Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2389




Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn. “Chúng đạo rồi thì có thể?

Đạo Phong gật gật đầu. “Hỗn Nguyên đại đạo, đó là thiên địa tam giới, sinh linh ở trong tam giới, cùng ở ngoài tam giới, căn bản là hai chuyện khác nhau.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi bao giờ chứng đạo?”

“Sắp rồi.”

“Ta chờ, đến lúc đó mang ta bay lượn.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc.

Lâm Tam Sinh nói: “Nói chính sự. Chuyện dân quốc, Thiếu Dương người cũng nhớ rõ, Tinh Nguyệt Nô và Lý Hạo Nhiên, là có thù, nếu Lý Hạo Nhiên thật sự chứng đạo rồi, vì sao sẽ bỏ qua cho cô ta, không nói một tiếng dẫn dắt Bích Thanh rời khỏi?”

Tứ Bảo chậm rãi gật đầu, “Đúng vậy, Lý Hạo Nhiên này là tên lắm lời, lần này thể mà lại không nên một tiếng, thế này không phù hợp họa phong của hắn.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Chẳng lẽ là bởi vì hắn có thù với cả hai bên, cho nên không giúp cả hai? Đừng quên lúc trước chúng ta đã xúc mất đạo tông của người ta ở nhân

gian…”

Mọi người đều cảm thấy hẳn không phải nguyên nhân này, cuối cùng cũng chỉ có thể coi là một đoạn nhạc đệm, không đi để ý tới nó nữa.

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Tiểu Mã nhìn quanh, hỏi

“Phong ca đã nói, chúng ta đều nhanh chóng trở về, bằng không chỉ dựa vào mấy người bọn Nhạc Hằng không trấn thủ được, hiện tại Thiếu Dương cũng đã tỉnh, chúng ta cũng nên đi rồi.” Dương Cung Tử nói xong, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, gật đầu nói: “Thái Âm sơn gần đây ở Quỷ Vực động tác rất lớn, chúng tôi bây giờ phải chạy về ngay, chờ lúc cậu cần hỗ trợ, lại tìm chúng tôi tới đi.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Với mọi người, tôi cũng không nói cảm tạ, mọi người cũng tương tự, có việc thì triệu hồi.”

Nói xong nhìn về phía Tiểu Mã.

Tiểu Mã có chút mất mát, nhìn những người quen thuộc này, cuối cùng đem Qua Qua mạnh mẽ kéo đến trước mặt mình, xoa đầu nó, nói với mọi người: “Tôi cũng đi đây.”

“Cậu cẩn thận. Đừng lỗ mãng như vậy.”

“Không có việc gì không có việc gì, tôi là phúc tướng, không chết được.” Tiểu Mã cười hắc hắc, “Được rồi các huynh đệ, tôi đi đây, có việc nhớ phải gọi tôi.”

Tiểu Mã nhìn mọi người, ánh mắt lộ ra vô hạn lưu luyến, sau đó hạ quyết tâm, xoay người ra khỏi cửa.

Trong lòng đám người Diệp Thiếu Dương cũng rất không nỡ bỏ hắn, nhưng không có cách nào cả, hiện tại, Tiểu Mã là người của Phong Chi Cốc, tuy hai tổ chức thân như một nhà, nhưng Đạo Phong bên kia hiện tại cũng cần nhân thủ, Diệp Thiếu Dương cũng không tiện đem hắn giữ lại.

Đám người Dương Cung Tử, sau khi nói lời từ biệt với đoàn người Diệp Thiếu Dương, lục tục rời đi.

“Thanh kiếm này, trẫm còn muốn mượn một đoạn thời gian, lúc người cần dùng, trẫm trả lại ngươi.” Kiến Văn để cầm Ngư Trường Kiếm, nói với Diệp Thiếu Dương.

“Ngươi nói với Đạo Phong là được, ta không để ý.” Diệp Thiếu Dương đối với hắn không nhấc lên nổi hứng thú gì. Nói ra hai người còn có thù giết vợ, nhưng Kiến Văn để là người làm đại sự, chưa đem thù này hận biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng Diệp Thiếu Dương rõ ràng, gã là ghi thù.

Hắn cũng không phải bởi vì một điểm này mà bài xích Kiến Văn để hoàn toàn ngược lại, là vì Kiến Văn đến vậy mà ngay cả thù giết vợ cũng có thể nhịn được loại người có lòng dạ vậy, Diệp Thiếu Dương tự nhận không phải đồng đạo với gã, nhất định không thể làm được huynh đệ với gã.

Bọn Dương Cung Tử đều rời khỏi trước, trong phòng chỉ còn lại có một mình Đạo Phong.

Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Có cái gì muốn nói không?”

Đạo Phong nói: “Đệ tử Tinh Nguyệt Nô thu ở nhân gian, đều bị ta giết rồi, chỉ còn lại có một tên, ta không điều tra ra bất cứ tình huống nào về kẻ đó, hiện tại ngươi.đã trở lại, tất cả giao cho người. Người muốn đối phó Tinh Nguyệt Nô, không thể tránh được người này.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, liên quan tên đồ đệ bí ẩn này của Tinh Nguyệt Nô, lúc trước mọi người cũng từng tán gẫu, nhưng khi đó, tràn đầy trong lòng mọi người đều là xông vào lối trì như thế nào, chưa đi cân nhắc chuyện này cẩn thận, giờ phút này nghe được Đạo Phong nói như vậy, Diệp Thiếu Dương vẫn có chút không cho là đúng, nói: “Hắn là đồ đệ của Tinh Nguyệt Nô, lại có thể lợi hại đến đâu chứ.”

