Mắt Bão

Chương 1-2




Type: Lily Nguyen

Một tuần sau khi Hồ Thái Phong đến đại học A nhờ Tần Sâm phân tích vụ án, anh lại gặp ông ta ở trước cửa nhà mình.

Tần Sâm một tay cầm ô, tay kia ném túi rác vào thùng rác công cộng đặt ở cuối hành lang, từ xa đã nhìn thấy chiếc xe màu đen chạy như bay đến, cuối cùng dừng sát trước mặt mình. Anh thản nhiên bỏ tay vào túi quần, không hề rời bước. Qua màn mưa như trút nước, anh nhìn cửa sổ bên ghế lái chiếc xe kia từ từ hạ xuống, khuôn mặt Hồ Thái Phong mơ hồ trong mưa.

“Giáo sư Tần, chúng tôi tìm được nhóm nghi phạm thật sự rồi.” Bởi vì tiếng mưa quá lớn, ông buộc phải cất cao giọng. “Kẻ đồng phạm đang uy hiếp tính mạng hung thủ, hắn yêu cầu được gặp cậu.”

Những giọt mưa nặng hạt rơi lộp bộp trên chiếc ô cứng cáp, Tần Sâm lẳng lặng quan sát vẻ mặt Hồ Thái Phong, sau giây lát mới im lặng bước vòng qua chiếc xe, sang bên ghế lái phụ, cụp ô lại, mở cửa xe rồi khom người chui vào. Nhiệt độ trong xe không ấm hơn bên ngoài là bao, anh đặt chiếc ô bên chân, cài dây an toàn, phủi giọt mưa còn dính trên bả vai và cánh tay, nhè nhẹ hít mũi. Trong nhà ấm áp nên khi ra ngoài trong chốc lát, anh không mang thêm áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len rộng màu vàng nhạt bên ngoài áo sơ mi, trong khá phong phanh. May mà cơ thể anh luôn khỏe mạnh, không đến nỗi mơi dính vài hạt mưa đông giữa tháng Mười hai phương Nam đã đổ bệnh.

Chuyện quá khẩn cấp, Hồ Thái Phong không rảnh để ý đến cách ăn mặc của anh, đạp chân ga lao đi vun vút, tranh thủ thời gian đi đường tóm tắt qua về những vấn đề quan trọng cần chú ý: “Nghe này, lát nữa cậu cần đối thoại với hắn...”.

“Tôi từng có kinh nghiệm thương thuyết với nghi phạm, biết vài kỹ năng cơ bản, ông không cần lo lắng.” Tần Sâm phủi nhẹ giọt nước dính trên tóc, nhướng mày nhìn khuôn mặt nặng nề của ông qua kính chiếu hậu. “Hắn là người quen của ông à?”

Hồ Thái Phong kinh ngạc quay đầu nhìn anh, suýt nữa tuột tay lái: “Sao cậu biết?”.

“Có thể đoán ra được qua vẻ mặt và ngữ điệu của ông.” Tần Sâm gạt cánh đảo gió của máy điều hòa. “Có lẽ còn là đồng nghiệp nữa, đúng không?”

Hồ Thái Phong cảm thấy khó tin, nhưng không dám lơi lỏng khi đang lái xe lúc trời mưa, đành chăm chú nhìn con đường phía trước, đồng thời hỏi lại: “Cậu đoán ra cả điều này nữa à?”.

“Manh mối tại nơi phi tang xác chết quá ít, khả năng phản trinh sát này không thể tự học hỏi qua ba lần ‘bóc lịch’ được, phần lớn là tư duy ngược lại thủ thuật điều tra.” Chỉnh cánh đảo gió điều hòa đến góc độ thích hợp, Tần Sâm quay mặt sang hướng cửa sổ xe lành lạnh, tránh hơi nóng thỉnh thoảng phả vào mặt khi chiếc xe chao đảo.

Hồ Thái Phong không khỏi thở dài.

