Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2392




Lúc này, Lâm Tam Sinh từ trên trời rơi xuống, đứng ở phía sau Uyển Nhi, gọi cô một tiếng.

“Ngươi… Vô sỉ, ngươi gạt ta! Người kia bên trên mới là người người vẫn luôn tìm kiếm! Ngươi vì sao phải đi tìm ta!”

Lâm Tam Sinh trầm mặc.

Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như cũng không biết nói gì, chỉ có thể ở một bên lặng lẽ nhìn.

“Là ta sai rồi…” Lâm Tam Sinh cúi đầu, một lát sau, nói: “Ta chỉ là không nỡ bỏ nàng, sáu trăm năm rồi, ta không cam lòng, ta thật sự không cam lòng.”

“Ngươi không cam lòng?” Uyển Nhi đột nhiên xoay người, nhìn hắn, khóc lắc lắc đầu, “Nhưng mà, người người muốn tìm, không phải ta. Người bảo ta đi theo ngươi, ta không làm được. Tam Sinh kia của ta, còn ở trong cổ mộ chịu khổ! Ta cần đi tìm hắn mới đúng! Nếu ta ở bên người, hắn làm sao bây giờ? Ngươi nói đi, hắn cũng sẽ chờ đợi mãi sao?”

Lâm Tam Sinh gật đầu.

“Ta biết, ta sai rồi, nếu có thể bồi thường. Nàng muốn ta làm như thế nào.” “Ta muốn người đưa ta trở về, trở lại cái kia của ta… Dùng lời của các ngươi để nói, đó mới là thế giới của ta, mặc kệ ta có thể tìm được chàng hay không, đó cũng là số mệnh của ta, cho dù đi âm ty luân hồi, ta cũng sẽ chờ hắn.”

Lâm Tam Sinh nhìn nàng, cười lên thê lương, “Nàng ở trong luân hồi, cũng đã đợi ta mấy trăm năm, cuối cùng… Khi ta tìm được nàng, nàng đã chặt đứt duyên phận của chúng ta, vừa rồi ở trên lầu, nàng cũng thấy rồi.”

“Vậy thì sao? Tất cả, đều là duyên phận, đều là tự mình lựa chọn, ít nhất ta muốn đi làm việc ta nên làm. Tam Sinh. Người không phải Tam Sinh kia mà ta yêu..”

Nói xong lời cuối cùng, cô ngồi ở trên mặt đất bắt đầu khóc.

Chu Tĩnh Như thấy cô rất đáng thương, đi qua, muốn vỗ vỗ bả vai của cô, kết quả tay từ trên thân cô trực tiếp xuyên qua… Lúc này mới nhớ tới người khác với quỷ, ngồi xổm trước mặt cô bắt đầu an ủi.

Lâm Tam Sinh như mất hồn mất vía đứng ở phía sau Uyển Nhi, nhìn cô, qua hồi lâu, nói: “Ta đưa nàng trở về. Trở lại thời đại kia của nàng.”

Uyển Nhi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nói: “Ngươi có thể làm được?”

“Ta sẽ cố gắng làm được, ta đáp ứng nàng, tuy ta không phải Tam Sinh ở thế giới kia của nàng, nhưng ta vẫn là ta… Tính cách của ta, nàng hẳn là biết.”

Uyển Nhi yên lặng nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, sau đó chậm rãi đứng dậy, ghé vào trong lòng hắn, lớn tiếng khóc lên.

Diệp Thiếu Dương kéo Chu Tĩnh Như, yên lặng đứng ở xa xa. Qua một hồi lâu, Uyển Nhi hoàn toàn bình tĩnh trở lại, bảo Lâm Tam Sinh giúp đỡ, cùng nhau đi về phía nhà của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như theo ở phía sau, lúc lên lầu, Lâm Tam Sinh với Uyển Nhi trực tiếp bay lên, Diệp Thiếu Dương cùng Chu Tĩnh Như ngồi thang máy.

“Thiếu Dương ca.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu, phát hiện Chu Tình Như đang nhìn góc nghiêng khuôn mặt mình, nghi hoặc nhìn cô.

Chu Tĩnh Như cắn môi, nói: “À… Em có chút cảm giác thật giống như giữa chúng ta càng ngày càng xa… Em không biết có phải thật sự như vậy hay không, anh đừng nghĩ nhiều đó.”

Ngay cả oán giận cũng vẫn nghĩ cho mình, Diệp Thiếu Dương nhất thời rất áy náy, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô, nói: “Không thể nào, anh gần đây quá bận. Quá nhiều việc, em cũng biết, cho nên có chút bỏ bê em, nhưng ở trong lòng anh, em vẫn luôn là người thân cận nhất tín nhiệm nhất của anh, nếu… Em gặp cái gì phiền toái, anh khẳng định xông lên đầu tiên.”

“Ừm, em tin tưởng.” Chu Tình Như lộ ra mỉm cười hài lòng, “Nhưng, em hy vọng mọi người lần sau có hành động gì, cũng có thể mang theo em đi cùng, ít nhất có thể giúp mọi người làm chút gì đó. Em không muốn cái gì cũng không tham dự, loại cảm giác này em rất không thích.”

