Đương nhiên trọng yếu hơn là, mặc dù lúc này Sư Tâm quân đoàn của thiết tháp giáo quan đang hành quân gấp đã trở nên phi thường hỗn độn, cũng không phải vô cùng đơn giản liền có thể đột phá.
Hai cánh tuy rằng thập phần bạc nhược, nhưng trong thời gian ngắn căn bản không thể đột phá, mà một khi thời gian kéo quá dài, như vậy đại quân cùng với một cánh còn lại sẽ đem Phong Thỉ trận của gã béo vây kín. Đến lúc đó, một vạn tàn quân của gã béo liền tương đương với việc lâm vào trong đầm lầy, muốn phá vây không thể, ngay cả muốn tiếp tục sáng tạo ra chiến tích rực rỡ cũng là một chuyện không có khả năng.
Cho nên hiện tại vô luận là trong mắt Tàng Phong giáo quan hay Thanh Âm, gã béo đều phạm vào một sai lầm, một sai lầm chỉ có ngu ngốc mới có thể phạm phải.
Con ngươi màu lam của Thanh Âm lại trở nên mờ đi.
Mà ở bên trong chiến kỳ gã béo lại đang đắc chí.
"Thánh Kiếm tất yếu? Ta phi, lão tử quản ngươi cái gì Thánh Kiếm tất yếu, dù sao trên chiến kỳ lại không nhìn thấy. Lần này lão tử chỉ cần lông tóc vô thương là đủ rồi." Gã béo một bên quơ tiểu kỳ, một bên trong miệng liên miên cằn nhằn nói.
Ý tưởng của gã béo rất đơn giản, chạy đi, lông tóc vô thương chạy đi. Thánh Kiếm tất yếu đích xác tồn tại, nhưng hắn căn bản sẽ không xuyên qua sơn mạch, đây là chiến kỳ, không phải chiến dịch chân thật, không cần lo lắng mấy vạn đại quân ăn uống, cho nên chỉ cần chạy ra khỏi này vòng vây, như vậy liền trời cao mặc cho chim bay, biển rộng mặc cho cá nhảy.
Gã béo sẽ suất lĩnh một vạn tàn quân cùng với đại quân của Hoắc Nhĩ tại bình nguyên này chạy thi một lần, bên kia đã không có kỵ binh, vô luận như thế nào cũng tuyệt đối không đuổi kịp hắn.
Cho nên chỉ cần chạy ra khỏi vòng vây này, như vậy kế tiếp đó là hắn cùng với Hoắc Nhĩ so đấu, ai có thể chống đỡ càng lâu, như vậy ai liền có thể lấy được thắng lợi cuối cùng.
Đương nhiên đối với gã béo mà nói, lông tóc không tổn hao gì, đó chính là thắng lợi.
Về phần gần một vạn bộ binh cùng với cung tiến thủ ở trước mắt đang muốn nghênh diện đánh lên, gã béo hoàn toàn không để vào mắt, đại quân đông gấp ba hắn cũng có thể đột phá trung quân, như vậy nơi này chỉ có gần một vạn quân, muốn đột phá đó là một chuyện dễ dàng.
Đổi lệnh kỳ trong tay, nguyên bản dáng điệu gã béo thơ ngây, khuôn mặt phúc hậu hơi chút căng thẳng, trốn, chỉ cần chạy đi, như vậy là thắng lợi.
Gã béo có thói quen, đó là đích thân chỉ huy lệnh kỳ. Đối với những tướng lãnh khác mà nói, mệnh lệnh là thông qua truyền lệnh quan bên cạnh hạ đạt xuống, sau đó thông qua các loại biến hóa kỳ thế bất đồng thao túng toàn bộ đại quân, còn đối với gã béo mà nói, hắn chính là người cầm cờ.
Đầu tiên thông qua truyền lệnh quan, sau đó tiếp tục chuyển đạt cho người cầm cờ, thời gian truyền đạt cũng không phải dài, chỉ hơn mười giây thậm chí ngắn hơn liền hoàn toàn có thể làm được. Nhưng gã béo lại hoàn toàn không làm, trong quan niệm của hắn, trên chiến trường có cơ hội là phải làm ngay, đừng nói hơn mười giây, cho dù là một giây cũng không được.