“Một năm trước, chúng tôi vẫn còn là đồng nghiệp. Phương Quốc Hoa đã làm cảnh sát hình sự mười mấy năm rồi. Tưởng Hân Duyệt – vợ của anh ta – là bác sĩ phụ sản. Một năm trước, có hai tên tội phạm mãn hạn tù đã trả thù lão Phương bằng cách bắt cóc Tưởng Hân Duyệt đang mang thai tám tháng. Lão Phương dẫn theo người đi thương thuyết thì trúng đạn. Thai phụ bị kích động nên sinh non, không ngờ đứa bé còn bị dây rốn quấn cổ, cuối cùng vừa sinh ra đã tắt thở. Về sau, lão Phương được cấp cứu thành công, nhưng Tưởng Hân Duyệt lại phát điên. Anh ta muốn dành thời gian chăm sóc vợ nên xin từ chức.”

Tần Sâm chăm chú nhìn con phố đang vun vút lùi về sau, khẽ “ừm” một tiếng chứng tỏ mình vẫn đang nghiêm túc lắng nghe. “Nếu tôi đoán không nhầm, thời gian xảy ra vụ án đầu tiên là vào một năm trước, khi cô ta vừa mới sinh, đúng không?”

“Đúng vậy.” Hồ Thái Phong gật đầu xác nhận, mím môi nói tiếp. “Giáo sư Tần, tôi đã từng nói chuyện với anh ta. Theo tôi biết, lão Phương... Phương Quốc Hoa là cảnh sát tốt, cũng là người rất chính trực. Nếu không phải rơi vào tình cảnh vạn bất đắc dĩ, tôi tin anh ta sẽ không đi đến bước đường này đâu. Tuy anh ta khăng khăng đòi gặp cậu... Nhưng cá nhân tôi cho rằng Phương Quốc Hoa không hề muốn làm hại cậu. Nhất định anh ta có lý do gì đó không thể nói cho chúng tôi biết.”

Ông ngập ngừng rồi nhấn mạnh. “Nhưng bất kể thế nào, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu cần hết sức cẩn thận, đừng lo là cảnh giác. Hiện tại, Phương Quốc Hoa dẫn theo con tin tử thủ ở kho hàng siêu thị, trong tay có súng, đã giằng co với người của chúng tôi suốt bốn giờ rồi. Tổ trọng án số Hai sẽ lén vào mai phục xung quanh kho hàng, trong trường hợp cần thiết sẽ bắn hạ bắn hạ anh ta, đảm bảo an toàn cho cậu và Tưởng Hân Duyệt.”

Hồ Thái Phong vốn tưởng Tần Sâm sẽ tiếp lời ngay tức thì nên im lặng đợi một lúc, đến khi nhận ra anh không hề có chút phản ứng nào mới ngoảnh sang hỏi lại: “Giáo sư Tần, cậu đang nghe đấy chứ?”.

Tần Sâm hơi nghiêng mặt thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, nghe thấy câu hỏi của ông mới hoàn hồn, đôi mắt đen láy nhìn về phía ông, giọng nói chân thành hiếm có: “Xin lỗi, khi nãy tôi mải nghĩ chuyện khác”, sau đó bổ sung: “Tôi nghe thấy rồi. Thật ra không cần căng thẳng quá đâu, tôi biết đại khái lý do vì sao Phương Quốc Hoa muốn gặp tôi rồi”.

Hồ Thái Phong vừa định lặp lại mấy lời lúc nãy liền bị câu nó này của anh chẹn họng. Ông hé miệng, không khỏi bắt đầu suy nghĩ: Nếu mình hỏi: “Sao cậu biết?”, liệu có ngu xuẩn quá không nhỉ?

Mười phút sau, đúng mười giờ sáng, họ đến nơi. Siêu thị này nằm ở một giao lộ ngoại thành. Cảnh sát đã kịp thời phong tỏa con đường, có vài chiếc xe công vụ bao vây xung quanh, mấy viên cảnh sát mặc thường phục tập trung ở bên cạnh dây cách ly, lo lắng đi qua đi lại. Hồ Thái Phong vừa xuống xe liền có nhân viên tiến đến che ô cho ông. Còn Tần Sâm thì mở cửa xe bước thẳng vào màn mưa, nhanh chóng tiến về phía ông rồi đi đến kho hàng phía sau siêu thị. Anh bước đi rất nhanh, Hồ Thái Phong vốn tác phong như vũ bão cũng sớm bị bỏ lại phía sau.