Đạo Phong lạnh lùng nói: “Lý Hạo Nhiên còn là đồ đệ của Vô Cực Thiên Sư, người cảm thấy hắn như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương á khẩu không trả lời được, cười hắc hắc, “Cái này dễ, Vô Cực Thiên Sư dù sao được xưng nhân gian đạo thần, người nên lấy ta nêu ví dụ, ta so với sự phụ lợi hại hơn rất nhiều nhỉ.”

Đạo Phong cạn lời, cũng lười lý luận với hắn. Bỏ lại một câu “Đi đây, phất tay áo rời đi.

“Đạo Phong đại đại, ta còn có việc tìm ngươi.” Tiểu Bạch vội vàng đuổi theo ra.

Chờ bọn họ đều đi rồi, Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, nói với mọi người: “Mọi người nghỉ ngơi trước một đêm, giữa trưa ngày mai liên hoan một bữa thế nào. Qua Qua các ngươi đi âm ty kiếm chút rượu các ngươi có thể uống, sau khi tụ hội, các ngươi theo Tiểu Cửu cùng đi Không Giới, đi đối kháng Thị tộc, thứ nhất tích lũy âm đức, tìm cơ hội trở lại âm ty làm việc, thứ hai, cũng là sưu tập tình báo, ta bên này tạm thời không dùng đến các ngươi, không cần nhiều người như vậy đều ở lại đây.”

Đoàn người đều gật đầu.

Qua Qua lập tức dẫn theo Bánh Bao đi cùng, phá vỡ hư không, vui vẻ hướng tới Quỷ Vực. Chanh Tử đến nhân gian đã hai ngày, cũng nói tạm biệt, theo bọn họ cùng nhau trở về.

“Hiện tại là nửa đêm, chị muốn ngủ một giấc, chị có thể ngủ một giấc thẳng tới giữa trưa.” Tạ Vũ Tình nói xong, trực tiếp nằm xuống ngay tại trên giường của Diệp Thiếu Dương. Lúc trước Diệp Thiếu Dương chưa tỉnh, mọi người đều tương đối lo lắng, cũng chưa được ngủ ngon như thế nào cả, hiện tại Diệp Thiếu Dương đã tỉnh, không cần thiết chống đỡ tiếp nữa.

Chu Tĩnh Như ngáp một cái, nói: “Vậy em cũng ngủ ở đây đi, quá muộn rồi, em cũng không muốn trở về.”

“Được rồi mọi người đều ngủ đi. Tôi vừa tỉnh, không ngủ được, tôi đi tìm chút đồ ăn.”

“Thiếu Dương ca, anh một ngày một đêm chưa ăn cái gì, vừa uống một bát cháo mà thôi, tuyệt đối đừng ăn đồ cay!” Chu Tĩnh Như bò dậy dặn.

“Em đừng để ý hẳn, dạ dày hẳn khỏe lắm. Không chết được.” Tạ Vũ Tình ôm gối đầu, nhắm mắt lại lẩm bẩm một câu.

Diệp Thiếu Dương cười cười, hai người này đều là người quan tâm mình nhất, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau.

Tứ Bảo và lão Quách cũng ngáp liên tục, ăn cháo xong, ngủ ngay tại trên sô pha của phòng khách.

“Tôi đi sân thượng hít thở không khí, mấy người ai đi cùng?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Em đi với anh.” Tiểu Cửu nói.

“Tôi không đi, tôi dẫn Thôi lang đi dạo chợ đêm, trước khi trời sáng trở về, đi đây nha.” Phượng Hề đem Thôi Dĩnh lôi đi. “Chị Mỹ Hoa, cùng đi không?”

Mỹ Hoa đáp ứng một tiếng, ba người cùng nhau ra ngoài.

Tiểu Thanh oán giận nói: “Tiểu Bạch tám phần là chạy theo Đạo Phong rồi, lão đại ta theo các ngươi cùng nhau đi bộ đi.”

“Tiểu Thanh, đi theo chúng ta.” Mỹ Hoa hướng hắn ngoắc tay.

“Ta không đi dạo phố..”

“Đi đi đi, mua quần áo cho ngươi.” Mỹ Hoa nhìn Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu một cái, đem Tiểu Thanh không hiểu chuyện kéo đi.

“Bạch Mi à, ngươi…”

“Yên tâm, ta ngủ, ta không làm bóng đèn.” Ngô Gia Vĩ đem Tứ Bảo và lão Quách đẩy tới một bên, bản thân cũng chen ở trên sô pha, may là số pha khá lớn, ba người miễn cưỡng cũng nằm được.

Lâm Tam Sinh nói: “Ta đi tìm Uyển Nhi, các ngươi đi đi. Ta đợi lát nữa đi qua nói chuyện.” Nói xong chui vào trong m Dương Kính.

Diệp Thiếu Dương hướng Tiểu Cửu cười cười nói: “Đám người này, nhãn lực cũng không tệ, chúng ta đi thôi.”