Huống chi đối với một tướng lãnh mà nói, một hồi chiến dịch tuyệt đối không phải một cái mệnh lệnh là hoàn thành, cần mấy cái thậm chí hơn mười cái mệnh lệnh. Mà thời gian cứ như vậy tích lũy xuống dưới sẽ là một con số thập phần khủng bố. Cho nên gã béo tình nguyện chính mình vất vả một chút.
Mà kết quả như thế cũng làm cho mỗi một chiến dịch gã béo thường thường có thể đưa ra phản ứng nhanh hơn mấy lần, thậm chí hơn mười lần so với người khác. Đây cũng là một cái gã béo dựa vào để có thể từng bước một đuổi kịp vị quân thần Hoắc Thanh sáu mươi tuổi.
"Phần phật..." Theo lệnh kỳ thay đổi, Phong Thỉ trận đã quay đầu giống như mũi tên hướng về cánh tả Hoắc Nhĩ giáo quan hung hăng đánh tới.
Ở phía trước nhất Phong Thỉ trận chính là năm trăm hộ vệ, mà phía trước nhất cánh tả Hoắc Nhĩ giáo quan lại là bộ binh thành xếp thành đôi xoắn cùng một chỗ, hai phe chạm vào nhau kết quả tự nhiên có thể nghĩ.
Đầu Phong Thỉ trận hung hăng lao vào bên trong cánh tả Hoắc Nhĩ giáo quan, trên người hộ vệ dâng lên đủ mọi màu sắc sáng bóng, ánh sáng bao phủ trên binh khí, bao phủ trên áo giáp, khiến năm trăm hộ vệ trở thành một tòa thành lũy không thể phá vở. Vô luận là trường thương trong tay bộ binh, hay vũ tiễn của cung tiễn thủ va chạm vào áo giáp sẽ giống như va chạm trên sắt thép, chỉ có thể phát ra một trận tiếng vang đinh đinh đang đang.
Nhìn một màn này, mắt gã béo sáng rực lên, bên trong cặp mắt nhỏ tròn tròn tản ra một vài ánh sáng xanh mượt, giống như một con chó sói đói bụng hồi lâu nhìn thấy một đám sơn dương.
"Đó là "Tinh nhuệ" ở thế giới này ?" Nhìn lướt qua năm trăm hộ vệ, lại nhìn nhìn người thủ hộ bên cạnh, nắm tay nhàn rỗi của gã béo gắt gao nắm lại.
Vũ tiễn đông nghìn nghịt giống như mây đen che lấp mặt trời, vô luận là tại một phương Hoắc Nhĩ giáo quan hay một phương gã béo, tiếng "Sưu sưu" hội tụ thành một đạo nước lũ áp xuống khiến toàn bộ chiến trường đều nhìn không rõ.
Gã béo tạm thời chiếm thượng phong, năm trăm hộ vệ đột nhập trận hình đối phương giống như năm trăm con sói xâm nhập đàn dê, tùy ý tàn sát đối phương, hơn nữa cung tiến thủ cùng với nỏ thủ áp chế, làm cho một vạn tàn quân rất nhanh liền đột nhập vào bên trong đại quân đối phương.
Nhưng đột nhập cũng không có nghĩa là có thể lập tức đột phá, theo mệnh lệnh tử thủ của Hoắc Nhĩ giáo quan nhắn đến cánh tả, một vạn người dường như điên cuồng hướng về Phong Thỉ trận của gã béo khởi xướng tiến công.
Tiếng gọi ầm ỉ giống như sóng vỗ trong chiến trường một đợt cao hơn một đợt, tiếng binh khí đánh vào nhau hội tụ thành một dòng nước lũ sắt thép Oanh long long vang lên trong thiên địa.
Vào lúc này, gã béo ở trong bên trong trung quân chỉ có khả năng trông thấy toàn đầu người.
Theo thời gian một chút lại một chút kéo dài, một vạn tàn quân của gã béo đã đột phá hơn phân nửa phương trận cánh tả Hoắc Nhĩ giáo quan, nếu như có thể bảo trì thế công ban đầu, như vậy không được bao lâu, gã béo sẽ chạy trốn thành công, không, dùng theo cách gã béo nói phải là"Phá vây" thành công.
Nhưng thắng lợi tự nhiên không có khả năng vĩnh viễn có khuynh hướng ở một bên gã béo, theo thời gian kéo dài, gã béo từng bước một lâm vào tình trạng bất lợi.
