Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2302




“Tôi cũng không phải phá án, cần chứng cớ cái gì?” Diệp Thiếu Dương nói, “Còn có một điểm quan trọng nhất, các người cẩn thận ngẫm lại, Lý Hạo Nhiên đã chết ở nơi này, như vậy hắn của trăm năm sau, là từ nơi nào đến?”

Đoàn người lập tức giật mình.

Tứ Bảo lẩm bẩm: “Ý của cậu là, hắn hiện tại đã chết, trăm năm sau, chúng ta không nên gặp được hắn? Cái này có chút giống nghịch biện cái gì tổ mẫu nha, cậu trở lại quá khứ vượt ở trước khi cậu gặp chuyện giết chết tổ mẫu của cậu, sau đó chính cậu rốt cuộc có tồn tại hay không…”

Đạo Uyên Chân Nhân trầm ngâm nói: “Chuyện này, vốn không thể dùng lẽ thường đo đếm, không cần suy nghĩ, bằng không chỉ có thể là tự tìm phiền não.”

Trở lại khách sạn, đoàn người gọi chưởng quầy làm một chút cơm, cùng nhau ăn, lại thảo luận một hồi, cũng không có đầu mối gì, vì thế đều tự trở về phòng trước, tính ngủ một giấc ngon lành, ngày mai nói sau.

Sau khi lên giường, Diệp Thiếu Dương bắt buộc bản thân tĩnh tâm lại, thổ nạp một chu thiên, ở lúc thổ nạp, hắn không biết như thế nào, nhớ tới tình huống lúc trước đấu pháp với Bạch Trạch, mình ở dưới sự vạn phần nguy cấp ngộ ra đạo.

Ngộ đạo, chia làm hai loại khai ngộ cùng minh đạo, là một loại cơ duyên không thể nói bằng lời, khai ngộ, là vỡ lòng, có người cả đời cũng không khai ngộ, có người lại là rất sớm đã khai ngộ.

Mỗi người ngộ ra đạo khác nhau, cho nên độ khó khai ngộ, cùng phúc nguyên sau khi khai ngộ cũng không giống nhau: Diệp Thiếu Dương là khai ngộ thời điểm tấn thăng bài vị Thiên Sư, từ đó liên tiếp kéo lên, thực lực ngày một cường đại.

Lẽ thường mà nói, khai ngộ càng sớm, tương lai đường tu hành tự nhiên tiền đồ càng tốt, nhưng cũng có ngoại lệ. Thanh Vân Tử, người ta đến trung niên mới khai ngộ, nhưng lão sau khi khai ngộ, cảnh giới liên tục tăng lên, không phải người thường có thể so sánh.

Về phần minh đạo, cũng là một loại cơ duyên, không có quan trọng như khai ngộ đối với một người, nhưng mỗi một lần minh đạo, đạo tâm đều sẽ càng thêm củng cố, đột phá bình cảnh, khiến một đoạn thời gian sau đó tu hành thu hoạch càng nhiều hơn.

Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên minh đạo, là đối trận lão biến thái Thông Huyền đạo nhân kia, cùng lão luận chứng thiện ác, ngộ ra đạo lý “Đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ”, lần thứ hai minh đạo, là biện luận trách nhiệm pháp sư với Lương Đạo Sinh, khiến hắn càng thêm kiên định trách nhiệm làm một pháp sư: bảo hộ người thân, mới có thể bảo hộ càng nhiều người hơn nữa.

Sau đó còn có mấy lần minh đạo, khiến đạo tâm Diệp Thiếu Dương càng ngày càng kiên định, lại thêm tâm pháp thổ nạp đại chu thiên thần diệu, mới có thể liên tục đột phá, tấn thăng bài vị Linh Tiên…

Một lần này minh đạo, Diệp Thiếu Dương lại một lần nữa cảm thấy kinh mạch trong cơ thể thông suốt hơn rất nhiều, khi thổ nạp, luồng lệ khí kia ẩn núp ở trong đan điền mình, có thể dung nhập trong cương khí càng nhiều hơn… Diệp Thiếu Dương thổ nạp một cái chu thiên, hơi vận khí, cảm giác pháp lực cũng tăng lên một chút.

Mình… Có thể thật sự đã vô địch nhân gian, nhưng Diệp Thiếu Dương nghĩ tới các Xiển giáo Kim tiên kia của Thanh Minh Giới, còn có thượng cổ dị thú hôm nay nhìn thấy, đám biến thái Hiên Viên sơn lấy Tinh Nguyệt Nô làm đại biểu, thực lực của mình vẫn kém rất nhiều.

Nhưng, sau khi trải qua lần minh đạo này, hắn có lòng tin, cũng không chút sợ hãi.

Đi đến trước cửa sổ, Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhìn phương hướng Đào Hoa Sơn xa xa, nghĩ tới Lý Hạo Nhiên, nghĩ tới Lý Hạo Nhiên sở dĩ bùng lên đại chiến với ba người bọn Tinh Nguyệt Nô, cũng không riêng gì vì mang đi mình, nói đến cùng vẫn là vì chính danh cho pháp thuật nhân gian… Chủ yếu nhất là cho các pháp sư kia kiến thức pháp thuật nhân gian, tăng lên lòng tin của bọn họ, thoát khỏi tâm lý thần phục cùng ỷ lại đối với Hiên Viên sơn, cũng có thể nói là dụng tâm lương khổ.

