Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1743




Phượng Hề cảm kích nhìn hắn một cái, nói: “Đáng tiếc tôi vẫn là bị lừa, ở sau khi tất cả hoàn công, Đại Tế Ti chẳng những không trả lại quỷ hồn Thôi lang cho tôi, ngược lại giết chết tôi, dùng để chế tạo Huyết Phù Đồ. Mấy trăm năm qua, tôi ở trong cơ thể Huyết Phù Đồ, động cũng không thể động, loại giày vò này… Tôi thậm chí hận không thể hóa thành tro bụi…”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, cũng cảm khái rất sâu, nói: “Thật ra, ngay từ đầu cô nên biết, Đại Tế Ti cơ bản sẽ không thực hiện lời hứa, nếu tha hồn phách các người trở về, tương đương lưu lại hậu hoạn, dù sao cô quen thuộc tất cả cơ quan nơi này, vì trả thù, chưa chắc sẽ không dẫn người đến phá hủy tất cả cái này.”

Nghe xong tình huống cả sự kiện, Diệp Thiếu Dương đối với Đại Tế Ti kia năm đó cũng có cái nhìn mới: ở lúc ban đầu, hắn vốn tưởng vị Đại Tế Ti này chính là thủ lãnh một cái tôn giáo nhỏ, dựng bảng hiệu Đế Thích Thiên, lừa dối giáo đồ xây dựng cổ mộ cho hắn, sau khi xuống mộ trải qua đủ loại, khiến hắn ý thức được Đại Tế Ti này tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.

“Đại Tế Ti kia, là pháp sư rất lợi hại?” Diệp Thiếu Dương hỏi ra vấn đề vẫn luôn muốn hỏi.

Ánh mắt Phượng Hề lộ ra một tia phức tạp, nói: “Tôi không biết nên nói như thế nào, hắn có lẽ… Không phải nhân loại, ít nhất không phải nhân loại bình thường.”

Câu này làm Diệp Thiếu Dương càng thêm nghi hoặc.

“Ý tứ của tôi là, hắn có thân thể con người, nhưng hắn nắm giữ một loại lực lượng thần bí đáng sợ, loại lực lượng này là không thuộc về pháp thuật cùng vu thuật nhân loại…”

“Có ý tứ gì?” Diệp Thiếu Dương truy hỏi.

“Thân thể của hắn có thể sinh ra dị biến, như là yêu tinh, ví dụ như hắn có một phương thức công kích, chính là phía dưới áo bào sẽ sinh ra thứ giống như cái đuôi bọ cạp, dùng để đốt người. Nhưng hắn có ba hồn bảy vía của nhân loại, cũng có khí tức con người, điểm này là sẽ không sai, tôi từng mở Thiên Nhãn nhìn hắn, căn bản nhìn không ra cái gì.”

Diệp Thiếu Dương và Tử Côn đạo nhân đều nhíu mày. Yêu là yêu, người là người, người cho dù pháp lực mạnh nữa, thủ đoạn nhiều nữa, nhưng bản chất là sẽ không thay đổi, nói đơn giản, người vĩnh viễn không thể phi thiên độn địa đao thương bất nhập, tuy có thể mượn dùng một số vu thuật nào đó mô phỏng ra hiệu quả tương tự, ở trong mắt người thường không nhìn ra phân biệt.

Đây là nguyên nhân dân gian vẫn luôn có truyền thuyết, có một số đạo sĩ có thể đằng vân giá vũ hô mưa gọi gió, thật ra đều là ảo thuật hoặc là lợi dụng tà thuật chế tạo ra hiệu quả. Phượng Hề lúc còn sống đã là đạo sĩ rất có tu vi, những pháp thuật này căn bản không che được pháp nhãn của cô. Một điểm này không có gì đáng giá hoài nghi.

Mặt khác, nếu Đại Tế Ti là yêu, như vậy cho dù có thể lâm thời mô phỏng ra hình thái con người, ở trong mắt Phượng Hề một pháp sư đắc đạo như vậy, cũng căn bản che giấu không được quá lâu, huống chi cô còn đã mở Thiên Nhãn, cũng không nhìn ra vấn đề.

Tử Côn đạo nhân cũng cảm giác rất khó hiểu, lẩm bẩm: “Có ba hồn bảy vía, còn có nhân khí, nhưng kiêm có thủ đoạn công kích của yêu tinh… Tôi từ trước tới giờ chưa từng gặp sinh linh như vậy.”

Vốn Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy mê hoặc, nghe được hắn nói như vậy, đột nhiên linh quang thoáng hiện, nói: “Tôi từng gặp sinh linh tương tự.”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ ánh mắt ngạc nhiên đều dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói: “Tôi từng cứu một người, hắn hình thái như người, không có ba hồn bảy vía, cũng không có nhân khí, nhưng cùng Đại Tế Ti mà Phượng Hề tiền bối nói có một chỗ tương tự, chính là lấy pháp lực của tôi, cũng nhìn không ra nó là sinh linh gì.”

Tử Côn đạo nhân chấn động nói: “Chẳng lẽ là dùng một số tà thuật che mắt nào đó?”

