Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1293




Nói xong bưng lên chén rượu duy nhất, đem rượu sót lại trong chén một hơi uống cạn.

Diệp Thiếu Dương thừa dịp hắn chưa chú ý, vụng trộm nâng cốc đổ xuống đất. Trương Tử Kiện này quả thực dạ dày to, mình uống không nổi, đành phải chơi đểu chút.

“Làm công không có nhân quyền, ta làm công vài năm, từng vào các loại nhà máy, Khang Đa xem như rất ổn.” 

Trương Tử Kiện nói: “Khang Đa chỉ là không có tự do, còn lại đều tốt, sinh hoạt nghiệp dư rất phong phú, còn có phụ đạo tâm lý, nhà xưởng khác nào có cái này!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, vốn là muốn tìm hắn hỏi thăm, không ngờ hắn chủ động nhắc tới cái này, vội vàng hỏi: “Phụ đạo tâm lý là có ý tứ gì?”

“Mỗi cuối tuần sẽ có lớp phụ đạo, có bác sĩ tâm lý lên lớp cho công nhân, khai thông tâm lý, dù sao công việc áp lực quá lớn, tôi từng đi học vài lần, cảm giác rất ổn.” 

Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp, mới biết được chỉ có công nhân cũ vào xưởng một hai tháng trở lên mới có tư cách đi học, địa điểm ngay tại lễ đường tự xây trong xưởng, mỗi cuối tuần phát trước một bộ phim, sau đó lên lớp, bác sĩ tâm lý là một mỹ nữ, còn có hai trợ thủ cũng là mỹ nữ.

Quá trình là vừa nghe âm nhạc, vừa giảng bài, sau đó tiến hành một số nghi thức, tỷ như hai hai thành đôi, nắm tay đối phương, cảm giác tâm linh đối phương...

Còn có một chi tiết là, mỗi một tuần đều sẽ mời mấy công nhân, trước mặt mọi người kể lại câu chuyện của mình, thổ lộ phiền não, tâm tình lý tưởng... 

Nhắc tới loại “phụ đạo tâm lý” này, Trương Tử Kiện nước miếng bay tứ tung, ra sức tán thưởng, Diệp Thiếu Dương cẩn thận tự hỏi một phen, không khỏi bội phục dụng tâm của nhà xưởng: những người từ nơi khác tới làm công, người ở xứ lạ, tâm lý vốn đã có cảm giác cô độc, hơn nữa công việc cùng sinh tồn áp lực lớn, phụ đạo tâm lý quả thực có thể giúp bọn họ giảm sức ép, tìm được lòng trung thành, nói trắng ra một chút, rất dễ dàng thu mua lòng người.

Nếu mục đích thật là giảm sức ép cho công nhân, vậy Diệp Thiếu Dương nguyện ý đánh giá một trăm điểm cho loại lương tâm này của nhà xưởng, chẳng qua... chân tướng có thể là treo đầu dê bán thịt chó.

Cơm nước xong, Trương Tử Kiện đã ngà ngà, tỏ vẻ bạn gái của hắn sắp tăng ca xong rồi, muốn đi đón bạn gái ra ngoài mua chút đồ, hỏi Diệp Thiếu Dương muốn đi cùng hay không. 

Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ mình muốn đi dạo một chút, vì thế hai người tách ra, một người theo đường nhỏ đi đến trên đất hoang cạnh nhà xưởng, gọi điện thoại lại cho Nhuế Lãnh Ngọc - lúc trước ăn cơm Nhuế Lãnh Ngọc đã gọi điện thoại tới, Diệp Thiếu Dương không dám tiếp, cúp máy.

“Vì sao không tiếp điện thoại, hẹn hò với ai.” Điện thoại vừa kết nối, đã thu được Nhuế Lãnh Ngọc chất vấn.

Diệp Thiếu Dương vội vàng giải thích, hơn nữa nói chuyện mình tiến vào xưởng điện tử Khang Đa làm nằm vùng. 

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong hỏi: “Cảm giác thế nào, có mệt không?”

“Ổn cả, thân thể này của anh, làm việc thật ra không sợ, chỉ là quá buồn tẻ, đứng ở đó một lần là nửa ngày.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ngay từ đầu là như thế, qua thời gian là thích ứng.” 

“Được rồi, chờ anh thích ứng, thì tiếp tục làm. Hắc hắc, tiền lương cơ bản hơn hai ngàn, tăng ca nhiều có thể kiếm thêm một nửa, rất ổn.”

“Tốt lắm, thuận tiện từ trong xưởng tìm vợ luôn, cùng nhau chăm chỉ lao động làm giàu.”

“Khụ khụ, vậy em cũng đến đây đi, anh tìm em, chúng ta cùng nhau làm việc qua ngày.” 

“Được nha, bây giờ đi.”

“Hắc hắc, chỉ sợ em không đến.”

“Em đã xuống phi cơ, ở nhà ga Thạch Thành.” 

“Đừng trêu anh chứ, anh sẽ coi là thật.”

“Anh ở vị trí nào, em đi tìm anh.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người. “Không thể nào, em thật sự đến đây!” 

“Địa chỉ!”