Phó đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự và lính của mình đang phục kích ngoài kho hàng, nhìn thấy họ liền mở cửa xe nhảy xuống chào: “Cục trưởng Hồ!”.

“Tình hình thế nào?” Hồ Thái Phong kéo Tần Sâm, vẫy tay ra hiệu viên cảnh sát phía sau đưa ô cho anh.

Tần Sâm nhìn quanh một lượt, đảo qua từng gương mặt cảnh sát ở đây, sau đó cởi chiếc áo len ướt sũng ra rồi lẳng lặng lắc đầu cho ngớt nước mưa đọng trên tóc.

“Mọi người vẫn còn ở bên trong, Đội trưởng Lưu đã khuyên nhủ hết lời nhưng anh ta vẫn khăng khăng đòi gặp Giáo sư Tần.” Phó đội trưởng báo cáo tình hình một lượt, mau chóng chú ý đến Tần Sâm ở bên cạnh Hồ Thái Phong: “Vị này là Giáo Sư Tần à?”.

Song vị giáo sư trẻ tuổi này lại ngoảnh mặt phớt lờ câu hỏi của anh ta, còn thuận tay nhét chiếc áo len ướt sũng vào ngực Hồ Thái Phong, quẳng lại một câu: “Nói cho anh ta biết tôi đang vào”, rồi lướt qua Phó đội trưởng, sải bước về phía cửa kho hàng.

“Ôi, chờ đã...” Phó đội trưởng giật mình, quay người định kéo anh lại nhưng đã muộn, chỉ đành kinh ngạc nhìn Hồ Thái Phong. “Cứ... Cứ để anh ta đi vào như thế ạ?”

“Cậu ta biết nên làm thế nào.” Hồ Thái Phong nhét chiếc áo len của Tần Sâm vào ngực Phó đội trưởng. Không buồn để tâm đến con người đang rối rắm kia, hít sâu một hơi rồi dặn dò: “Báo cho lão Lưu và tổ Hai chuẩn bị sẵn sàng theo kế hoạch ban đầu”.

Trong lúc cảnh sát bố trí ở bên ngoài, Phương Quốc Hoa cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ ở bên trong. Anh ta ẩn núp giữa hai kệ hảng, tựa lưng vào vách tường, lạnh lẽo, trong ngực ôm người vợ đang ngủ say, tất cả áo xống đều đắp lên người cô ấy. Một giờ trước, anh ta đã tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần, như vậy có thể đảm bảo cô ấy không sợ hãi khi bị chĩa họng súng vào huyệt thái dương. Trong kho hàng có không ít túi hút ẩm, cũng không ướt lạnh như bên ngoài, nhưng chung quy vẫn lạnh đến mức khíến anh ta run lên cầm cập.

Anh ta nắm rõ chiến thuật của cảnh sát, biết giờ này chắc chắn họ đã mai phục xung quanh mình rồi, không chừng còn âm thầm quan sát từng hành động của anh ta từ một nơi nào đó, có khi một họng súng đen ngòm đang ngắm ngay trán anh ta, chuẩn bị kết thuc sinh mạng này bất cứ lúc nào cũng nên. Ánh sáng mờ tối và tầm nhìn bị nhiều chướng ngại vật ngăn trở, đây là ưu thế duy nhất của anh ta. Thời gian đối đầu càng kéo dài, hơi thở của anh ta càng nặng nề. Chốc chốcm anh ta lại hôn lên đỉnh đầu người vợ đang bất tỉnh của mình để tự xoa dịu tâm trạng, để bàn tay đang cầm súng không còn run rẩy nữa.

Hai chân Phương Quốc Hoa đã tê dại, anh ta khẽ liếm đôi môi khô khốc, dần dần mất đi khái niệm về thời gian. Bỗng phía trước vang lên tiếng bước chân khe khẽ, anh ta lập tức gồng người tiến vào trạng thái sẵn sàng, tay trái kề dao găm vào cằm vợ mình, tay phải chĩa khẩu súng về hướng phát ra tiếng bước chân: “Là ai?”.

“Phương Quốc Hoa phải không?” Một giọng nam xa lạ đáp lại anh ta, tiếp theo là một bóng người xuất hiện tại đầu kia kệ hàng. “Tôi là Tần Sâm.”

