Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2184




“Ngươi định đoạt?” Tô Khâm Chương đã có chút nổi giận, “Không sai, Nhuế Lãnh Ngọc…” Thiếu chút nữa nói ra hai chữ chị dâu, Tô Khâm Chương vội vàng nhìn xuống, nói tiếp: “Nhuế Lãnh Ngọc quả thật là chuyển thể quý đồng, nhưng cô ấy đã bị Thi tộc mang đi, Thiếu Dương Tử sư huynh ta trước kia cũng không biết cô ấy là quỷ đồng, mà nay biết, bản thân cũng mất tích, xin hỏi Vương sư thúc, Thiếu Dương Tử sư huynh ta nơi nào sa đọa?”

Nói tới đây, một lão đạo sĩ đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ngày đó một trận chiến Huyền Không, Diệp Thiếu Dương giúp Đạo Phong, đối kháng hơn phân nửa giới pháp thuật, bức tử hai vị thiền sư Huyền Không quan, đây cũng đối nghịch với thiên hạ sao?”

Lúc trước đối mặt đoàn người chất vấn, Tô Khâm Chương rất là khẩn trương, nhưng qua một đoạn thời gian nói chuyện với nhau, hắn cũng tìm được một chút tiết tấu, ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, nheo mắt nhìn lão đạo sĩ này một hồi, nói: “Thì ra là Côn Luân sơn Ngọc Cơ Tử sự thúc, thất kính thất kính.”

Ngọc Cơ Tử của Côn Luân phái, ở trong một trận chiến Huyền Không, bị Diệp Thiếu Dương đánh bại, nản lòng thoái chí, lén lút rời đi. Hắn vốn tính là tránh gió, yên lặng phát triển thể lực, tương lại lại tìm Diệp Thiếu Dương và Mao Sơn báo thù, đồng thời cũng là mất hết mặt mũi, không tiện qua lại với người khác nữa.

Vốn, hắn cho rằng mình sẽ ngủ đông rất lâu mới có thể tìm được cơ hội trả thù Diệp Thiếu Dương, không ngờ nhanh như vậy thiên hạ đại biến, sau khi biết được tình huống Tinh Tú chi chiến, Ngọc Cơ Tử lập tức ngồi không yên, lấy danh nghĩa quan tâm thiên hạ liên lạc các đại môn phái, thừa dịp Diệp Thiếu Dương không có mặt, cùng nhau tới Mao Sơn tạo áp lực đối với Tô Khâm Chương, lúc này mới có cục diện hôm nay.

Nhưng, mấy đại tông sư đối với hành vi lúc trước của hắn là có chút khinh thường, tiến đến tạo áp lực với Mao Sơn, thật sự vì an nguy của giới pháp thuật cùng nhân gian, hoàn toàn khác hắn thằng cha dụng tấm kín đáo này.

Tô Khâm Chương tuy không biết tình hình, nhưng hoàn toàn có thể đoán được động cơ của Ngọc Cơ Tử, nếu đối với đám tông sư như Trương Vô Sinh, Tô Khâm Chương ở sâu trong nội tâm vẫn là tôn kính, đối với Ngọc Cơ Tử này, hắn thật sự không có ấn tượng gì tốt, lúc này không nóng không lạnh nói:

“Ngọc Cơ Tử sự thúc, ngươi không đề cập tới một trận chiến Huyền Không còn tốt, một trận chiến Huyền Không… Các ngươi một mực khẳng định Đạo Phong chính là chuyển thể quỷ đồng, cứ muốn dồn hắn vào chỗ chết, lúc ấy sư phụ ta và Thiếu Dương Tử sư huynh liều chết bảo vệ hắn, còn bị các ngươi không buông tha, cuối cùng sự phụ ta chiến một trận mà mất, cho tới hôm nay, mọi người chung quy là biết chân tướng, Vô Cực cùng Vô Niệm hai vị thiện sự chết, còn muốn

trách đến trên đầu Mao Sơn chúng ta sao?” Ở đây đại bộ phận mọi người đều từng tham gia chiến đấu hôm đó, lúc ấy cũng đều cảm thấy Mao Sơn phái bao che khuyết điểm, thẳng đến trận chiến Tinh Tú Hải, tất cả làm rõ, đoàn người thế mới biết trách lầm Diệp Thiếu Dương và Thanh Vân Tử, nhất là đối với Thanh Vân Tử tử, trong lòng đều tự có chút áy náy, giờ phút này nghe Tô Khâm Chương nói một đoạn, sắc mặt mỗi người đều có chút mất tự nhiên, vốn muốn mở miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

“Vậy Nhuế Lãnh Ngọc là người yêu của Diệp Thiếu Dương, cũng là một nửa người của Mao Sơn, cho dù lúc ấy mọi người biết chân tường, nếu hợp lực đối phó con bé kia, Diệp Thiếu Dương tất nhiên sẽ động thủ, Thanh Vân Tử cũng chưa chắc sẽ không ra tay cứu vợ của đồ đệ hắn.”

Nói chuyện là một ni cô, Tô Khâm Chương nhìn thoáng qua, nhận ra là Phổ Đà sơn phương trường Từ Tâm sự thái, lão bà này thật sự không phải thứ gì tốt đẹp, đồ đệ bà ta Liễu Như Nhứ từng chết ở trên tay Đạo Phong, bởi vì khắp nơi đối nghịch với sư huynh đệ Đạo Phong, ở thời điểm Huyền Không quan, cũng là một trong những chủ lực phản đối thầy trò ba người Mao Sơn, quả nhiên khi người khác đều không mở miệng, bà ta một lần nữa nhảy ra.