“Pháp thuật nhân gian… Lý Hạo Nhiên, mặc kệ ngươi chết hay không chết, cũng xem như ngươi cho ta lòng tin, ta sẽ thủ vững đạo tâm của mình, tăng lên thực lực, một ngày nào đó phải đập chết những kẻ làm màu kia!”

Diệp Thiếu Dương ở trong lòng căm giận nói.

Ngủ một đêm, ngày hôm sau dậy, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy Mỹ Hoa ngồi ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh, Bánh Bao ngồi ở trên vai của cô, hai kẻ một lớn một nhỏ này gần đây giải hòa, ở chung cũng không tệ lắm.

“Sớm như vậy, đánh răng rửa mặt chưa?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.

Mỹ Hoa cười nói: “Lão đại, anh quên tôi là không cần đánh răng rửa mặt.”

Cô là Quỷ Vực chi hồn, ở nhân gian thuộc loại quỷ hình thái đặc thù, có nhục thân, bởi vì Diệp Thiếu Dương theo bản năng đem cô coi như nhân loại. Tất cả quỷ yêu tà linh, đều không cần ăn cơm ngủ rửa mặt đánh răng.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương nhất thời sinh ra một phen hâm mộ.

“Bảo gia bọn họ đều ở dưới lầu ăn đồ, lão đại anh mau đi đi.”

Đối mặt Mỹ Hoa nhắc nhở, Diệp Thiếu Dương đáp ứng một tiếng, sau khi thu thập xong, tới lầu một khách sạn, lầu một là nhà ăn, khách sạn làm ăn cũng không tốt, chỉ có mấy người bọn Tứ Bảo ngồi cùng nhau ăn cơm. Tứ Bảo đang cầm một tẩu thuốc hút, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, gọi hắn đi qua ăn cơm.

“Cậu sao lại hút thứ đồ chơi này?” Diệp Thiếu Dương nhìn tẩu hút thuốc trong tay hắn, nhíu mày nói.

“Không có thuốc lá mà, thuốc loại cũ tôi cũng hút không quen, đồ chơi này còn được chút, chỉ là mạnh quá. Cậu làm một hơi?”

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không hút, ngồi xuống ăn cơm.

“Sơn dương, cái này cho cậu.” Tứ Bảo đem một lá bùa gấp thành hình dạng hạc giấy đưa qua.

“Đây là cái gì?”

“Là Ngô Đồng để lại cho cậu.” Tứ Bảo miễn cưỡng cười cười, “Cô ấy trước đó cùng tiểu mỹ nữ kia cùng nhau đi rồi.”

“Tiểu mỹ nữ” trong miệng hắn chính là Diệu Tâm.

Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút buồn bã như mất mát, đem hạc giấy cẩn thận mở ra, bên trên dùng bút lông viết một câu: tương cứu trong lúc hoạn nạn, không bằng quên nhau ở giang hồ.

Chữ là dùng chu sa viết, Diệp Thiếu Dương cảm giác được một tia linh lực tồn tại, vừa muốn nhìn kỹ, linh phù đột nhiên thiêu đốt lên, từ trong tay Diệp Thiếu Dương bay xuống, thiêu thành tro tàn, rơi ở trên bàn.

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu, trên linh phù này bị hạ chú nào đó, đại khái là chữ viết chu sa một khi tiếp xúc đến dương khí trên thân người, liền tự động thiêu đốt.

Ngô Đồng làm như vậy, đại khái cũng là muốn tỏ vẻ, hai người bọn họ đã kết thúc, tựa như tấm linh phù này… Cái gì cũng không lưu lại.

Nhìn đám tro tàn kia trên bàn, trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm khái, tuy tối hôm qua hắn đã dự cảm được Ngô Đồng sẽ đi, nhưng thật sự xảy ra, trong lòng vẫn có chút không nỡ.

Lúc này, ở trên đường cái bên ngoài trấn nhỏ, hai cô nương, đều tự đeo một bọc hành lý, lặng lẽ đi đường.

“Không biết cách dịch trạm còn có xa bao nhiêu, mau kiếm hai con ngựa, đi cả quãng đường này, hai chân em chịu không nổi…” Diệu Tâm dọc theo đường đi líu ríu nói không ngừng.

Ngô Đồng nghe thấy phiền, nhịn không được nói: “Chị biết em là muốn nói chuyện làm chị phân tâm, làm chị không miên man suy nghĩ, nhưng em như vậy khiến chị cảm giác càng phiền hơn. Em ngậm miệng đi.”

Diệu Tâm bĩu môi, “Vậy em chỉ hỏi chị một câu, chị thật sự phải đi sao?”

“Không đi, lại có thể thế nào?” Ngô Đồng thì thào, “Chuyện của hắn, chị đã nói với em rồi… Em tuyệt đối không được nói ra ngoài.”

“Tuy rất không thể tưởng tượng, nhưng mà… chị thật sự cảm thấy hắn là đến từ tương lai?”