Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2369




Đạo quan bình thường, nếu quan chủ hoặc chưởng giáo không phải tông sư đại năng, căn bản không dám dùng câu đối hào khí như vậy.

Trong Bắc Đẩu quan, trên điện Tam Thanh bày một cái hương án, bên trên bày ba cái lư hương cổ đồng, bên trong đất không phải hương dây thông thường, mà là Long Tiên Hương từ nhân gian mang đến, khói lại không phải xoay quanh mà lên, mà là dừng ở trên một vật trên hương án. Là một cái vòng tay màu sắc thâm thúy.

Ở trên bồ đoàn trước hương án, một đạo sĩ mặc đạo bào màu đen, đầu đội pháp quan ngồi ngay ngắn. Đạo sĩ không già, nhìn qua ngoài bốn mươi tuổi, để một chòm râu nhỏ, sắc mặt như ngọc, trên trán mơ hồ có một mảng khí tím lưu động. Đạo sĩ này ngồi ở trên bồ đoàn, không nhúc nhích, trong miệng niệm kinh văn nào đó, điều khiển khói của Long Tiên Hương, không ngừng hun nướng vòng tay kim loại trước mặt.

Chốc lát, hắn hoàn thành một chu thiên hành công, mở mắt, trong miệng phun ra một ngụm thanh khí, nhìn cái vòng tay kim loại kia, lắc lắc đầu.

“Ta đã dùng ba hội nguyên pháp lực, lại không cách nào luyện hóa một tia hồn lực trong đó, vậy chỉ có thể nói lên… Người còn sống. Thanh Ngu tổ sư, ta biết người nghe thấy ta nói chuyện, nhưng người không có nhục thân, không có hồn phách, chỉ trông vào nguyên thần chống đỡ, làm sao ngăn được ta vạn niệm hương khói ăn mòn, sớm muộn gì sẽ bị ta luyện hóa.”

Trong Kim Cương Trác không có một tia phản ứng.

Đạo sĩ khe khẽ thở dài, nói: “Chỉ là đáng tiếc, việc nhân gian, luôn luôn là sự muội ta phụ trách, ngày đó không thể chiến một trận với người, rất là đáng tiếc. Nhân gian, lại chưa có đối thủ có thể nhấc lên được hứng thú của ta…”

Đạo sĩ nói xong, nhắm mắt lại, đang định hành công một chu thiên nữa, đột nhiên một đạo sĩ áo vàng nghiêng ngả lảo đảo từ bên ngoài sơn môn chạy như điên đến, quỳ gối của đại điện, dập đầu nói: “Tổ sư, bên ngoài xảy ra việc lớn rồi!”

Đạo sĩ dựng thẳng hàng lông mày kiếm, lạnh lùng nói: “Việc lớn gì đáng giá ngươi quấy rầy ta thanh tu, quay đầu tự đi lĩnh nửa canh giờ trách phạt. Nói đi.”

“Tạ tổ sư.” Đạo sĩ kia không chỉ có không cãi, còn dập đầu một lần, lúc này mới nói: “Có một đám đạo sĩ hòa thượng tới từ nhân gian, thông qua Hiên Viên Chi Môn xâm nhập, một đám người xông vào lối trì, còn có một người, công bố muốn lên núi bắt nương nương… Bị chúng con bao vây, ở dưới núi đấu pháp, nhưng gã này cực kỳ ghê gớm, chúng con không thể thủ thắng, đến xin chỉ thị ý tứ tổ sư…”

Đạo sĩ từ trên bồ đoàn chậm rãi đứng lên, nhìn tiểu đạo sĩ kia, vẻ mặt chấn động. Hắn thân là tông sự, tâm thần bình thường sẽ không chấn động vì sự tình gì, nhưng chuyện này thật sự quá mức ra ngoài hắn dự kiến.

“Trăm ngàn năm qua, tới bây giờ không ai dám tự tiện xông vào Hiên Viên sơn, cho dù là Vô Cực Quỷ Vương của Thái m sơn, cũng không dám mơ ước thánh địa… Đám nhân gian pháp sư này, sao lại đến tìm chết?”

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Những người đó lại lịch thế nào?”

“Khởi bẩm tổ sư, chúng con đối với nhân gian pháp sư không hiểu nhiều lắm, trong đó kẻ kia tuyên bố muốn xông lên núi tróc nã nương nương, tàn nhẫn vô cùng, như ma thanh buông xuống, cầm Đả Thần Tiên, giết rất nhiều đệ tử của chúng ta, sợ không phải pháp sử nhân gian chính tu.”

“Cái gì?”

Đạo sĩ nghe xong bẩm báo, ngẩn ra tại chỗ. 4ệ Thanh Trường Phong…”

Trong Kim Cương Trác, đột nhiên truyền đến một thanh âm hùng hậu nhưng mà rõ ràng.

Thanh Trường Phong sửng sốt, phục hồi tinh thần, ánh mắt dùng ở trên Kim Cương Trác, cười nói: “Ngươi cuối cùng đã mở miệng. Thanh Ngưu tổ sư, ngươi có khỏe không?”

“Thanh Trường Phong, người tự xưng là pháp lực có một không hai tam giới, coi rẻ nhân gian, hôm nay lại có một pháp sư nhân gian, thực lực không ở dưới ngươi, ngươi đi gặp một lần là biết.”

