Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2366




“Đây là Đả Thần Tiên? Sư huynh của ngươi, thế mà lại mạnh như vậy…” Bích Thanh đi theo bên cạnh Diệp Thiếu Dương, thấy thủ đoạn của Đạo Phong, cũng cực kỳ chấn động, tự nghĩ cho dù là

mình, ở dưới tay Đạo Phong cũng không có khả năng chiếm được ưu thế, gã này, cùng sư huynh Thanh Ngưu của mình hơn là nhân vật ở trên cùng một cấp độ.

“Đi!”

Diệp Thiếu Dương cũng không dám dừng lại, ánh mắt tập trung đệ tử áo vàng phía trước còn đang chạy kia, thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ đuổi theo, tiến vào thung lũng giữa hai ngọn núi.

Quay đầu nhìn lại, nhiều người từ trên ngọn núi cao nhất kia đi xuống ( hẳn chính là đỉnh núi chính của Hiên Viên sơn), hướng Đạo Phong ùa đi.

Dương Cung Tử đối phó mấy tên đệ tử lúc trước, đi ngang qua bên cạnh hắn, ở dưới sự quát mắng của Đạo Phong cũng lao về phía Diệp Thiếu Dương bên này, chỉ còn lại có một mình Đạo Phong, ngạo nghễ đối mặt đệ tử Hiên Viên son càng lúc càng nhiều, tay cầm Đả Thần Tiên, hoàn toàn không sợ hãi.

“Tiểu Diệp Tử cậu học chút, xem Phong Thần là làm màu như thế nào!” Tiểu Mã thè lưỡi.

Đoàn người đi theo phía sau đệ tử áo vàng, chui vào thung lũng, vòng vèo. Đám người Diệp Thiếu Dương đuổi rất gấp, cuối cùng vẫn mất đi mục tiêu, cũng may trong thung lũng chỉ có một con đường, cứ đi mãi, đến cuối, phía trước là một dốc núi, có thể nhìn thấy bóng dáng đệ tử áo vàng kia từ phía trên chợt lóe rồi biến mất, Tạ Vũ Tình theo sát Diệp Thiếu Dương, bắt lấy hắn gọi: “Vì sao chúng ta đi cả quãng đường, cũng không có ai đến ngăn trở, căn cứ mấy chục năm kinh nghiệm cảnh sát của chị, thế này không khoa học.”

“Mấy chục năm?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc. “Kinh nghiệm bố chị đều chia sẻ với chị, không phải là mấy chục năm.”

“Có thể chúng ta chạy quá nhanh.” Tiểu Mã nói.

“Có đạo lý, hơn nữa nơi này là nơi nào, là Hiên Viên son đó, bình thường không có khả năng có người tới nơi này. Cho nên bọn hắn không có phòng bị cũng là bình thường.”

Đoàn người vừa trò chuyện, vừa chạy vội lên sườn núi, hướng phía dưới nhìn lại, nhất thời đều ngây ra.

Ở mặt trái của triền núi, giữa mấy ngọn núi, có một khối lõm xuống, đại khái to bằng mấy cái sân bóng, ở giữa có bảy hồ nước, phân biệt bày biện ra màu sắc khác nhau, từ xa nhìn lại như là loại trò chơi xếp hình mà trẻ con chơi, loại hồ nước đủ mọi màu sắc này, ở nhân gian cũng không hiếm thấy, khe Hoàng Long chính là đại biểu, nhưng bên trên bảy hồ nước này, có “hơi nước” các loại màu sắc không ngừng bốc lên, ngưng tụ ở vị trí chính giữa, hình thành một quầng sáng thật lớn đủ mọi màu sắc, nhìn qua rất khoa trương.

Loại hình ảnh này chỉ có ở trong phim khoa học viễn tưởng mới có thể nhìn thấy, xuất hiện chân thật ở trước mặt mọi người, mỗi người đều vạn phần chấn động, chăm chú nhìn lại, ở ngay phía dưới quầng sáng kia, có một ao nước hình tròn hoàn chỉnh, hoàn toàn khác với vài cái ao bên cạnh là, cái ao này là hoàn toàn không màu, chỉ có vị trí trung gian có ánh sáng dâng lên, sau đó giống hình dạng cái phễu, nối vào trong quả cầu ánh sáng phía trên, nhìn qua như là một lốc xoáy yên lặng bất động.

“Không cần tìm nữa, cái này tám phần chính là lôi trì.” Dương Cung Tử lẩm bẩm.

Đoàn người phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn, ở phụ cận lội trì, bên cạnh bày cái ao nhỏ kia có một số tăng nhân đúng. Đệ tử áo vàng chạy đi báo tin kia đứng ở trước mặt những tăng nhân này, tay chỉ về phía này, đang nói cái

gì đó.

Những tăng nhân này, nhân số có mấy chục người, già trẻ đều có, đại bộ phận mặc áo cà sa màu da cam, chỉ có một lão hòa thượng mặc màu đỏ, hẳn là thủ lĩnh của bọn họ, trong tay cầm một thanh thiền trượng so với hắn còn cao hơn, trên thiện trường châu viên hoàn bội, linh quang chợt tiết, nhìn thoáng qua đã biết không phải pháp khí bình thường.