“Được, lần sau có gì cần, anh sẽ không khách khí với em.”

Chu Tình Như liên tục gật đầu, thật sự hài lòng cảm xúc bất mãn nho nhỏ chôn đã lâu trong lòng trước đó lập tức quét sạch. Cô chính là giải hiểu cho người ta như vậy, yêu cầu cũng phi thường thấp.

“Ngày kia, có một hồi biểu diễn, nếu anh có rảnh mà nói, chúng ta cùng đi nghe một chút thế nào.” Cửa thang máy mở ra, hai khi người cùng nhau đi xuống, Chu Tình Như nói, “Nếu anh quá bận rộn thì thôi.”

“Bạn thật ra không bận. Bọn anh tính đi Long Hổ Sơn, nhưng còn có một đoạn thời gian nữa, cũng không có khả năng mỗi ngày đều có việc làm, chỉ là… Anh đối với nghe hát loại sự tình này không có sở thích gì đặc biệt, anh hiện tại nghe vẫn là tứ đại thiên vương Trương Quốc Vinh vần vẫn hát.”

Chu Tĩnh Như che miệng cười nói: “Em biết mà, anh bình thường nào có thời gian nghe nhạc, nhưng hội biểu diễn lần này anh phải đi, đây là ba ca sĩ trẻ tuổi liên hợp tổ chức, một ca sĩ trong đó, anh quen biết.”

“Không thể nào, anh quen biết ca sĩ? Ồ, em là nói… Sẽ không là Trang Vũ Ninh chứ?”

“Chính là cô ấy, cô ấy hiện ở kinh thành phát triển, lần này là công ty bọn em mở hội, cố ý mời cô ấy về quê hương mở một lần hội biểu diễn, anh có thể không biết nhỉ, cô ấy bây giờ đã là ngôi sao chuẩn top 1, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai con đường ngôi sao sáng láng.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nhớ tới Trang Vũ Ninh, trong lòng cũng dâng lên một ít hồi ức về ngày xưa, nói: “Ừm, anh đã sớm cảm thấy, cô ấy nhất định sẽ nổi tiếng.”

“Vậy anh đi đi, để lát nữa em an bài một chút, cho anh ngồi ở hàng ghế thứ nhất.”

Về tới trong nhà, Lâm Tam Sinh và Uyển Nhi cũng vừa tới. Mọi người nhìn thấy Uyển Nhi và Lâm Tam Sinh cùng nhau trở về, lập tức đi lên hỏi tình huống, Diệp Thiếu Dương với Chu Tĩnh Như ở phía sau xua tay, bảo bọn họ đừng hỏi nhiều.

Uyển Nhi chui vào trong m Dương Kinh, Lâm Tam Sinh cũng theo vào, Diệp Thiếu Dương đoán hắn tám phần là đi an ủi, vì thế nói sơ qua về tình hình với mọi người, bởi vì đây là chuyện riêng của Lâm Tam Sinh cùng Uyển Nhi, người khác cũng khó mà nói gì, chỉ có cảm khái.

Sau nửa đêm Diệp Thiếu Dương lại ngủ một giấc, buổi sáng hôm sau bị Tạ Vũ Tình đánh thức, phi thường thần bí kéo hắn ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương nhìn vài người ngã trái ngã phải trên giường, có thể là lúc trước thức đêm mệt muốn chết rồi, những người này đều còn ngủ, chưa một ai tỉnh lại.

“Sáng sớm gọi tôi dậy làm gì?” Diệp Thiếu Dương theo Tạ Vũ Tình đi đến ngoài cửa, hỏi.

“Chị mang cậu đi ăn bánh bao thịt lớn, đi mau.” Tạ Vũ Tình thúc giục hắn ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương vừa nghe nói bánh bao thịt lớn, lập tức muốn chảy nước miếng, theo cô cùng nhau ra ngoài, trên đường nói về chuyện ở thời kì dân quốc gặp được tổ tông ông chủ tiệm bánh bao, Tạ Vũ Tình lấy ra thư Diệp Thiếu Dương lúc ấy ở thời điểm dân quốc viết cho hắn xem.

“Chính là tờ này, bên trên có bút tích của cậu.”

Diệp Thiếu Dương lúc trước đại khái từng nghe cô nói về chuyện này, nhưng chưa nhìn thấy bản thảo của mình, cầm được trang giấy ố vàng, trong đầu có một loại cảm giác kỳ quái không thể nói rõ, lập tức mở ra xem, nhưng mà… Bên trên lại là một chữ cũng không có.

Hai người đều ngây ra. Nhìn kỹ, quả thực không có một chút bút tích, cho dù là bút bi bị người ta lau đi, cũng không có khả năng không lưu lại một chút dấu vết nào.

“Tại sao có thể như vậy?” Bản thân Tạ Vũ Tình cũng ngây dại.

“Tôi biết sao lại thế này…”