Lời vừa ra khỏi miệng lập tức cảm thấy nói lỡ, lập tức cười cười: “Tôi nói không đúng, lấy pháp lực Diệp chưởng giáo, nào có thủ thuật che mắt gì có thể giấu được cậu. Nhưng tôi rất muốn biết, cậu về sau làm rõ chưa, đó rốt cuộc là sinh linh gì?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói: “Thi vương Hậu Khanh.”

Tử Côn đạo nhân hóa đá tại chỗ. Phượng Hề cũng chấn động không nói nên lời. Còn lại như đám người Tào Vũ, căn bản không biết những thứ này, ai cũng mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt lộ ra mê hoặc.

Phượng Hề run giọng nói: “Trên đời thực có Hậu Khanh?”

“Không riêng có Hậu Khanh, còn có Nữ Bạt.” Diệp Thiếu Dương cười khổ nói, hắn hoàn toàn có thể lý giải cảm thụ của Phượng Hề, mình mới đầu biết được chân tướng, sự chấn động tuyệt không ít hơn họ.

Nghe thấy tên Nữ Bạt, Tử Côn đạo nhân và Phượng Hề lại ngẩn ra, đứng sững sờ một lúc lâu, Tử Côn đạo nhân nói: “Diệp chưởng giáo, cậu là làm sao nhìn thấy vị… thi vương trong truyền thuyết đó? Về sau thế nào?”

“Đuổi đi rồi, Nữ Bạt muốn giết chết tôi, bị Hậu Khanh mang về Thanh Minh giới, tôi có ân đối với Hậu Khanh.” Diệp Thiếu Dương gió nhẹ mây nhạt làm màu.

“Có ân đối với Hậu Khanh… Khó có thể tưởng tượng nha!” Ánh mắt Tử Côn đạo nhân lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ đến cực điểm.

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Cái này có gì, quần áo Hậu Khanh mặc còn là bạn gái tôi mua cho.”

Vốn nói câu này là muốn làm màu, kết quả phát hiện mấy người đều đang dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, lúc này mới hiểu câu này rất dễ làm người ta sinh ra liên tưởng không tốt, ho khan hai tiếng, xua tay nói: “Được rồi càng nói càng xa, nói chính sự, tôi lấy Hậu Khanh để nêu ví dụ, chỉ là cảm thấy hắn rất giống với hình thái Đại Tế Ti Phượng Hề tiền bối hình dung.”

Phượng Hề nói: “Diệp chưởng giáo, không cần khách khí như vậy, gọi tên của tôi là được.”

“Ồ, vậy gọi Phượng Hề cô nương. Ừm… Tôi vừa nói tới cái gì nhỉ, nếu thật là như vậy, như vậy chỉ có một loại giải thích: Đại Tế Ti này, không phải người, cũng không phải yêu, lại càng không phải tà vật hình thái gì khác.”

Hai người lâm vào trầm mặc. Phượng Hề thử thăm dò nói: “Diệp chưởng giáo là nói, hắn là tiên thiên sinh linh?”

“Không sai. Tiên thiên sinh linh, bản mạng không ở trong tam giới, tự nhiên không thể dùng hình thái sinh linh bình thường để cân nhắc.”

Tựa như Hậu Khanh và Nữ Bạt, tuy là thi vương, nhưng thời kì thượng cổ đã xuất hiện, không phải là sinh đẻ bằng bào thai, đẻ trứng, thấp sinh cùng hoá sinh, về phần sớm nhất là như thế nào sinh ra, ai cũng không biết. Chỉ có sinh linh như vậy mới có thể nhảy ra ngoài tam giới, pháp thuật loại giám sát của nhân gian, nhằm vào đều là sinh linh trong tam giới, dùng ở trên thân tiên thiên sinh linh, kiểm tra không ra kết quả, cũng là bình thường.

Trừ Nữ Bạt, Hậu Khanh, mình trước kia từng đối phó con Hóa Xà nọ, cũng là tiên thiên sinh linh. Nghĩ đến Hóa Xà, suy nghĩ của Diệp Thiếu Dương nhân tiện trôi qua một chút, kẻ này lúc trước bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu, bị Huyết Bồ Đề và Tiểu Cửu liên thủ đuổi đi, từ đó mất đi hành tung, cũng không biết đã đi đâu. Nhưng Diệp Thiếu Dương trong minh minh có một loại cảm giác: giữa bọn họ, sớm muộn gì còn có thể gặp lại.

Tử Côn đạo nhân nói: “Tôi nghe nói, trong tiên thiên sinh linh có mười hai tổ vu, hồng hoang dị thú… Mặc kệ là cái gì, đều không phải sức người có thể đối phó, Đại Tế Ti này chẳng lẽ thật sự là một trong số đó. Phượng Hề cô nương, không phải tôi hạ thấp đi cô cùng lệnh phu quân, lúc trước cô nói Đại Tế Ti là tính kế bắt các người, điều này nói lên thực lực lúc trước của các người không chênh lệch nhiều, nếu thật là tiên thiên sinh linh, đối phó hai người cần gì tốn công như vậy?”