Dịch: sói già đơn độc***
“Không thành vấn đề, thế nhưng, ta chỉ sợ ta không phải đối thủ của bọn họ, dù sao đó cũng là một vị Kim Tiên của Xiển giáo.”
“Bọn hắn ở Không giới đã lâu, không quen thuộc được khí tức ở nhân gian này, thực lực không thể hoàn toàn thi triển, hơn nữa ngươi gần đây thực lực lại đề thăng một chút, tìm thêm vài người tụ tập ở một chỗ, chỉ cần không gặp phải tình hống phiền phúc là được. Với lại, ta không cần ngươi phải đánh thắng bọn họ, chỉ cần cướp được tín vật thông linh triệu hoán Đông Nhạc Đại Đế là được.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: “Được thôi, ta sẽ nhờ bạn bè cùng tập trung lạ một chỗ.”
“Ta theo phe của bọn họ, ngươi không thể vạch mặt ta, ngươi đi cướp đoạt tín vật, không được nói ra động cơ!”
“Ngươi đang chơi ta đấy à, không có động cơ?, chả nhẽ lại nói ta nhìn đám người đó ngứa mắt nên mới ngứa tay đập cho bọn họ một trận à?”
“Vậy để ta tìm cho ngươi một cái cớ nhé, lần này ta phát hiện ra chút manh mối, Tô Mạt cũng theo Lê Sơn lão mẫu cùng tới nhân gian, hoa sen điệu tiên tử không phải chuyên tâm muốn luyện hóa nàng, đây chính là cái cớ, sau khi gặp mặt, Lê Sơn lão mẫu tất nhiên không chịu giao Tô Mạt cho các ngươi, vậy cũng chỉ có đánh. Ngươi đối với tín vật của Đông Nhạc Đại Đế cảm thấy có hứng thú, nên tiện tay cướp mà thôi...”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, dáng vẻ của Lâm Tam Sinh lúc này quả thật cực kỳ đê tiện và lưu manh.
Mặc dù không thể thích nổi cái kế hoạch này, nhưng Diệp Thiếu Dương không có cách nào từ chối, bởi vì đây là chuyện của Lâm Tam Sinh.
“Lúc nào hành động?”
“Đại khái yêu cầu vài ngày, ta sẽ phái người tới nói cho ngươi, ngươi chờ tin tức của ta là được.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói rằng: “Ta còn có một vấn đề, theo như lời ngươi nói, Đông Nhạc Đại Đế vào thật đến Không giới... Lại sử dụng chiến tranh để đối phó với Thị tộc, cũng có chỗ tốt. Dù sao hắn có thực lực, cũng có lực hiệu triệu.”
Lâm Tam Sinh cười một tiếng, “Ngươi nghĩ gì thế, nếu chuyện đó xảy ra, Yêu tộc cùng tà linh trên mấy đỉnh núi, đều sẽ không phục, đến lúc đó Không giới nội loạn, kết quả cuối cùng, chỉ có thể bị Đại Đế dùng vũ lực chinh phục.”
“Nếu như dùng vũ lực, chẳng phải sẽ khiến bọn họ đoàn kết lại với nhau sao?”
Lâm Tam Sinh yên lặng một lát, nói: “Thiếu Dương, nếu có một ngày nào đó, xuất hiện một người có thực lực mạnh mẽ, vô địch thiên hạ, tất cả mọi người đều hướng về hắn, muốn hắn trở thành người lãnh đạo, kêu gọi toàn bộ giới Pháp Thuật cùng một chỗ đối kháng loạn lạc của thiên kiếp, nhưng điều kiện kiện bắt buộc là ngươi và toàn bộ người của Mao sơn nhất định phải thần phục hắn, ngươi có làm được không?”
Diệp Thiếu Dương lập tức ngây người, lắc đầu, “Lúc đầu ta khẳng định không chấp nhận, nhưng nếu như... Hắn thực sự là sự lựa chọn đúng đắn, một người tốt và tài năng, ta đồng ý để hắn làm lão đại.”