Toàn bộ tăng nhân lông mi đều màu trắng, rất dài, nhìn qua mặt mũi hiền lành, trên cổ đều treo một chuỗi tràng hạt lớn đến khoa trương, xa xa nhìn qua, khiến Diệp Thiếu Dương nhớ tới Sa Tăng cùng Lỗ Trí Thâm…

Khi đoàn người Diệp Thiếu Dương nhìn qua, các hòa thượng đó cũng sớm ở dưới sự chỉ điểm của đạo sĩ áo vàng nọ phát hiện bọn họ, mỗi người đối với bọn họ như hổ rình mồi.

“Những kẻ này chính là Bàn Cổ tăng? Tứ Bảo lẩm bẩm. “Tăng nhân thì là tăng nhân, vì sao mang theo hai chữ Bàn Cổ?”

Diệp Thiếu Dương cũng nghĩ mãi không hiểu vấn đề này, thuận miệng đáp: “Bàn Cổ à, nhân vật trâu bò, gọi vậy tỏ ra rất trâu bò đi.”

Đám người Tứ Bảo mặt nổi gân đen.

“Ai, Bạch Mi, cậu nhìn thấy chưa, đám hòa thượng này lông mày cũng đều bạc rồi, có phải người nhà cậu thất lạc đã lâu hay không?” Tứ Bảo trêu ghẹo Ngô Gia Vĩ.

Ngô Gia Vĩ trừng mắt nhìn hắn một cái. “Anh còn giống bọn họ đều là đầu trọc đó, là người nhà anh mới đúng.”

Hai người trêu chọc, dưới chân cũng không nhàn rỗi, đi theo phía sau Diệp Thiếu Dương nhanh như chớp chạy xuống triền núi, tới phía trước “Lôi Trì”, từ khoảng cách gần như vậy nhìn qua, linh lực bên trên lối trì tạo thành “gió lốc”, nhìn qua càng thêm đáng sợ.

“Các ngươi là ai, vì sao đến?” Lão hòa thượng cầm đầu tròng mắt hướng tới, lạnh lùng nói.

“Đại sư à, ta không có thời gian dài dòng với ngươi, ta có yêu phó, cần dùng lối trì của ngươi độ kiếp sống lại, hy vọng người đồng ý, ngươi nếu không đồng ý, chúng ta sẽ chơi cứng, người thấy thế nào?”

Lão hòa thượng nghe xong Diệp Thiếu Dương nói, ngây ra tại chỗ.

“Lão nạp thủ lôi trì này nhiều năm… Vẫn là lần đầu tiên nghe nói có người ngoài muốn tới nơi này độ lôi kiếp, các ngươi… Là sao lại nghĩ tới chủ ý này?”

“Cái này người cũng đừng quản” Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi. Không làm phải không?”

“Buồn cười, lôi trì này là nơi sinh linh Hiên Viên son ta độ kiếp tĩnh tu, sao có thể cho người ngoài các ngươi dùng? Các ngươi dám…”

“Được được, ta biết rồi.” Diệp Thiếu Dương không ngừng hướng lão xua tay, quay đầu hướng mọi người làm một động tác: “Lên đi.”

Đám người Tiểu Mã đã sớm làm sẵn chuẩn bị, Diệp Thiếu Dương ra lệnh một tiếng, toàn bộ mọi người cùng nhau lao qua.

Những hòa thượng này căn bản chưa chuẩn bị sẵn sàng, đã bị đám người Diệp Thiếu Dương tách ra trận hình, lâm vào trong chiến đấu bám trụ một chọi một. Bọn họ hoàn toàn không thể lý giải, Diệp Thiếu Dương một khắc trước còn đang đàm phán với lão hòa thượng, dựa theo tiết tấu này, không nên nhanh như vậy đã động thủ mới đúng, bọn họ nào biết, Diệp Thiếu Dương chưa bao giờ dựa theo lộ số ra bài.

Chỗ thật sự đáng sợ nhất của hắn, chính là ở đây.

Lâm Tam Sinh là cao nhân trên mưu lược, nhưng ở trong chiến đấu thực tế thay đổi trong nháy mắt, Diệp Thiếu Dương lại là một tên giảo quyệt nhất, dựa vào một chiều này, không biết bao nhiêu lần lấy yếu thắng mạnh, chuyển bại thành thẳng. Từ trước mắt mà nói, nếu hai bên triển khai đánh, những hòa thượng này khẳng định sẽ không một chọi một đơn đầu với bọn họ, mà là trước tiên bày trận, đem bọn họ chặn ở bên ngoài, đến lúc đó truy binh đuổi tới, trước sau giáp công, bọn Diệp Thiếu Dương liền gặp phiền toái.

Dùng đàm phán để kéo dài thời gian, sau đó ở lúc đối phương cảm thấy không có khả năng động thủ, ùa lên, triệt để quấy rầy trận tuyến của bọn họ… Diệp Thiếu Dương lao về phía lão hòa thượng kia, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm và thiền trượng trong tay lão đấu với nhau, nhất thời cảm giác được áp lực cực lớn. Lão hòa thượng này, tu vi chỉ sợ không kém mình bao nhiêu!