Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2453




Đoàn người ùn ùn phụ họa.

Lâm Tam Sinh không nhanh không chậm, hướng hòa thượng kia cười cười, nói: “Hãy nghe ta nói cho hết lời, nếu ba đại thi vương đủ thông minh, bọn chúng nhất định sẽ không chọn ba cái khe hẹp này, mà là…” Lâm Tam Sinh đưa tay chỉ hướng một đầu khác của bản đồ, “Tây tuyến! Chủ lực của bọn chúng, nhất định là ở tây tuyến!”.

Lời vừa nói ra, toàn trường chấn động.

“Nói năng lung tung!” Có người phản bác ngay tại chỗ, lại bị Phổ Pháp Thiên Tôn giơ tay, nhíu mày, nhìn chằm chằm vị trí Lâm Tam Sinh chi, nói: “Nơi này tuy không có sông núi ngăn trở, lại là một mảng đầm lầy địa, đối với đại bộ phận cương thi mà nói, hầu như không thể vượt qua, cho dù bọn chúng bơi đến, cũng cần phải tốn thời gian, thủ binh của chúng ta ở bên kia cũng có thể kịp thời phát hiện, có thể lập tức tăng binh đi qua, đem chúng một lưới bắt hết.”

Không ít người cùng nhau gật đầu theo, líu ríu, trách cứ Lâm Tam Sinh nói năng lung tung.

“Quân sự sắp làm màu rồi.” Diệp Thiếu Dương nói thầm ở bên tai Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu cau mày, nói: “Em không nghĩ ra hắn phải xoay chuyển lại như thế nào.”

“Anh cũng không nghĩ ra. Nhưng em xem vẻ mặt hắn là biết, mỗi lần trước khi làm màu đều là như thế này.”

Lâm Tam Sinh mặt mỉm cười, nhìn Phổ Pháp Thiên Tôn, chậm rãi nói: “Thiên Tôn… Quân của chúng ta, tất cả đông tuyến, phòng thủ ba cái khe hẹp đó, cách đầm lầy tây tuyến vài trăm dặm, ta xin hỏi, đại quân đi qua trợ giúp như thế nào!”

“Đệch!” Diệp Thiếu Dương vỗ đùi, đột nhiên cũng nghĩ tới một điểm này.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, mỗi người mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Tam Sinh, ngay cả Phổ Pháp Thiên Tôn cũng giật mình.

Loại cảm giác này, khiến Lâm Tam Sinh cảm thấy rất sướng, chậm rãi nói: “Điệu hổ ly sơn, nói tới cũng không phức tạp, nhưng nếu ngụy trang tốt, chung quy sẽ có người mắc mưu.”

Phổ Pháp Thiên Tôn hít sâu một hơi, đột nhiên hướng Lâm Tam Sinh chắp tay, “Thật sự là một lời bừng tỉnh người trong mộng, đa tạ nhắc nhở!”

“Chờ chút!” Lê Sơn Lão Mẫu đột nhiên mở miệng, nói: “Nhỡ đâu bọn chúng trong kế tựu kế, gạt chúng ta đem binh lực bố trí ở tây tuyến, ngược lại tiến công đóng tuyến thì sao?”

“Đương nhiên là có khả năng này, cái này phải xem hai bên đấu trí so dũng khí, ta cũng chưa nói bọn chúng nhất định sẽ chủ công tây tuyến, chỉ là có khả năng này, bọn chúng cũng đang quan sát, cuối cùng mới có thể xác định vị trí tiến công, chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt, không có gì bất biến… Đặc biệt loại chiến đấu này một trận định Càn Khôn, chủ yếu quyết định thắng bại, là trí mưu của hai bên… Lâm mộ bất tài, nguyện ý tạm làm quân sự của liên quân, chỉ huy trận chiến tranh này, không biết các vị đáp ứng hay không?”

Chưa có ai mở miệng nói, nhưng cũng không có ai thực cân nhắc vấn đề này, bọn họ chỉ là cảm thấy… Tiểu tử này có thể là điên rồi, mới sẽ đưa ra yêu cầu không thực tế như vậy.

“Ha ha ha!” Diệu Quang Tiên Tử cười phá lên, “Lâm Tam Sinh, so tu vi, ngươi chút tu vi này, ở trước mặt chúng ta chỗ này bất cứ một người nào cũng không đủ xem, so địa vị… Người chỉ là chủ bộ m Dương ti, còn là Diệp Thiếu Dương giúp người xin, đừng nói là người, cho dù là một ti chủ, tỷ muội chúng ta cũng không để vào mắt!”

Một đoạn lời đã nói ra tiếng lòng của mọi người, cùng nhau gật đầu theo.

Lâm Tam Sinh quay đầu nhìn cô ta, gật đầu nói: “Cái này, ta là biết, Tuần Du ti ti chủ Thập Nương, chính là môn hạ Lê Sơn, nhìn thấy thánh mẫu cũng phải ngoan ngoãn bái. Nhưng… Bây giờ là chiến tranh, có gì quan hệ với thực lực và địa vị cá nhân? Nếu chỉ dựa vào các ngươi đám tông sư đại năng này liền có thể đánh thắng một trận chiến này, các ngươi còn ở đây thương lượng cái gì?”

“Ngươi!” Diệu Quang Tiên Tử giận dữ, vung tay áo, đứng dậy nói: “Dựa vào chúng ta những người này đánh không thắng, dựa vào người là có thể sao, người vừa rồi nhắc nhở là không sai, nhưng sao có thể chứng minh người có năng lực lĩnh quân? Phổ Pháp Thiên Tôn từng đọc hết binh thư, chẳng lẽ ngược lại không so được với người tên tú tài ghê tởm này?”