Thanh Trường Phong nói: “Hắn là ai vậy?”

Thanh Ngưu tổ sư trầm mặc.

Thanh Trường Phong đem Kim Cương Trác nắm ở trong tay, cười lạnh nói: “Người chẳng qua là thần niệm còn sót lại, bản thân khó bảo toàn, lại còn mở mồm ăn nói ngông cuồng, đợi ta luyện hóa hồn lực của ngươi, hút tu vi của người, liền chân chính là có một không hai tam giới, thế gian không ai địch nổi.”

Trong Kim Cương Trác, Thanh Ngưu tổ sư thản nhiên phun ra bốn chữ: “Ngu không ai bằng.”

Thanh Trường Phong cũng không đấu võ mồm với gã, đem Kim Cương Trác nhét vào trong đạo bào, nói với tiểu đạo sĩ ngoài cửa: “Mở đường, mang ta đi gặp bọn chúng một chút.”

Tiểu đạo sĩ kia lập tức ở phía trước dẫn đường, mới ra khỏi đạo quan, nhìn thấy một bóng người từ đối diện đi tới, sửng sốt một phen, lại lần nữa quỳ xuống hành lễ. “Ra mắt nương nương.”

Vẻ mặt cực kỳ cung kính cùng khẩn trương.

Bóng người nọ không thèm nhìn gã, lập tức từ bên cạnh gã đi qua, vào Bắc Đẩu quan. Thanh Trường Phong ngẩng đầu nhìn là Tinh Nguyệt Nô, nói: “Ngươi không phải ở nhân gian sao, sao lại đến đây?”

Tinh Nguyệt Nô nói: “Có người xông lên núi, ngươi không biết?”

Thanh Trường Phong cười cười, trong giọng nói mang chút khinh thường: “Pháp thuật công hội kia của ngươi, sắp một trăm năm rồi, cũng chưa thể chiếm lĩnh nhân gian, mà nay lại để người ta đánh tới tận cửa tìm người, quả thực khá lắm.”

Vẻ mặt Tinh Nguyệt Nô có hơi khó chịu, nói: “Ta biết người vẫn luôn muốn tiếp nhận, nhưng cũng không cần phải nói mát như vậy.”

“Vẻn vẹn nhân gian, ta không có hứng thú.”

Tinh Nguyệt Nô nói: “Hôm nay đừng vội lảm nhảm những thứ này, bọn chúng xông lên núi, ta hôm qua đã biết, đã an bài, ngươi không cần ra mặt, giao cho ta là được.”

Thanh Trường Phong nhìn cô ta, ngừng một hồi nói: “Ta sợ người bị người ta bắt đi.”

“Thanh Trường Phong!” Tinh Nguyệt Nô đột nhiên tức giận. “Ta ở nhân gian kinh doanh nhiều năm nay bố cục hoàn thành, chỉ đợi một lần hành động công thành, người đừng ở đây cản tay! Năm đó ta bức tử Thanh Ngưu tổ sự, đem Kim Cương Trác giao cho người, đó là còn nhận người làm sư huynh, ngươi nếu bắt bẻ như thế, ta sẽ không bước vào Bắc Đẩu quan này của người một bước nào nữa!”

Thanh Trường Phong thấy cô ta nổi giận thật, sắc mặt thoáng dịu đi, nói: “Nghe nói nhân gian pháp sư kia dưới núi rất ghê gớm, người có quen biết không?”

“Hắn là đồ đệ bỏ đi của Mao Sơn, trảm hai thi, tung hoành ở Quỷ Vực, ngày trước giết vài tên đệ tử ta bồi dưỡng

nhân gian, thù sâu như biển, đang muốn tìm hắn. Người bây giờ đi, ta lại muốn đi gặp một cố nhân khác.”

Hai người cùng nhau ra ngoài, bay xuống núi, vừa tới dưới núi, liền thấy tinh phách bay múa, cao thấp tứ tung. Ở giữa có một nam tử áo xanh, tay cầm Đả Thần Tiên, đang điên cuồng giết chóc môn hạ đệ tử của mình, những tiểu đạo sĩ kia, ở Hiên Viên son tuy địa vị thấp, nhưng ít nhất cũng là bài vị Thiền Sư, dưới sự vây công, cứ như vậy bị nam tử đó chém giết như bổ dưa thái rau, Thanh Trường Phong thấy mà chấn động không thôi.

“Hắn là người nào, quả thật là nhân gian pháp sư?”

“Là nhân gian pháp sư. Hắn tên Đạo Phong, ta kiểm chứng đã lâu, lại tra không ra xuất thân của hắn…”

Thanh Trường Phong nghe hiểu ý tứ cô ta: Tinh Nguyệt Nô nói là kiếp trước, hoặc nói là bản tôn của gã. Tinh Nguyệt Nô thật ra giống với hắn, cũng không tin Đạo Phong một nhân gian pháp sư, có thể cường đại đến mức độ này, thậm chí có cơ duyên trảm hai thi. Tuy nhắn trên danh nghĩa là đã chết, nhưng đây không phải tử vong trên ý nghĩa bình thường, mà là trảm nhục thân của mình, bởi vậy hoài nghi, bản tôn hẳn đời trước, nhất định là nhân vật lợi hại nào đó của âm ty hoặc là Thanh Minh Giới, vì nguyên nhân kiểu như ứng kiến đầu thai luân hồi.