Phương Quốc Hoa quan sát đánh giá Tần Sâm. Người đàn ông toàn thân ướt đẫm kia chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, chiều cao vừa tầm, dáng người thẳng tắp, tay chân cân đối rắn chắc, khuôn mặt sắc nét hơn so với người Á Đông, nhất là hốc mắt trũng sâu bên dưới xương chân mày nhô cao, để lại một vệt tối màu dưới ánh đèn vàng nơi đỉnh đầu rọi xuống, trong đôi mắt đen láy như gợn lên ánh sáng.

“Như anh thấy, tôi không mang vũ khí.” Anh giơ tay lên, chầm chậm xoay người để Phương Quốc Hoa thấy rõ mình hoàn toàn vê hại. Thực ra, anh không nhất thiết phải làm vậy, vì quần áo trên người đã bị nước mưa ướt sũng, hoàn toàn không che giấu được bất cứ thứ gì bên trong.

“Nghe nói cậu là người đã giúp Cục trưởng Hồ phá được vụ án này.” Phương Quốc Hoa không hề lơ là cảnh giác, khẩu súng và ánh mắt vẫn chĩa thẳng về phía anh, đồng thời không ngừng lưu ý động tĩnh xung quanh. “Trước đây, tôi từng nghe nói về cậu, người Mỹ gốc Hoa, ở nước ngoài được mệnh danh là ‘thiên tài phá án’.”

Tần Sâm bặm môi, nghiêng đầu cân nhắc, dường như cảm thấy bất đắc dĩ: “Nực cười là lần này, tôi chỉ phân tích tâm lý tội phạm để thu nhỏ phạm vi điều tra thay Cục trưởng Hồ mà thôi”. Anh vẫn giơ hai tay, ánh mắt chuyển về phía thùng hàng đặt bên cạnh rồi lại nhìn thoáng qua Phương Quốc Hoa. “Tôi ngồi xuống được không? Chỗ này lạnh hơn tôi tưởng nhiều.”

Đối phương không tỏ ý kiến nên anh xem như đã ngầm đồng ý, liền quay người ngồi xuống thùng giấy, hai bàn tay đan chéo, ma sát vào cánh tay để sưởi ấm.

Phương Quốc Hoa cẩn thận chú ý từng cử chỉ của anh, đột nhiên cảm thấy vô cùng kỳ quái. Người đàn ông này không hề lo lắng, tay chân vẫn rất linh hoạt, ánh mắt trầm tĩnh, cơ mặt thư giãn, đôi mắt đen chìm trong bóng tối không hề có chút biểu hiện sợ hãi hay lo âu. Ngoại trừ phản ứng bị lạnh ra thì từ đầu đến cuối không bộc lộ bất kỳ tâm trạng nào. Kỳ lạ, kỳ lạ hết sức!

“Cậu không sợ tôi.” Cảm giác quái lạ này khiến Phương Quốc Hoa như ngồi trên bàn chông, anh ta nhìn xoáy vào Tần Sâm, cất giọng khàn đặc khẳng định: “... Cũng không sợ khẩu súng trên tay tôi”.

Tần Sâm còn đang chà xát cánh tay để làm nóng cơ thể một cách tự nhiên, nghe thấy vậy liền hé môi, ngoảnh đầu nhìn về phía Phương Quốc Hoa, điềm nhiên trả lời: “Có thể nói thế này, bởi vì tôi cho rằng anh không hề có ý định giết tôi”.

“Tại sao?”

“Tất cả phản ứng cơ thể của anh đều nói cho tôi biết sự thật này.” Anh giơ một tay ra dấu trên người Phương Quốc Hoa, nghiêm túc hỏi: “Biết Khoa học Thần kinh* không? Đây là một lĩnh vực rất thú vị, tôi đã từng được tiếp xúc nhiều lần”.

*Khoa học Thần kinh hay còn gọi là Sinh lý học Thần kinh, là một phân ngành khoa học của Sinh lý học, có vai trò nghiên cứu các chức năng của hệ thần kinh trung ương. Nó liên quan chặt chẽ với Sinh học Thần kinh, Tâm lý học, Thần kinh học, Sinh lý học Thần kinh Lâm sàng, Điện sinh lý học, Hoạt động Thần kinh cấp cao, Giải phẫu học Thần kinh, Khoa học Nhận thức và các chuyên ngành khoa học về não khác.