“Ngươi!” Lâm Tam Sinh dùng cây quạt đạp một cái vào đầu Diệp Thiếu Dương, “Ngươi chính là người duy nhất ta tin tưởng là chân mệnh thiên tử, trừ ngươi, những kẻ khác đều là giả.”
“Nếu như ta không phải thì sao.”
“Thực lực, chỉ có thực lực mới có thể giải thích tất cả. Thật cùng giả, chẳng qua trong nháy mắt, lịch sử vốn là kẻ thắng cuộc viết nên, chúng ta nhìn thấy lịch sử, cũng chẳng qua những người đi trước muốn cho chúng ta chứng kiến những điều tốt đẹp mà thôi. Tóm lại ngươi trước tiên cứ chuẩn bị cho đầy đủ, vài ngày nữa thôi chúng ta sẽ hành động.”
Diệp Thiếu Dương tự nhiên không phản đối, hắn kéo Lâm Tam Sinh ra hỏi thăm tình hình của Đạo Phong cùng Nhuế Lãnh Ngọc, hai người trò chuyện rất lâu.
Trời tối, Qua Qua đột nhiên nghĩ tới Trần Duyệt còn chưa có trở về, liền ngỏ ý muốn lên núi đi tìm.
“Ngươi thật sự coi nàng thành mẹ ngươi sao?” Lâm Tam Sinh cau mày.
“Đúng vậy, đó là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.” Qua Qua vừa muốn đi ra.
“Ngươi quay lại đây!” Lâm Tam Sinh nỗ lực ngăn cản, nhưng Qua Qua đã chạy, ở ngoài cửa ném 1 câu tiếp theo, bảo hắn có chuyện gì thì đợi quay về nói.
Từ đạo quan ra ngoài, Qua Qua đột nhiên có một cảm giác bất an, nó bay thẳng lên, quan sát đỉnh núi.
Trần Duyệt hiện tại trên núi đang chạy như điên, ở sau lưng nàng, có ba đạo bóng đen tại đây đuổi theo đằng sau, ngay lúc nó nhìn thấy nàng, ba đạo nhân ảnh nhanh chóng áp sát, chộp vào giữa lưng của Trần Duyệt.
“Không!” Qua Qua kêu gào, thế nhưng chuyện nó lo lăng vẫn chưa xảy ra: Trên cổ của Trần Duyệt đột nhiên sáng lên một tia ánh sáng màu xanh lam kì dị, đánh vào trên người của ba kẻ kia, trực tiếp khiến bọn chúng văng ra xa, Trần Duyệt rên lên một tiếng rồi ngã nhào về phía trước xuống đất.
Từ phụ cận trong núi rừng, lại nhảy ra bảy tám người quần áo đen, hướng Trần Duyệt tiến lên.
“Dừng tay!!”
Qua Qua hét lớn một tiếng, hóa ra chân thân mười hai năm thiền, lao nhanh xuống dưới, dùng cánh đập xuống, từng cơn gió mạnh nổi lên cuồn cuộn không ngừng, hướng về phía mấy người quần áo đen phóng tới.
Mấy người bị thổi ngã trái ngã phải, miễn cưỡng ổn định lại cơ thể, tên người cầm đầu hạ lệnh: “Mặc kệ hắn, nhanh giết chết con bé này!”
Mấy người chen nhau lên.
Trần Duyệt ngửa mặt té trên mặt đất, căn bản không có sức đánh trả, mờ mịt luống cuống nhìn những sát thủ này tới gần.
Đột nhiên một con thật lớn thiền trùng rơi vào trước mặt, hai con mắt to lớn mở trừng trừng nhìn nàng, ồm ồm mà nói: “Mẹ, không phải sợ, con sẽ bảo vệ mẹ!”
Quái vật gì thế này! hét lên một tiếng, Trần Duyệt trực tiếp dọa ngất.
Mấy người quần áo đen dừng một cái, một người cầm đầu quát lên: “Các ngươi bám lấy hắn, để ta tới!”