Ngọc Cơ Tử lập tức nói: “Đúng là như thế!”

Hai người này kẻ xướng người hoạ, khiển trong lòng Tô Khâm Chương phẫn nộ không thôi, cố nhịn xuống, lạnh lùng hỏi: “Hai vị, cái khác ta không nói, các ngươi phỏng đoán, quả thực đều là có khả năng xảy ra, chẳng qua… Chưa thật sự xảy ra, đã chưa xảy ra, các ngươi làm sao xác định sự phụ ta sẽ làm như vậy, lấy một chuyện chưa xảy ra tới định tội người ta, các người thân là chưởng môn một phái, chẳng lẽ không cảm thấy có chút đường đột

sao?

“Cái này..” Ngọc Cơ Tử và Từ Tâm sư thái nhìn nhìn nhau, vẻ mặt xấu hổ cùng phẫn nộ.

Từ Tâm sư thái hừ lạnh một tiếng, nói: “Cho dù việc này tạm thời không đề cập tới, vậy chuyển thể quỷ đồng, là người yêu của Diệp Thiếu Dương, một trận chiến đó ở Không Giới, hắn ở dưới tình huống biết thân phận Nhuế Lãnh Ngọc, vẫn muốn cứu cô ấy, vì thế không tiếc động thủ với các vị âm thần đến từ âm ty. Nếu tiếp tục để hắn chấp chưởng Mao Sơn, toàn bộ Mao Sơn nhất định đều sẽ bị hắn kéo xuống nước, thân là đồng môn, chúng ta không thể để cho chuyện này xảy ra.”

Trải qua một phen giường thương múa kiếm luận chiến này, Tô Khâm Chương đã bình tĩnh lại, đối mặt đoạn lời của Từ Tâm sư thái, nói: “Ta vẫn là câu nói kia, Thiếu Dương Tử sư huynh là Mao Sơn chưởng giáo, có tính toán gì, các ngươi chờ hắn trở về nói với hắn, ta không làm chủ được.”

Ánh mắt Ngọc Cơ Từ chợt lóe, khí thế bức người nói: “Diệp Thiếu Dương mất tích lâu như vậy, nói không chừng đã chết, hắn đã chết, tự nhiên cần chọn ra chưởng giáo mới.”

“Ngọc Cơ Tử!!” Tô Khâm Chương đột nhiên hét lớn một tiếng, từ trên chỗ ngồi đứng dậy.

Ngọc Cơ Từ ngẩn ra, cả giận nói: “Ngươi dám hố thẳng tên của ta!”

“Hô thẳng người tên, còn là nhẹ!” Tô Khâm Chương thịnh nộ không thể áp chế, đưa tay chỉ vào Ngọc Cơ Tử, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương là chưởng giáo phái ta, ngươi hôm nay đến trong môn ta quấy rối thì thôi, người làm sao dám nói ra lời nói chưởng giáo phái ta đã chết nhục nhã như vậy! Người thực cho rằng Mao Son ta không có người sao?”

Ánh mắt Ngọc Cơ Tử mơ hồ, đến khi Tô Khâm Chương hỏi trách, hắn mới ý thức được mình quả thật nói lỡ, suy nghĩ một phen, mình sở dĩ nói năng không lựa lời, thật sự là bởi vì quá thả lỏng, tựa như Tô Khâm Chương nói, bởi vì hiện tại Mao Son cao thấp không có nhân vật lợi hại: Thanh Vân Tử đã chết, Diệp Thiếu Dương mất tích, Đạo Phong cũng đã sớm đi Quỷ Vực… Người ta chỉ có ở dưới trạng thái thả lỏng như vậy, mới sẽ thả lỏng như thể nói năng không lựa lời.

| Tô Khâm Chương chỉ vào Ngọc Cơ Tử, tiếp tục nói: “Ngươi đừng tưởng ta không biết người có ý đồ gì. Trước kia ân oán của người cùng Đạo Phong với Thiếu Dương Tử sư huynh ta không nói, ở Huyền Không quan, ta tận mắt nhìn thấy, người bị Thiếu Dương Tử sư huynh bức vào đường cùng, hầu như chết đuối, vốn cũng cho rằng người sẽ thành thật một đoạn thời gian, tránh nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ là hiện tại nhìn thấy Thiếu Dương Tử sư huynh mất tích, người lại cảm thấy cơ hội đến, cho nên lại nhảy ra gây sự. Ta chỉ cho người một câu, nếu Thiếu Dương Tử sư huynh ta ở đây, người dám trước mặt hắn nói ra muốn trục xuất sư môn hắn loại lời này sao?”

“Khốn kiếp!” Da mặt Ngọc Cơ Tử lúc đó lúc trắng, thẹn quá hóa giận mắng: “Người tính là cái gì, dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta!”

“Ta mắng chính là ngươi, ngươi như thế nào, còn muốn động thủ với ta sao?”

Ngọc Cơ Tử đem phất trần rút ra ở trong tay, chỉ vào Tô Khâm Chương, tức giận thực có loại xúc động muốn động thủ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Lấy thực lực của hắn, đối phó Tô Khâm Chương, chỉ là việc nhỏ nhấc tay, nhưng…