“Tương tự với Vi biểu lộ* à?”

*Vi biểu lộ hay micro-expression là những biểu cảm thoáng qua trên gương mặt chỉ trong 1/25 đến 1/15 giây, biểu hiện cảm xúc thật sự của người nhận thông tin. Không giống biểu cảm bình thường, vi biểu lộ rất khó và gần như không thể khống chế. Bởi vì chỉ là thoáng qua nên không dễ để nhận ra vi biểu lộ của người khác, chỉ có 1% số người nhận ra vi biểu lộ khi chưa trải qua luyện tập.

“Nếu anh muốn hiểu như vậy cũng được.” Anh lại chà xát cánh tay, ánh mắt tình cờ rơi trên khuôn mặt Tưởng Hân Duyệt đang ngủ mê man, sau đó hơi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt Phương Quốc Hoa, rồi thoáng lướt qua họng súng đen ngòm kia.

Bởi hành động này, Phương Quốc Hoa đã thấy rõ đôi mắt đen trong hốc mắt trũng sâu của anh khi chúng lộ ra dưới ánh sáng. Đó là một đôi mắt đẹp nhưng nhuốm màu u buồn, trắng đen rõ ràng, lông mi dày và dài, bởi vì hai hàng mày cau chặt nên càng lộ vẻ thâm trầm. Dường như đôi đồng tử đen láy sâu thẳm ấy không thời khắc nào không lộ vẻ đăm chiêu, khiến người ta rất khó nắm bắt.

Phương Quốc Hoa còn nhận ra anh là một người đàn ông điển trai nữa. Mà người đàn ông này đang nhìn anh ta với ánh mắt thản nhiên rồi cất lời: “Ngoài ra, tôi cũng biết anh định giết vợ mình trước, sau đó tự sát hoặc tự thú”.

Phương Quốc Hoa chợt sững lại, co ngón tay nắm chặt khẩu súng, im lặng thoáng chốc.

“Tôi đã cố gắng ngăn cản cô ấy, nhưng vẫn không thể trông coi sát sao được.” Một lúc lâu sau, ánh mắt Phương Quốc Hoa chuyển về phía người vợ trong lòng mình, những run rẩy nhỏ bé vì ẩn nhẫn bấy lâu bỗng trở nên kịch liệt. “Cũng tại tôi mà cô ấy trở thành thế này. Dù cô ấy giết người nhưng lỗi lầm là do tôi hết. Tôi muốn chết thay cô ấy, nhưng tôi không thể để mặc cô ấy tiếp tục phạm sai lầm hay để họ nhốt cô ấy vào bệnh viện tâm thần được. Kiểu điều trị giật điện rất vô nhân đạo, như vậy chẳng khác nào đang hành hạ cô ấy cả. Cho nên cách tốt nhất bây giờ chính là tôi và cô ấy cùng chết, dùng việc này để chuộc tội.” Lúc anh ta hướng ánh mắt về phía Tần Sâm, mu bàn tay cầm súng đã nổi chằng chịt gân xanh, có lẽ chính anh ta cũng không nhận ra hốc mắt mình đã hoen đỏ. “Tôi không còn lựa chọn nào khác.”

Tần Sâm nhìn chằm chằm Phương Quốc Hoa, không nói một lời, ánh mắt sắc bén chợt dịu đi.

“Như vậy, anh định trăn trối điều gì với tôi?” Anh không xoa tay nữa, thoải mái tựa lưng vào kệ hàng phía sau, cánh tay tự nhiên đặt lên bắp đùi, rũ mắt nhìn xuống mười ngón tay đan vào nhau theo thói quen, ánh mắt chậm chạp lướt qua những vết chai trên khớp xương, từ tốn nói tiếp. “Nếu có liên quan đến tên tội phạm bắt chước cách gây án trong vụ án thứ hai thì tôi sẵn lòng lắng nghe.”

“Cậu biết có kẻ bắt chược ư?” Phương Quốc Hoa hơi thẳng người dậy. “Vậy tại sao không...”