Từ trong rừng rậm lại bay ra mười mấy đạo nhân ảnh, hướng Qua Qua nhào tới, nó có thể cảm giác được trên người bọn họ xuất hiện quỷ khí dày đặc, những thứ này đều không phải con người, hơn nữa thực lực đều không kém.
Qua Qua như điên, thi triển ra tất cả thủ đoạn, đối phó những kẻ thần bí này, nhưng những tên sát thủ này lại rất thông minh, bọn chúng không có liều mạng tấn công, chỉ nỗ lực giam giữ kìm chân Qua Qua lại, chỉ cần nó khẽ động, bọn hắn lập tức tập kích quấy rối, bên kia, tên thủ lĩnh bọn áo đen đã hướng Trần Duyệt tiến lên...
“C-K-Í-T.. T... T...” Một tiếng tiếng ve kêu, đinh tai nhức óc, tất cả mọi người tâm thần đều run rẩy một chút, khí tức bị đánh tan, Qua Qua nắm lấy cơ hội, lao ra khỏi vòng vây, hướng Trần Duyệt phóng đi.
Đây cũng là hành vi liều lĩnh trong lúc tình thế cấp bách. Những hắc y nhân kia, rất nhanh lại lần nữa phục hồi, hướng về phần lưng của Qua Qua tấn công..
Qua Qua mắt thấy Trần Duyệt sắp bị bắt được, trong tình thế cấp bách, hoàn toàn không để ý tới chính mình, liều mạng bị trọng thương một kích liều mạng, tăng hết tốc độ hướng Trần Duyệt tiến lên.
Những tên quần áo đen tay đã mò lấy giữa lưng hắn, do dự một chút, tự nhiên thu tay lại.
Qua Qua lao xuống, bắt được tên thủ lĩnh, dùng sức ném xuống đất, lập tức leo lên, nanh nhọn chút nữa sẽ đâm vào gáy của hắn, bỗng tên kia đột nhiên cầu khẩn nói: “Dưa nhị gia!”
Qua Qua ngẩn ra, tự tay giật xuống trên mặt hắn miếng vải đen, là cái chừng ba mươi tuổi hán tử, có như vậy một chút quen mặt, nhưng nghĩ không ra, tiếp tục muốn động thủ, người này giơ tay lên chống đỡ khuôn mặt, nói: “Dưa nhị gia chớ động thủ!”
“Ngươi là ai!”
Nam tử không nói lời nào.
Phía sau hắn những hắc y nhân kia cũng đều rơi xuống, không biết làm lại đứng cạnh bên người Qua Qua, Qua Qua dẫn theo hắc y nhân đi tới bên người Trần Duyệt, tiếp tục quát lớn với người kia: “Ngươi là ai, ngươi làm sao nhận ra ta! Không nói ta lập tức giết ngươi!”
Tên áo đen vẫn không nói lời nào.
Qua Qua dưới cơn nóng giận liền muốn động thủ, đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng quát lớn: “Dừng tay!”
Qua Qua ngẩng đầu, chứng kiến Diệp Thiếu Dương cùng Lâm Tam Sinh cùng đi tới.
Là hắn trước đó trong lúc tình thế cấp bách sử dụng hồn ấn mà Diệp Thiếu Dương truyền cho, đó là tin hiệu khẩn cấp, chỉ cần kích hoạt, bọn hắn ngay lập tức sẽ chạy tới.
Chứng kiến bọn hắn, Qua Qua cũng yên lòng, đè tên mặc áo đen nằm xuống, chờ Diệp Thiếu Dương qua đây.
“Chuyện gì xảy ra?” Diệp Thiếu Dương nhìn lấy trước mặt nhiều người mặc đồ đen như vậy, trong lòng cũng rất tò mò, những kẻ này ám sát thật bại, tại sao còn không chạy đi, chẳng lẽ còn muốn giúp thủ lĩnh bọn họ thoát ra hay sao?