Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2287




Thần sợ uế vật, đặc biệt là… Nước tiểu, nước tiểu đồng tử mà nói, bản thân lại mang ba phần dương cương, anh… Hoặc ai nếu là đồng tử, có thể hướng về phía trên đường bọn họ phải qua… Anh hiểu đó, tôi cũng không tin bọn họ nguyện ý bẩn thân thể mình, cũng phải xông tới.”

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, xoay người nhìn mọi người, nói: “Các người ai là đồng nam tử?”

Mấy đại tông sư đại năng kia đều làm bộ chưa nghe thấy, thật ra không là bọn họ không phải, mà là bọn họ cũng đều nghe hiểu biện pháp Diệu Tâm nói, đơn giản chính là hướng trong trận pháp nơi bọn họ phải đi qua đi tiểu, thần sợ nhất uế vật con người, phân, nước tiểu, còn có kinh nguyệt. Thứ nhất là bản năng chán ghét, thứ hai linh thân một khi bẩn, sẽ tạm thời đánh mất pháp lực nhất định, đây cũng là nguyên nhân chùa miếu dân gian đều phải rời xa nơi người ở,1xây ở trong thâm sơn rừng già, ngay cả khí đục người ta phun ra nuốt vào cũng không chịu nổi, càng không cần nói những uế vật này.

Các tông sư đại năng tuy biết đạo lý này, nhưng trước mặt mọi người đi tiểu… Loại chuyện này tuyệt đối không làm được.

Tử Vân Chân Nhân cười dùng cánh tay thúc Vân Xuân Sinh một cái, nói: “Xuân Xuân, ta biết ngươi là thuần dương chi thân, tình huống nguy cấp, ngươi lên đi.”

“Ngươi sao không lên!” Vân Xuân Sinh đỏ mặt lên.

Diệp Thiếu Dương đi du thuyết Ngô Gia Vĩ. Động chi lấy tình hiểu chi lấy lý, nhưng Ngô Gia Vĩ sĩ diện tới chết, đánh chết cũng không làm, Diệp Thiếu Dương lại đi du thuyết Tứ Bảo, kết quả bị Tứ Bảo đánh lại, khoác vai hắn, nói với mọi người: “Sơn dương là xử nam, tôi là biết, các người nói xem, chuyện này là vì hắn dựng lên, người ta cũng là tới bắt hắn, các người nói chuyện này có phải nên do hắn5tự mình ra trận hay không?”

Mọi người vừa nghe, đều gật đầu, đạt thành nhất trí mà không bàn trước.

“Con lừa trọc chết tiệt!” Diệp Thiếu Dương oán hận trừng mắt nhìn gã một cái, còn đang chần chờ, Diệu Tâm thúc giục: “Nhanh lên đi, bọn họ sắp phá trận rồi!” Nói xong lấy ra một tờ giấy cắt hình dạng người tín hon, ném vào, giấy cắt bay đến bên cạnh hai người đó, vòng quanh bọn họ bay múa cao thấp, treo lơ lửng không rơi, thế tiến lên của hai người nhất thời dừng lại, quanh thân tràn ra ánh sáng màu vàng, đem giấy cắt dần dần đánh rơi.

“Ta làm thì làm!” Diệp Thiếu Dương hạ quyết tâm, hướng bên kia bước đi, “Các người đều xoay người, không được nhìn tôi.”

Đoàn người vội vàng xoay người đưa lưng về phía hắn.

Diệp Thiếu Dương nhìn hai người kia, đem vạt áo dài hất lên, đang muốn hành động, ánh mắt nhìn hướng xa xa, dm! Đối diện nhiều pháp sư như vậy, đều đứng ở bên3ngoài, từ sau khi hai vị thần kia đến đây, bọn họ liền đứng lại xem náo nhiệt, lúc này một đám đều mở to mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, trong đó còn có cô nương, đều ôm kín mặt.

Trước mặt nhiều người như vậy đi tiểu…

Diệp Thiếu Dương đột nhiên xoắn, không còn một chút sự buồn tiểu nào cả, vội vàng xoay người nói: “Không được không được, đổi người, tôi không tiểu được!”

“Cậu cũng không được, người khác ai cũng không được!”

Biện pháp tốt này, lại bởi vì không có người thực thi, cứ như vậy mắc cạn.

Đoàn người vội vàng hỏi Diệu Tâm còn có biện pháp nào, Diệu Tâm cũng không có cách. Đúng lúc này, Diệp Thiếu Dương thấy được Thanh Vân Tử… Đột nhiên nảy ra tâm kế, Thanh Vân Tử nhìn qua bộ dáng cũng chỉ mười mấy tuổi, còn là cậu nhóc, không có tâm lý xấu hổ gì cả… Ít nhất tốt hơn chút so với người trưởng thành, nếu để hắn đi tiểu mà nói…

Nhưng nghĩ đến cậu ta là3sư phụ của mình, mình làm như vậy, thật sự có chút xỏ lá, đang chần chờ, Vân Xuân Sinh thấy hắn ngây người, thuận theo ánh mắt hắn cũng thấy được Thanh Vân Tử, đầu óc khẽ xoay chuyển, cũng nghĩ tới chủ ý tương tự với Diệp Thiếu Dương.