“Giống với lý do anh yêu cầu được nói chuyện với tôi: không muốn bứt dây động rừng.” Tần Sâm buồn chán xoa hai ngón tay cái vào nhau. “Bởi vì chúng ta đều biết tên tội phạm bắt chước kia đang nằm trong Tổ chuyên án.”

Giọng anh đều đều, âm lượng vừa đủ để cả hai người nghe rõ. Phương Quốc Hoa cảm thấy não mình như căng ra. Anh ta nín thở, hạ giọng thật khẽ, đảm bảo chỉ họ mới nghe rõ tiếng của đối phương: “Trước khi cảnh sát kết án sẽ không công bố vụ án, mà chi tiết vụ án cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài, chỉ có người trong Tổ chuyên án và nhân viên ngoài biên chế được mời tới hỗ trợ – kiểu như anh – biết thôi. Cho nên tôi đoán tên tội phạm bắt chước kia đang ở trong Tổ chuyên án.” Thoáng ngập ngừng giây lát, cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được hỏi anh: “Làm sao cậu biết được?”.

Tần Sâm cong ngón cái bên này búng vào ngón cái bên kia, như đang đắm chìm trong trò chơi trẻ con của mình, nhưng hình ảnh hiện trường vụ án thứ hai đã sớm hiện rõ trong đầu anh.

“Ban đầu, tôi không chắc chắn lắm, chỉ cảm thấy báo cáo khám nghiệm tử thi và ảnh hiện trường thứ hai hơi lạ thôi.” Anh nói như đang tự lẩm bẩm, thậm chí giọng điệu còn toát lên chút tán thưởng khó hiểu. “Đến ngày hôm qua, khi lệnh phong tỏa hiện trường bị hủy, tôi mới có cơ hội đi xem. Phải nói rằng phương pháp phản trinh sát của anh và tên tội phạm bắt chước này hoàn toàn khác nhau, thể hiện chủ yếu ở cách lựa chọn nơi phi tang thi thể và phương pháp xóa sạch chứng cứ.”

Phương Quốc Hoa nhướng mày: “Nói vậy thì chắc hẳn cậu đã biết là ai rồi?”.

“Phải nói là tôi đã xác định được nghi phạm nhưng chưa có chứng cứ đầy đủ.” Tần Sâm ung dung đáp lại, duỗi hai bàn tay đang chồng lên nhau, chống đầu gối từ từ đứng dậy, bước về phía Phương Quốc Hoa. “Bây giờ nói về vấn đề của anh trước đã, Phương Quốc Hoa! Tôi quen một luật sư rất giỏi, nếu vơ chồng anh cần, đến lúc đó, anh ấy có thể ra tòa biện hộ cho hai người.”

Đôi mắt anh lại ẩn sâu dưới bóng của xương chân mày, hai tay bỏ vào túi quần ướt sũng một cách tự nhiên, rõ ràng anh vẫn đứng ở vị trí cũ nhưng giờ khắc này lại có vẻ cao lớn hơn ;úc ban đầu. “Có lẽ hai người sẽ không tránh khỏi cảnh tù tội, nhưng áp lực và nỗi đau khổ đang dằn vặt nội tâm sẽ được giảm bớt phần nào. Sau đó, vợ chồng anh có thể bắt đầu lại. Tôi sẽ giúp hai người đến Hong Kong. Phương pháp điều trị nơi đó khoa học và nhẹ nhàng hơn, không cực đoan như ở đây.”

Đây là ảnh hưởng bởi hiệu ứng thị giác ư? Phương Quốc Hoa muốn lùi về phía sau theo bản năng, nhưng phát hiện gót chân mình đã kề sát chân tường rồi, không còn đường lui nữa. Anh ta tự nhủ mình thật sự không nên xem thường một chuyên gia Tâm lý học.

“Cậu cho rằng chúng tôi có thể bắt đầu lại...” Anh ta cảm thấy sợi dây cung đang bị căng đến cực hạn trong lòng mình sắp sửa đứt lìa, vẫn không cam lòng cắn môi dưới, ấn đường cau chặt vì đau khổ, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc. “...Sau khi đã gây ra tất cả những chuyện này ư?”

