Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1990




Hắn là thân thể hình chiếu tới, không có khác biệt với thân thể chân thật, nếu bị thương, trở lại nhân gian, vẫn bị thương tương tự, nếu chết, vậy là thật sự chết.

Diệp Thiếu Dương cũng không biết nội tạng mình bị thương chưa, nghĩ hẳn là không có gì nghiêm trọng, hắn cũng là thân thể máu thịt, nếu bị thương quá nặng, vẫn sẽ chết.

Diệp Thiếu Dương nén đau, tay trái ở phụ cận vết thương điểm vài cái, cầm máu trước, ngẩng đầu nhìn. Nhuế Lãnh Ngọc đã đứng dậy, nhìn chằm chằm vào hắn.

Diệp Thiếu Dương chú ý tới, hai mắt của cô quả thực nói là hai con người, biến thành một loại màu đỏ quỷ dị, so với máu tươi nhạt hơn một chút, có chút giống màu hoa hồng, lóe ra một loại ánh sáng âm u.

Khuôn mặt của cô không có bất cứ biểu cảm nào, hoàn toàn là một bộ dáng đờ đẫn, giống một người mộng du, toàn thân không ngừng phóng ra sát khí nồng đậm.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương quặn đau một trận.

Người vẫn là người kia, nhưng loại cảm giác này, lại làm hắn cảm thấy vô cùng xa lạ, hoàn toàn không phải Nhuế Lãnh Ngọc trước kia.

Chuyển thể quỷ đồng, đã hoàn toàn thức tỉnh. “Lãnh Ngọc…” Diệp Thiếu Dương nén đau gọi một tiếng, tuy Nhuế Lãnh Ngọc trước mắt hoàn toàn là người xa lạ, nhưng Diệp Thiếu Dưong tin tưởng, thần trí của cô vẫn tồn tại!

Nhất định là bị sát khí lấp vào, trong lúc nhất thời bị lạc bản thân, hoặc là tựa như Mộc Tử bị Thông Huyền đạo nhân chiếm thân thể nguyên thần cùng ý thức ban đầu bị đè ép đến góc nào đó, tạm thời không có cách nào chi phối thân thể

Tóm lại, nàng vẫn là nàng!

Cho dù nàng thật sự thành chuyển thể quý đồng, nàng vẫn là vợ chưa cưới của mình!

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, bắt đầu gọi tên Nhuế Lãnh Ngọc, nói các loại, hy vọng có thể gọi về ký ức của cô.

Sau khi nghe được hắn nói chuyện, trên khuôn mặt mờ mịt của Nhuế Lãnh Ngọc lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm, nhíu nhíu mày.

Cái phát hiện này khiến trong lòng Diệp Thiếu Dương mừng rỡ, càng thêm không ngừng lớn tiếng nói chuyện với cô.

“Tiểu Ngọc, anh là Thiếu Dương mà, em quên rồi sao, chúng ta vốn đã nói, xử lý xong chuyện này, về nhân gian thì đi kết hôn, ngay cả ảnh áo cưới cũng chụp xong rồi, chỉ chờ sự phụ em đến, chọn ngày cho chúng ta, là có thể thành hôn. Đúng rồi, sư phụ em, Nhất Cốc đại sự, em còn nhớ ông ấy không?”

Thời điểm nói câu này, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng tương đương nhớ lại một lần, nói đến mức tầm mắt bản thân mơ hồ, rơi lệ đầy mặt.

Biểu cảm mê hoặc trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng chậm rãi hướng hắn đi tới.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương kích động, giơ lên tay trái của mình, tiếp tục nói: “Em còn nhớ không, em từng ở trong tay anh dùng thần niệm để lại ba chữ, bảo anh đi đoán, đoán được em sẽ chấp hành. Ba chữ này anh về sau đã đoán được, là Gả cho anh.”

Nhuế Lãnh Ngọc đã đi tới trước mặt hắn.

“Tiểu Ngọc, em nhớ ra anh chưa? Anh là Thiếu Dương đây!”

Diệp Thiếu Dương kích động lấy tay đi sờ mặt của cô.

“Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương… Trong miệng Nhuế Lãnh Ngọc lẩm bẩm.

“Đúng vậy, là anh đây.”

Diệp Thiếu Dương vuốt khuôn mặt của cô, nhếch môi, muốn cho cô một nụ cười, kết quả Nhuế Lãnh Ngọc cũng nâng tay, lại không phải cho hắn bất cứ sự đáp lại nào, mà là rút ra Tùng Văn Cố Định Kiếm, hướng ngực Diệp Thiếu Dương đâm tới.

Diệp Thiếu Dương vội vàng né tránh.

Lưỡi kiếm nguy hiểm vô cùng cọ sát làn da, quét rách quần áo, để lại một vết máu.

Nhuế Lãnh Ngọc lại năng kiếm đâm tới.

Diệp Thiếu Dương bứt ra vội lui, đành phải đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm rút ra, vừa đánh vừa lui.

“Em làm sao vậy, Tiểu Ngọc, em không nhận ra anh nữa?” Diệp Thiếu Dương vội kêu lên. Nhưng mê hoặc trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc đã biến mất, chỉ còn lại có thù hận.