“Thanh Vân Tử, mau, chuyện này giao cho ngươi!”

“Chuyện gì?” Thanh Vân Tử luôn làm bình vôi, đột nhiên nghe được sư tổ gọi mình, lập tức ngây người.

“Ngươi nói xem!” Vân Xuân Sinh đem nhiệm vụ dặn dò một phen, Thanh Vân Tử vừa nghe, lại nhìn nhìn bên kia nhiều đôi mắt như vậy đang nhìn, nghĩ đến phải ở trước mặt đoàn người kéo thằng nhỏ ra đi tiểu… Tuy chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuổi, tự nhiên cũng có tâm lý xấu hổ, thề sống chết phản kháng không làm, cuối cùng vẫn là sư phụ hắn Phục Minh Tử mạnh mẽ tụt quần hắn ra, mới không thể không theo…

Diệp Thiếu Dương ở bên cạnh nhìn, khóe miệng run rẩy một trận, lòng đang nhỏ5máu, dù sao chi tiết này là mình nghĩ đến, Vân Xuân Sinh mới đạt được linh cảm.

Sư phụ à, đồ nhi đây thực có lỗi với người…

Tứ Bảo đi tới, vỗ vỗ ở trên vai hắn, Diệp Thiếu Dương vốn cho rằng hắn muốn an ủi mình, kết quả Tứ Bảo cười hì hì ghé vào tai hắn nói bốn chữ: “Khi sư diệt tổ!”

Thanh Vân Tử bị Phục Minh Tử ấn, hướng con đường phía trước hai người một đen một trắng kia đi tiểu xuống.

“Đừng, đừng tiểu vào người, tiểu lên người bọn họ thế nào cũng phải giết chết ngươi mới thôi, đi tiểu trên đường phía trước bọn họ là được…”

Phục Minh Tử hướng dẫn từng bước, cuối cùng khiến Thanh Vân Tử hoàn thành nhiệm vụ quang vinh mà xấu hổ này.

Sau khi xách quần lên, Thanh Vân Tử lập tức ủ rũ, cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp ai, chui vào trong đám người không ra nữa.

Đoàn người nhìn về phía hai người kia.

Hai người đó đứng ở trước một khu vực4từng bị Thanh Vân Tử đi tè kia, không đi nữa, thử đi đường vòng, Diệu Tâm nói: “Nói thật với các ngươi, muốn xuất trận, chỉ có một con đường đó, các ngươi hoặc là bước qua, hoặc lui ra ngoài. Các ngươi vừa mới vào không lâu, còn có thể lui ra ngoài, một khi qua mắt trận, thì không lui được nữa.”

Hai người do dự một phen, nói: “Lui ra ngoài như thế nào?”

“Trái sau phương hướng Chấn vị, tám bước, lại lui về phía sau sáu bước.”

Hai người theo cô chỉ điểm, từng bước một lui về phía sau, cuối cùng ra khỏi trận pháp, nói với Tinh Nguyệt Nô: “Trong trận pháp dơ bẩn không chịu nổi, không thể xông vào. Sư trưởng nếu có biện pháp phá trận, hai người chúng ta nhất định góp sức.”

Chỉ một câu này.

Tinh Nguyệt Nô rất lý giải, cũng không nói gì thêm, bắt đầu nhíu mày.

“Trận pháp không phá, trại lại không có cách nào bắt được bọn họ…”

Tinh Nguyệt Nô trong lúc nhất thời cũng không có cách nào tốt.

Đám người vây xem cũng nhìn nhau, lúc này, nếu có cơ hội biểu hiện, vậy thật đúng là một công lớn. Mọi người nhìn nhau, nhưng ai cũng không dám thể hiện. Đột nhiên, một người đi ra khỏi đám người, hướng Tinh Nguyệt Nô khom mình hành lễ, nói: “Lão phu thật ra có thể thử chút.”

Tinh Nguyệt Nô đánh giá, lông mày lập tức giãn ra, nói: “Vậy mà lại là Trần bang chủ tự thân ra trận, vậy không có vấn đề rồi, làm phiền.”

“Gã này, là ai, trước đó hình như từng gặp ở đâu.” Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm lão già này nói.

“Trần bảy túi, xuất thân Cái Bang, trước kia nghe nói là lưu lạc ở các nơi, từ trong một ngôi miếu đổ nát tìm được một quyển tàn quyển phong thuỷ thuật, học được phong thuỷ thuật, là trận pháp đại sư.” Mao Tiểu Phương giải thích cho đám người Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhìn Diệu Tâm một cái, nói: “Lão có thể phá trận sao?”

Sắc mặt Diệu Tâm ngưng trọng, chưa trả lời, mà là từ trên người lấy ra một nắm linh phù để trống, cũng không vẽ bùa, mà là dùng một cây kéo bắt đầu cắt.

Bên kia, Trần bảy túi yêu cầu tìm mười mấy người theo lão cùng nhau vào trận, rất nhanh đã góp được một đội người, hướng Diệu Tâm cười cười, nói: “Nghe danh địa sư gia tộc đã lâu, ở trận pháp rất có trình độ, hôm nay lão phu lại muốn lĩnh giáo một phen.”