Anh ta biết giờ phút này, nhất định trông mình rất tuyệt vọng, cảm xúc tiêu cực ấy không tài nào có thể diễn tả thành lời.

“Thực ra tôi không thể chắc chắn, nhưng tôi nghĩ rằng anh nên cho mình một cơ hội.” Tần Sâm bình thản nhìn Phương Quốc Hoa, điềm nhiên như thể không hề trông thấy nỗi tuyệt vọng nơi đáy mắt anh ta. “Cũng nên cho người anh yêu một cơ hội... Tôi nói là lúc cô ấy tỉnh táo.”

“Phương Quốc Hoa bị những giọt lệ làm nhòa đi tầm nhìn trước mắt, cũng vì thế mà hình ảnh người đàn ông phía trước vàng trở nên mơ hồ.

“Trong tình trạng cô ấy tỉnh táo và có khả năng đưa ra lựa chọn, sao anh biết cô ấy sẽ không cố gắng vì anh?” Phương Quốc Hoa chỉ còn nghe thấy câu hỏi của Tần Sâm vang lên trong bóng tối nhập nhoạng. “Hai người rất yêu thương nhau, chắc hẳn anh biết rõ điều này hơn bất cứ ai.”

Đúng vậy, anh ta biết rõ hơn bất cứ ai. Giọt nước mắt nóng hổi trào khỏi hốc mắt, cuối cùng, anh ta đã thấy rõ Tần Sâm lần nữa. Khẩu súng từ từ tuột khỏi năm ngón tay rồi rơi xuống, anh ta đưa tay ôm kín mặt mình.

Mười giờ hai mươi bảy phút sáng, một mình Phương Quốc Hoa đi ra khỏi kho hàng, giơ cao hai tay trống không. Nhanh chóng có cảnh sát hình sự lao đến còng tay anh ta ra đằng sau. Cùng lúc đó, cảnh sát mai phục trong kho hàng đỡ Tưởng Hân Duyệt vẫn còn ngủ mê man ra ngoài.

Hồ Thái Phong nhanh chóng tiến vào kho hàng đầu tiên, tìm thấy Tần Sâm đang yêu cầu một cảnh sát hình sự đưa áo khoác cho mình.

“Cậu ổn không?” Hồ Thái Phong vội vàng đi đến trước mặt anh, nắm bả vai anh nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt, muốn xác nhận anh không hề hấn gì.

“Rất tốt, ngoại trừ hơi lạnh.” Tần Sâm thờ ơ đáp, đưa tay cầm lấy áo khoác mà người cảnh sát hình sự kia cởi ra cho mượn, không hề khách sáo xỏ tay vào rồi kéo khóa.

Thấy tinh thần anh đã thoải mái hơn, cuối cùng Hồ Thái Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ ra, ghé lại hỏi nhỏ: “Hai người đã nói những gì thế?”.

“Chút nữa lấy lời khai sẽ biết.” Tần Sâm hà hơi vào lòng bàn tay rồi chà xát, chẳng buồn che giấu thái độ qua loa có lệ của mình. “Đâu phải là chuyệ quan trọng gì.”

Không phải chuyện quang trọng gì là sao? Hồ Thái Phong ngờ vực nhìn anh nhưng không tiếp tục truy vấn nữa.

May mắn là không lâu sau, lời khai của Tần Sâm đã trả lời cho câu hỏi của Hồ Thái Phong. Anh chỉ phân tích tâm lý phạm tội của Tưởng Hân Duyệt và Phương Quốc Hoa, sau đó đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của anh ta, cuối cùng chiêu hàng thành công.

Thế là vụ án rùng rợn đã kết thúc viên mãn. Tuy không một ai vui vẻ nổi khi biết viên cảnh sát kỳ cựu trở thành tội phạm, nhưng Tổ chuyên án vẫn tổ chức một bữa ăn nho nhỏ ngay tối hôm đó thay cho buổi tiệc mừng công như thường lệ. Đáng tiếc, Tần Sâm là người có công lớn nhất lại từ chối lời mời của họ, bảo buổi tối mình còn phải giảng bài cho nghiên cứu sinh rồi lịch sự rời đi.

***