Chỗ ẩn đường xuất hiện một ấn ký màu tím như vòng xoáy, không ngừng lóe sáng.

Diệp Thiếu Dương vung kiếm ngăn cản, đồng thời lui về phía sau, mới đầu chỉ là muốn đánh thức cô, sau phát hiện trên thân cô tràn đầy ra sát khí càng lúc càng nồng đậm, tu vi cũng càng lúc càng mạnh.

Mỗi một lần đem kiếm trong tay cô đẩy ra, Diệp Thiếu Dương cảm thấy càng lúc càng cố sức, tuy mình còn có thể ứng phó, nhưng muốn bắt cô, lại là càng lúc càng khó.

Diệp Thiếu Dương ở sâu trong lòng tràn ra một loại cảm giác vô lực thật sâu, thậm chí có một chút tuyệt vọng.

Hắn chưa từng nghĩ từ bỏ Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng trước mắt cục diện này, hắn thật sự có chút không biết làm sao bây giờ mới tốt.

Sao có thể biến thành bộ dạng này?

“Quỷ đồng quy vị!”

Ngay tại thời điểm Diệp Thiếu Dương không biết làm sao, đột nhiên một tiếng hô to từ trong rừng cây truyền đến.

Diệp Thiếu Dương theo tiếng nhìn lại.

Một chiếc xe toàn thân tối đen nhìn qua như là xe ngựa, từ trong rừng cây di động ra, phía trước tự nhiên không có ngựa, thùng xe cũng là trống, bên trên có một mui xe màu đen. Một nữ tử ngồi phía dưới, mặc một trường bào màu tím bên trên có trang trí sóng nước, môi tô son màu tím, ngay cả mí mắt cũng bọi thành màu tím, toàn bộ nhìn qua có chút như là loại yêu nữ trong một số phim cổ trang hoá trong tương đối khoa trương.

Cô dựa nửa người ở trên thùng xe, tư thế nhìn qua rất thoải mái, trong tay còn bưng một cái đồ uống rượu màu đồng cổ, trên mặt mang theo một tia mỉm cười tà mị, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương căn bản là không biết cô ta.

Bên cạnh xe quỷ, còn một nam tử đi tới, mặc áo dài, râu quai nón, tóc rối, tràn đầy bộ dáng đại thúc, một tay rút kiếm, một tay xách hồ lô rượu, ánh mắt dừng ở trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Phía sau hai người, rất nhiều binh sĩ mặc giáp trụ đi theo, trên người đều tản ra hồn khí, nhìn qua liền biết đều là quỷ hồn, còn có một số là bộ xương.

Quỷ binh cùng thi binh!

Người của âm ty?

Diệp Thiếu Dương ngày ra một phen, sau đó nghĩ đến, khẳng định không phải người của âm ty, trên thân hai người này tà khí quá nặng, không giống như là quỷ tướng của âm ty, có một loại uy nghiêm chấp pháp, hơn nữa hai người này, mình đều không biết.

Liên tưởng đến trước đó bọn họ hô lên câu kia, Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu: hai người này, là đến từ Thái m son!

“Quỷ đồng, thức tỉnh rồi.” Nữ tử kia nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, lẩm bẩm, trong thanh âm khàn khàn lộ ra một tia u

buồn.

Từ sau khi hai người hiện thân, Nhuế Lãnh Ngọc liền dùng tiến công Diệp Thiếu Dương, quay đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt giống lúc trước đối đãi Diệp Thiếu Dương, lộ ra một tia nghi hoặc.

“Điện hạ, ta là Thiên Trì La Sát, vị này là Tuyết Ma. Chúng ta đều là người hầu của ngài, nghi thức tỉnh quá sớm, cũng may Hữu Quân dự đoán được trước, đặc biệt phái chúng ta tới đón ngài về Thái m sơn, miễn gặp độc hại, mau đi theo chúng ta.”

“Thái m sơn.” Trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc lộ ra một tia mê mang.

Diệp Thiếu Dương lại nghe mà kinh hãi, Tuyết Ma hắn không biết, nhưng Thiên Trì La Sát, nói tới hình như là từng nghe nói, Thái m sơn có bốn đại La Sát, đều là tài tướng đắc lực nhất dưới trướng Hữu Quân, Thiên Trì La Sát này, tám phần chính là một trong số đó.

Tuyết Ma nói: “Cô ấy vừa thức tỉnh, ký ức ngày xưa vẫn chưa khôi phục, chỗ này cũng không phải ở Quỷ Vực, không có khả năng có thần thức dẫn động kéo theo cùng Quỷ Vương, mang cô ấy trở về trước rồi nói sau.”

Nói xong trường kiểm điểm một cái, lăng không bay tới.

Nhuế Lãnh Ngọc chưa có bất cứ phản ứng nào, không có kháng cự, cũng không có tiếp cận

Diệp Thiếu Dương lúc này mới hồi phục tinh thần lại, tung người nhảy, chắn phía trước Tuyết Ma, Long Tuyền Kiếm ở không trung kéo một cái kiếm hoa, bố trí thành kiếm trận, đem Tuyết Ma ngăn trở.