Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2271




“Hiểu Hàn, cái này không phải vấn đề xứng đôi hay không, thích một người, hoặc không thích một người, đều là không có lý do gì, nếu… Ngươi thật sự cần lý do, ta là không thích loại tính cách này của ngươi, cái này thì không nói nhiều nữa, ngươi biết.”

Trương Hiểu Hàn nhếch môi, cười lạnh một tiếng, nói: “Cho nên, ngươi hôm nay mới nói, trước mặt nhiều người như vậy, là muốn làm xấu mặt ta sao?”

“Ta lúc trước từng nói cho ngươi, nhưng ngươi không tin, hoặc là trong lòng tin tưởng, nhưng vẫn là một lòng muốn kết hôn ta… Ta vốn cũng muốn tiếp nhận số phận gả cho ngươi đi cho xong, nhưng mà… Hiện tại sự tình ầm ĩ thành thế này, đều là vì ta, ta không thể trầm mặc tiếp nữa. Hiểu Hàn, ngươi là sư huynh của ta, ngươi nay thả hắn đi, ta cảm ơn ngươi cả đời.”

Nói xong quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Anh còn không đi chờ cái gì!”

Lúc trước, cô là xúc động một phen, muốn theo Diệp Thiếu Dương cùng nhau rời khỏi, nhưng hiện tại, sau khi lý trí khôi phục, cô biết điều này vô luận như thế nào cũng không làm được: không chỉ một mình Trương Hiểu Hàn, còn có Quỷ di, các sư huynh đệ pháp thuật công hội, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhìn Diệp Thiếu Dương đem mình mang đi.

Diệp Thiếu Dương chỉ có một mình… Cho dù cộng thêm đám người Mao Tiểu Phương, trên nhân số một bàn tay cũng đủ đếm, mà tân khách hiện trường tham gia tiệc cưới, 90% chính là phụ thuộc pháp thuật công hội, chỉ cần Quỷ bà ra lệnh một tiếng, bọn họ khẳng định sẽ hỗ trợ bắt đám người Diệp Thiếu Dương. Bởi vậy, Ngô Đồng hiện tại chỉ hy vọng Diệp Thiếu Dương có thể toàn thân mà lui, về phần chính cô… Cũng chỉ đành hoàn thành hôn lễ trước, còn lại tương lai nói sau.

Diệp Thiếu Dương tự nhiên biết suy nghĩ của cô, cười cười nói: “Tôi không phải đã nói với cô, tôi muốn dẫn cô cùng đi!”

Ngô Đồng tức không biết đánh vào đâu, dậm chân nói: “Nếu còn không đi, anh sẽ không đi được nữa!”

“Hắn đã không đi được rồi.” Trương Hiểu Hàn hướng phía trước đi ra một bước, nhìn Ngô Đồng, thong thả nói: “Đến lúc này, ngươi còn đang nghĩ bảo toàn hắn, ta chỉ hỏi ngươi một lần, ngươi… Có phải muốn đi theo hắn hay không?”

Ngô Đồng thở dài. Thái độ của Trương Hiểu Hàn, khiến cô biết là không có hy vọng gì nữa, vì thế lắc lắc đầu, “Ta đi với ai không quan trọng, nhưng… Ta xác thực không muốn gả cho ngươi.”

Nói xong, cầm khăn voan đỏ trong tay ném xuống đất.

Một mảng tĩnh mịch. Toàn bộ tân khách đều ngây ngốc nhìn Ngô Đồng, ai cũng không ngờ, một tiệc cưới sẽ diễn biến đến cục diện trước mắt. Tân nương tử trên hôn lễ đột nhiên nói không lấy chồng… Cho dù là đối với người thường mà nói, đây cũng là nhục nhã vô cùng, càng không cần nói Trương Hiểu Hàn là người trẻ tuổi trâu bò nhất giới pháp thuật.

Khuôn mặt Trương Hiểu Hàn dần dần đỏ lên, lại chậm rãi đen đi.

“Ngô Đồng!!” Quỷ di hét lớn một tiếng, “Ngươi có biết mình đang làm cái gì không!”

“Quỷ di, hôm nay lập gia đình, cũng là ngươi ép ta, ta nói ta không lấy chồng, ngươi lại không đồng ý, tự tiện làm chủ trương, an bài tiệc cưới hôm nay, việc hôm nay, ngươi cũng có trách nhiệm!”

Ngô Đồng biết không có đường lui, đối với Quỷ di cũng không có lòng kính sợ gì nữa, một hơi thổ lộ ra tiếng lòng của mình, Quỷ di nghe mà trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời thế mà không biết nên đi phản bác như thế nào.

“Ngươi muốn đi cùng hắn!” Trương Hiểu Hàn lập lại một lần lời Ngô Đồng nói trước đó.

Ngô Đồng vừa muốn mở miệng, Trương Hiểu Hàn đột nhiên ép thân lên, hai tay bóp lấy cổ của cô, hai mắt đỏ bừng, cộng thêm ngũ quan dữ tợn, khiến hắn nhìn qua như là một con mãnh thú phát cuồng.

“Ngươi khiến ta hôm nay mất hết mặt mũi, tiện nữ nhân, hôm nay chỉ có ngươi chết, mới có thể bồi thường lại đôi chút!”

Ngô Đồng muốn mở miệng, nhưng hít thở không thông khiến cô nói không nên lời, cũng không cách nào hít thở, chỉ có thể liều mạng giãy dụa, nhưng Trương Hiểu Hàn đã phát cuồng, một lòng muốn bóp chết cô, tự nhiên sẽ không buông tay.