Ánh sang tản mát ra trên người năm trăm hộ vệ đang ở yếu đi, tiếp theo cũng vô pháp duy trì nguyên lai lực công kích cùng với lực phòng ngự.
Gã béo nhìn rất cẩn thận, chỗ cách hắn hơn một trăm trượng, tại thời điểm một hộ vệ huy động cự kiếm, đúng lúc bị năm mũi trường thương đồng thời đánh trúng, ánh sáng màu xanh biếc chặn bốn mũi trường thương cắm vào, nhưng còn có một cây phá khai ánh sáng, cắm vào bên trong áo giáp hộ vệ.
Hộ vệ bị đâm trúng, tay phải mạnh mẽ vung lên, cự kiếm chém đứt trường thương, nhưng đầu thương lại lưu ở trong thân thể hộ vệ.
Nguy hiểm, đối với gã béo mà nói, đây tuyệt đối là một tín hiệu nguy hiểm.
Đại quân của Hoắc Nhĩ giáo quan đang hướng về gã béo vây kín, tuy rằng bởi vì kỵ binh xung phong mà có vẻ có chút rối loạn, nhưng trải qua một đoạn thời gian điều chỉnh, lúc này dĩ nhiên khôi phục rất nhiều. Mặc dù đang hành quân gấp mà ảnh hưởng, trận hình vẫn có vẻ có chút hỗn độn, nhưng tình huống thực tế lại vẫn từng chút một đem gã béo kéo vào trong tuyệt cảnh.
Nếu năm vạn đại quân vây kín cùng một chỗ, như vậy tương đương với gã béo lâm vào bên trong đầm lầy, hắn sắp đối mặt chính là địch nhân đông hơn mình mấy lần, hơn nữa còn có hộ vệ cùng với người thủ hộ ở trung quân, trời mới biết gã béo còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Cho nên hiện tại gã béo còn có một cơ hội, đó chính là trước khi Hoắc Nhĩ giáo quan thành công vây kín, đột phá một vạn đại quân cánh tả.
Song phương đã hợp lại, lúc này tuy rằng một vạn đại quân của Hoắc Nhĩ giáo quan thương vong rất lớn, nhưng vẫn sống chết quấn quít lấy Phong Thỉ trận của gã béo.
Mà dưới tình huống ở đỉnh Phong Thỉ trận không còn lợi hại, tự nhiên sẽ một chút một nghiêng về một phương Hoắc Nhĩ giáo quan, nếu lúc này gã béo không xuất ra cái gì khác biệt, như vậy cuối cùng chỉ có một kết cục, hắn chết chắc rồi.
Gã béo lúc này rất trấn định, trấn định tưởng như cùng lúc trước là hai người khác nhau, đó là một loại trấn định không hình dung ra. Mặt không chút thay đổi, tại trên khuôn mặt nguyên bản là dáng điệu thơ ngây lại nhìn không thấy một tia biểu tình, cặp môi thật dày đột nhiên lộ ra vài góc cạnh rõ ràng, sắc bén giống như mũi đao nhọn.
Lạnh lùng, lạnh lùng giống như trời đông giá rét, ở trong cặp mắt không lớn phút chốc lóng lánh, cất dấu một cỗ sát khí, một cỗ sát khí cho dù là thích khách lợi hại nhất cũng phải nhượng bộ lui binh.
Đây là một loại biểu tình rất kỳ quái, nếu kiếp trước có người quen nhìn thấy biểu tình gã béo lúc này liền sẽ minh bạch một việc, gã béo muốn nổi bão rồi.
Gã béo tuyệt đối không dễ dàng nổi bão, nhưng là nếu có ai đẩy hắn vào tuyệt cảnh, muốn mạng hắn, như vậy đầu tiên người đó sẽ gặp tai ương.
Kiếp trước trong ba lượt đối chiến cùng Hoắc Thanh, gã béo bại, hơn nữa bại rất khó nhìn, nhưng Hoắc Thanh cũng không dễ chịu, mỗi một lần gã béo phải xuất huyết, như vậy Hoắc Thanh sẽ bị cắn một vết răng.
Con thỏ nóng nảy còn muốn cắn người, chứ đừng nói đến gã béo.