lắp ba lắp bắp.
"Máu nhiễm HIV"
"Là máu HIV...thật...sao?"
"Thật"
"Máu này dành cho những kẻ cứng đầu chuyên nói dối và cả những kẻ phản bội lòng tin. Chỉ cần tiêm một ống vào người, em nói xem hình phạt này có tàn nhẫn hơn so với cái chết rất nhiều hay không? So với cái chết ngay lập tức thì việc từ từ bị gặm nhắm từng tế bào trong cơ thể đau đớn tột cùng rồi chết đi thì cái nào đau đớn hơn?"
Hàn Thiên nhìn thẳng vào mắt Tô Niệm, những lời nói ra cứ như nhắm thẳng vào Tô Niệm vậy.
Cô sợ hãi cố mỉm cười. Lắc đầu nhìn Hàn Thiên.
"Em...em...không biết"
Hàn Thiên gật gật đầu nhìn cô. Cũng không nói thêm lời nào.
Đôi mắt Tô Niệm lại tiếp tục trốn tránh, lắm la lắm lét nhìn mọi thứ xung quanh. Nhằm xoa dịu đi sự khó xử vừa rồi.
"Á"
Tiếng la của Tô Niệm bỗng nhiên lại vang lên. Hàn Thiên nhìn theo ánh mắt Tô Niệm, biết cô đang sợ điều gì, Hàn Thiên vuốt lấy lưng cô.
"Thiên, ngón...ngón tay"
"Đó là ngón tay của tất cả anh em trong Song Long. Trước khi gia nhập Song Long đều có tục lệ là tự mình chặt đứt ngón áp út của bàn tay trái để thể hiện sự trung thành không nhuốm hồng trần"
Vậy lần trước nhìn thấy ngón tay bị mất của Đại Mao ở trong xe, không phải là do phạm lỗi mà do tục lệ đáng sợ của Song Long.
"Tại sao anh...?"
Tô Niệm nhìn xuống bàn tay còn nguyên vẹn của Hàn Thiên thắc mắc.
"Là cha của anh giữa lại"
Nói rồi, Hàn Thiên từ từ cởi chiếc áo trên người mình ra, xoay lưng về phía Tô Niệm.
Hôm đó xảy ra quan hệ với Hàn Thiên nhưng Tô Niệm lại đau đớn không chú ý đến cơ thể của anh là mấy, hôm nay nhìn kĩ mới thấy phía sau lưng Hàn Thiên có một hình rồng được xăm khá lớn, ngoài ra còn chi chít những vết sẹo chồng chéo lên nhau trông rất khó coi.
Tay Tô Niệm run run sờ lên từng vết sẹo đã lành, nước mắt cô từ đâu lại rơi xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào lưng Hàn Thiên.
"Đau lắm không?"
Hàn Thiên xoay người nắm lấy cánh tay đang trên không trung của Tô Niệm. Lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô.
"Không đau. Chúng đều là những vết sẹo cũ đã lành. Đối với anh vết thương ngoài da không đáng gì cả. Nhưng vết thương trong tim có lẽ sẽ không bao giờ lành được"