Ngay tại thời điểm Ngô Đồng cảm thấy càng lúc càng hít thở không thông, một bóng người bay tới, nhấc tay đánh về phía đỉnh đầu Trương Hiểu Hàn.

“Thảo nê mã (Cǎonímǎ – đồng âm với dmm)! Buông cô ấy ra!” Trong tình thế cấp bách Diệp Thiếu Dương ngay cả chửi tục cũng bật ra.

Trương Hiểu Hàn cảm nhận được uy lực một chưởng này, đành phải phân ra một tay, kết ấn ngăn cản.

Một chưởng này, Trương Hiểu Hàn dùng tới ước chừng một nửa pháp lực, tràn đầy tin tưởng đối với bản thân, hắn cho rằng khẳng định có thể đem Diệp Thiếu Dương đánh bật về, không ngờ đôi bàn tay giao nhau, chính hắn thiếu chút nữa bị đánh bay.

Diệp Thiếu Dương lại sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào để phản kháng, bước dài một cái tiến lên, tay trái bắt quyết, dựng thẳng lên hai ngón trỏ và giữa, nhanh chóng điểm ở trên cổ tay hắn bắt lấy Ngô Đồng. Cổ tay chợt tê, Trương Hiểu Hàn không tự chủ được buông lỏng tay ra, Ngô Đồng giãy ra, hít sâu một hơi, xoay người đi kéo Diệp Thiếu Dương: “Đi mau!”

Diệp Thiếu Dương lại trở tay ôm cô một cái, cũng không quay đầu lại huýt gió một tiếng.

Mọi người không hiểu ý hắn, sau đó một giây tiếp theo, ba người Tứ Bảo, Ngô Gia Vĩ, Phượng Hề lập tức rời khỏi bàn, xông ra ngoài. Bọn họ là thành viên Liên Minh Tróc Quỷ, nhiều lần kề vai chiến đấu, khiến hình thành sự ăn ý mãnh liệt với nhau, Diệp Thiếu Dương huýt sáo một tiếng, bọn họ đã biết cần lên rồi.

“Chúng ta thì sao…” Mao Tiểu Phương cùng Đạo Uyên Chân Nhân nhìn nhìn nhau.

“Động thủ!”

Đạo Uyên Chân Nhân cũng xông ra ngoài, Mao Tiểu Phương theo sát sau đó.

“Thất thần làm gì, qua đây nha!” Phượng Hề xoay người gọi Thôi Dĩnh, Thôi Dĩnh cũng vội vàng đuổi theo.

Trước bàn ăn chỉ còn lại có một mình Diệu Tâm, sửng sốt hồi lâu, cũng đi đến trên quảng trường, nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh làm như vậy, sẽ đào hố mọi người đó.”

“Vậy cô còn tới?”

“Tôi… Ài, bị anh hại thê thảm rồi.” Diệu Tâm đi đến bên người Ngô Đồng, ôm lấy cánh tay cô, nói: “Ngô Đồng, chị không sao chứ?”

Ngô Đồng ho khan một hồi, đã khôi phục lại, ngẩng đầu, có chút không đành lòng nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh muốn chịu chết, tôi theo anh một lần là được, anh cần gì phải đem mọi người kéo vào.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói với Diệu Tâm: “Cô mang Ngô Đồng đi trước, chúng tôi chống đỡ.”

Diệu Tâm ngẩn ra, nói: “Diệp Thiếu Dương anh sẽ chết!”

“Đi mau!”

“Diệp Thiếu Dương, ngươi thực cho rằng ta không tồn tại sao?” Trương Hiểu Hàn đột nhiên xuất phát, chặn đường lui của Ngô Đồng cùng Diệu Tâm, hướng Diệp Thiếu Dương cười lạnh, ý tứ ta xem ngươi làm cho bọn họ đi như thế nào.

Diệp Thiếu Dương không dài dòng, trực tiếp xông lên, tay trái kết ấn, đánh về phía Trương Hiểu Hàn. Trương Hiểu Hàn ra tay ngăn cản, đem uy lực một chiêu pháp thuật này của Diệp Thiếu Dương đều hòa tan hết, vừa muốn phản công, đột nhiên một đạo linh phù ở trên không bay về phía mình.

“Cửu diệu thuận hành, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tán khai; lưu phán vô cùng, hàng ngã quang huy, tru tẫn yêu tà, cửu tinh tề minh!”

Thời điểm Diệp Thiếu Dương niệm chú, Trương Hiểu Hàn đang kết ấn, muốn đem linh phù đánh văng ra.

Chú ngữ niệm xong, lòng bàn tay hắn toả sáng ra linh lực, vừa lúc cũng đánh vào trên linh phù.

Trên linh phù bột vàng lưu động, hội tụ thành chín điểm ánh sao, cùng nhau hướng về trên người Trương Hiểu Hàn.

Cửu Tinh Thần Phù! Trong mấy đại ám kim thần phù Diệp Thiếu Dương nắm giữ, loại duy nhất có thể thi triển đối với nhân loại, lúc trước ở bên dưới ăn cơm, Diệp Thiếu Dương đã lén vẽ sẵn linh phù.

Bột vàng còn là lão Quách trước đó giúp hắn nghiền nát, bỏ vào trong một cái bình nhỏ bịt kín, đã không sót lại mấy, Diệp Thiếu Dương vẽ ba tấm ám kim thần phù, một tấm trong đó chính là Cửu Tinh Thần Phù này.