Lâm Tam Sinh nói: “Thứ nhất, ta không phải tú tài vô dụng, thứ hai, binh thư ta cũng từng đọc, nhưng nếu chỉ đọc binh thư thì có thể đánh thắng trận, vậy mọi người đều là thường thẳng tướng quân, Thiên Tôn ta lời này không phải nhằm vào người, binh hành quỷ đạo, đạo lý này người nhất định rất hiểu.”

Phổ Pháp Thiên Tôn chỉ có thể gật đầu thừa nhận, hỏi: “Người từng làm quân sư?”

“Ta ở thời Hồng Vũ đỗ thứ cát sĩ, thụ phong Hàn Lâm viện biên tu, sau bởi vì chống đối đường quan, điều nhiệm tiền tuyến trung quân, đảm nhiệm chủ bộ, làm hai nhiệm kỳ, đối với chiến tranh, ta không dám tự so với Khai Bình vương cùng Trung Son vương, nhưng tuyệt đối hiểu hơn những ai đang ngồi đây. Không Giới và nhân gian nhất mạch tương liên, các ngươi tuy không biết ta, nhưng cũng không cần thiết hoài nghi ý đồ của ta, ta chung quy không có khả năng là nội gian thi tộc phái tới…”

Một đoạn lời đầy chứng cứ lý lẽ, Song Linh Quỷ Vương là người đầu tiên tỏ vẻ ủng hộ, còn có một hai thủ lĩnh quý tộc và yêu tộc cũng đều ồn ào theo, nhưng người của Xiển giáo và phật môn trước sau đều chưa lên tiếng.

Lê Sơn Lão Mẫu nói: “Việc này, còn phải bàn bạc kỹ hơn, nhưng Lâm tiên sinh đã nguyện ý góp sức cho Không Giới ta, đó là vô cùng tốt, có thể tới trong quân tiếp tục đảm nhiệm chủ bộ trước, đợi sau khi quen thuộc chiến cuộc, lại cân nhắc sau, các vị nghĩ như thế nào?”

Đoàn người đều gật đầu. Lê Sơn Lão Mẫu vì thế rèn sắt khi còn nóng nói: “Như thế, việc này không cần bàn nữa.”

Tranh thủ hồi lâu, mới tranh thủ được một cái chủ bộ, Diệp Thiếu Dương tuy không biết chủ bộ rốt cuộc là quan gì, nhưng cũng biết cách “Tham mưu trưởng” Lâm Tam Sinh yêu cầu không ít, một điểm này nhìn sắc mặt hắn là biết, vì thế đứng lên muốn nói chuyện, lại bị Tiểu Cửu kéo ngồi xuống. “Thiếu Dương, dục tốc thì bất đạt, quân sư một người ngoài muốn ở trong quân đứng vững gót chân, là không lập tức làm được, chuyện này, có thể chậm rãi thao tác…”

Diệp Thiếu Dương đành phải nghe cô.

Sau đó, Phổ Pháp Thiên Tôn chủ trì, tiếp tục thảo luận chiến sự, Lâm Tam Sinh bởi vì được tán thành làm chủ bộ, tham dự thảo luận, đưa ra rất nhiều ý kiến đối với phòng ngự, “hội nghị quân sự” này họp hơn giờ, mới tính là chấm dứt.

Về bố cục phòng ngự, cũng chưa thể thảo luận ra kết quả, nhưng Phổ Pháp Thiên Tôn cũng hấp thu ý kiến của Lâm Tam Sinh, muốn ở một đoạn thời gian sau đây bảo trì quan sát đối với thị tộc, cuối cùng mới có thể ra kết luận.

Vì dự phòng thi tộc đột nhiên tập kích, Lâm Tam Sinh cũng đưa ra mấy kẻ nghi binh phi thường tốt, hư hư thực thực, để thi tộc cũng không thể xác định liên minh bọn họ rốt cuộc đem chủ lực giấu ở nơi nào, không dám tùy tiên tiến công.

Hội nghị chấm dứt, Phổ Pháp Thiên Tôn mời Lâm Tam Sinh lập tức theo mình cùng nhau tới trung quân, bố trí cục diện. Lâm Tam Sinh vui vẻ đồng ý, đi trong Âm Dương Kinh của Diệp Thiếu Dương trước, gọi Lý Lâm Lâm đi ra, sau đó nói lời từ biệt với ba người bọn Diệp Thiếu Dương.

“Ta biết các người đang nghĩ cái gì, nhưng mà có thể lên làm chủ bộ, ta cũng thỏa mãn, dù sao đây chỉ là mở đầu, Phổ Pháp Thiên Tôn là người thành thật, chờ hắn thật sự hiểu biết bản lĩnh của ta, nhất định sẽ càng thêm trọng dụng ta.”

“Huynh đệ cố lên, ta tin tưởng ngươi!” Ngô Gia Vĩ cực kỳ hưng phấn, cảm thấy cao hứng cho Lâm Tam Sinh.

Lâm Tam Sinh cười cười, nói: “Các ngươi trở về cũng chuẩn bị cho tốt… Chiến sự không nói chắc được khi nào sẽ bùng nổ, ở trước đó, ta sẽ thông báo các ngươi, đến lúc đó ta ở bên này cho các ngươi, đến lúc đó nói sau.”