Diệp Thiếu Dương đành phải báo địa chỉ.

Điện thoại bên kia lập tức truyền đến Nhuế Lãnh Ngọc thuật lại, tiếp theo là máy tính tiền của xe taxi truyền đến “Chào hành khách, hoan nghênh ngài ngồi xe taxi Thạch Thành…” 

Diệp Thiếu Dương chấn động cả người, thật sự trở lại rồi!

“Tài xế nói cần bốn mươi phút, anh tìm một chỗ nán lại trước, đến rồi điện thoại cho anh.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời trong lòng nở hoa, bảo cô chú ý an toàn, sau đó đi bên đường tìm một quán net, tính chơi trò chơi một lúc, giết thời gian. 

Quán net rất lớn, nhưng chướng khí mù mịt, người chơi tất cả đều là thanh niên ở vùng này làm công, có chơi games, có công khai xem video, còn có không ít đang nói chuyện phiếm video với người ta, nói là các loại giọng địa phương.

Diệp Thiếu Dương mở máy tính, vào LOL, lựa chọn người vs máy...

Ở dưới ảnh hưởng lặp đi lặp lại của đám người Tạ Vũ Tình cùng Tiểu Mã, hắn cũng chơi trò chơi này vài lần, cảm giác chơi rất vui, chỉ là kỹ thuật quá cùi, trước mắt chỉ có thể chơi với máy. 

Trò chơi vừa mới bắt đầu không lâu, đột nhiên có người từ phía sau bịt kín hai mắt mình, Diệp Thiếu Dương phản ứng đầu tiên còn tưởng là Nhuế Lãnh Ngọc đến, giãy ra, nhìn lại, là một mỹ nữ, khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ, trang điểm so với quỷ còn trắng hơn, cầm di động nói: “Soái ca đang chơi games à, em đang ở Đấu Ngư làm trực tiếp, muốn tâm sự với anh.”

“Đấu Ngư là cái gì?”

Khóe miệng em gái run rẩy một chút nói: “Hỏi anh chuyện này, anh từng trải qua tuyệt vọng không?” 

“Cái gì vậy?” Diệp Thiếu Dương liếc cô một cái, tiếp tục chơi trò chơi, thầm nghĩ em gái này không phải bệnh thần kinh chứ?

“Thời điểm anh chơi trò chơi, từng trải qua tuyệt vọng không?” Em gái tiếp tục hỏi.

“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn nàng một cái, cảm giác đã gặp quái nhân. 

“Ví dụ nói, khi anh chơi trò chơi, đột nhiên mất điện, giống như vậy...” Em gái nói xong, đột nhiên đưa tay ấn nút khởi động, nhất thời màn hình tối đen, em gái cầm di động, cười điên cuồng hướng ra phía ngoài chạy đi.

Có bệnh à!

Diệp Thiếu Dương sửng sốt vài giây, phục hồi tinh thần lại, đuổi theo, em gái đã chạy xa. 

Diệp Thiếu Dương không cam lòng, một hơi đuổi theo mấy trăm mét, rốt cuộc ở đầu đường đuổi kịp cô ta. Em gái nào ngờ Diệp Thiếu Dương đuổi dai như vậy, thế mà thật sự đuổi tới, bị dọa ngồi xổm ven đường, liên tục xua tay: “Ca ca, đừng đánh em, em giỡn anh mà, cùng lắm thì em trả tiền mạng cho anh, em bây giờ đang livestream, anh cũng không thể động thủ...”

Diệp Thiếu Dương đứng lại, thở hổn hển, nhìn cô ta nói: “Tôi không đánh cô, tôi chỉ là muốn hỏi cô một phen, cô có phải có bệnh hay không?”

“Em là livestream, phá chơi một chút, ca ca đừng tức giận.” 

Mỹ nữ hướng màn hình di động nói vài câu, tắt đi livestream, tiến lên lại lần nữa xin lỗi Diệp Thiếu Dương, hai người hàn huyên vài câu, Diệp Thiếu Dương lúc này mới biết được, em gái này cũng là công nhân Khang Đa, vì kiếm tiền, sau khi tan tầm thì tới quán net, gần đây nghĩ đến trò tắt máy tính của người ta.

Bạn trẻ chơi net rất thích xem phản ứng của người chơi bị tắt đi máy tính, người xem trực tiếp rất nhiều, thu nhập của em gái cũng không tệ.

Diệp Thiếu Dương sau khi nghe xong, ở đó không nói nên lời, nghĩ đến cô ta hỏi mình từng trải qua tuyệt vọng không, lúc đang chơi trò chơi đánh đang kịch liệt, bị người ta tắt máy tính, thật là đủ tuyệt vọng, vậy mà cô ta còn hỏi ra miệng được! 

“Tôi nói này, cô là lần thứ mấy làm như vậy?”

Muội tử vươn năm ngón tay.

“Lần thứ năm? Chưa từng bị đánh?” 

Em gái cười cười, “Em là con gái, bình thường sẽ không bị người ta đánh.”

“Vẫn cẩn thận một chút tốt hơn, không phải mỗi người đều lịch sự như tôi đâu.”