Lão quản gia bỏ giở câu nói kế tiếp, trong đôi mắt lại nở rộ ra một loại ánh sáng làm cho người ta không đoán ra, ánh sáng mang theo một tia mong chờ. Nghe lão quản gia nói, công tước lộ ra biểu tình có chút kinh ngạc. thực lực A Nhĩ Mang hắn tự nhiên biết, năng lực thống soái thậm chí còn cao hơn mình, đủ để xâm nhập đại lục danh tướng bảng. Mà sở dĩ dưới hoàn cảnh xấu mình có thể đả bại liên quân ba nước, không thể không có A Nhĩ Mang.
Thất tinh thực lực, công tước sớm dự liệu được. Nhưng một câu cuối cùng A Nhĩ Mang bỏ giở, khiến trong lòng hắn không chỉ vẻn vẹn là kinh ngạc, mà là hoảng sợ.
Mà ngay cả A Nhĩ Mang cũng không thể chuẩn xác phỏng đoán trình độ thật sự của Hắc Kim? Như vậy, đến tột cùng thiên phú của Hắc Kim là thế nào?
Trong thư phòng lại yên tĩnh trở lại, yên tĩnh giống như đêm trong rừng rậm.
Công tước gắt gao nhíu mày thành một đám, đến lúc này hắn mới bắt đầu nghiêm túc lo lắng một vài chuyện không thể xem nhẹ. Hắc Kim là một người ngu ngốc, đây là điều mọi người trong đế đô công nhận, trong bẩy năm không có dấu hiệu gì chứng minh hắn là một thiên tài, chỉ sợ bên trong bọn con dòng cháu giống tùy tùy tiện tiện đưa ra một tên hoàn khố đều đủ để đem Hắc Kim dẫm không ngốc đầu lên được.
Nhưng hiện tại, không ngờ trong cuộc thi nhập học Hoàng Gia Học Viện lại phát huy ra trình độ đủ để so sánh cùng thiên tài, đây đến tột cùng là kỳ tích hay trong đó có huyền cơ khác?
Công tước không nghĩ ra, trên thực tế hắn cũng căn bản không có khả năng biết được đến hiện tại gã béo dĩ nhiên còn là một nhân vật có thể địch nổi quân thần ở thế giới khác.
Đang lúc suy nghĩ lại, công tước cũng nghĩ tới sự cố bẩy năm trước, vì cứu Thanh Âm, gã béo bị đập hư đầu óc, trở nên ngơ ngác ngu ngốc, không chỉ không thể tu luyện đấu khí cùng ma pháp, thậm chí ngay cả bộ sách dùng cho nhi đồng cũng không thể lý giải.
Nghĩ đến đây, ngón tay công tước không khỏi tăng lớn khí lực, "Va chạm" một tiếng, trên bàn cứng rắn không ngờ xuất hiện một ấn ký hình đầu ngón tay.
"Nếu không phải ba tên hỗn đản, Hắc Kim liền có thể vẫn duy trì phân trí tuệ kia, hiện tại đã có thể xâm nhập tiềm lực bảng..." Trong ánh mắt công tước hỗn loạn một tia phẫn nộ.
Nhìn công tước, lão quản gia hơi lắc lắc đầu. Tam đại độc đinh, La Tắc gia tộc cũng chỉ có một bảo bối Hắc Kim, nhưng cố tình bảo bối này tại bẩy năm trước biến thành ngu ngốc. Làm một lão nhân đã tiến vào tuổi xế chiều, trơ mắt nhìn cháu của mình biến thành ngu ngốc, mà không thể đi trả thù, hơn nữa còn phải chịu lỗi đau khắc cốt minh tâm. Loại chuyện này ở trên người, ai có thể chịu được?
Bất quá nếu hiện tại Hắc Kim khôi phục bình thường, như vậy lửa giận của công tước liền có thể hoàn toàn trút xuống, lửa giận ẩn nhẫn bẩy năm, thậm chí nguyên lai có thể là cả đời, nếu bạo phát, chính là dung nham mãnh liệt.
Cũng không lâu lắm, công tước dường như nghĩ tới điều gì, tia phẫn nộ trong ánh mắt giống như thủy triều lui sạch sẽ. Sau đó lại là gắt gao nhíu mày.
Nhìn La Tắc, nhìn biểu tình của vị Sư Tâm công tước, A Nhĩ Mang như thế nào không biết người này đang suy nghĩ gì, bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó nhìn văn kiện tay trong.
Trên tờ giấy trắng tràn ngập chữ viết màu đen, có hai tờ viết chữ đỏ chói mắt. Mà ở trong đó ghi lại hai chuyện khác biệt rất "bất lợi" đối với Hắc Kim.
Chuyện thứ nhất là bắn ngựa, bắn ngựa là một điều cấm kỵ, trên Ngân Nguyệt đại lục, mỗi một kỵ sĩ đều lấy chính trực, cao thượng, đường đường chính chính quyết chiến dành thắng lợi làm vinh dự. Mà thủ đoạn đê tiện bỉ ổi, tất bị tất cả kỵ sĩ khinh bỉ. Giống như trong quyết đấu, nếu ngươi lấy thực lực chân chính dành thắng lợi, như vậy sẽ được mọi người tôn trọng, nhưng nếu ngươi dụng vôi phấn, độc dược hoặc một vài thủ đoạn bỉ ổi khác lấy được thắng lợi, như vậy sẽ bị người "cao thượng" khinh thường.
Chuyện thứ hai, đó là dưới tình huống Hắc Kim rõ ràng có thể mở rộng chiến quả, lại lựa chọn "Chạy trốn".
Mà hai chuyện, vô luận là chuyện nào đối với La Tắc công tước cổ hủ hay nguyên soái chính trực mà nói đều tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Cho nên có một việc có thể khẳng định, đó là gã béo sẽ gặp tai ương, La Tắc công tước sẽ khuyên răn nhân sinh cho hắn, trước hết Hắc Kim phải tiếp thu chính là khiển trách.
Mà phần "Khiển trách này”, sợ rằng ai cũng không muốn tiếp thu.
"A Nhĩ Mang, giúp ta..." Công tước đang muốn nói chuyện, một tiếng bước chân vội vã đánh gãy lời nói này.
"Công tước đại nhân, lão quản gia, không tốt, phủ công tước bị người ở Hoàng Gia Học Viện vây quanh, mà bên ngoài còn có một vài quý tộc nghe tin cũng tới..." Một người hầu trên trán tuôn rơi mồ hôi, hướng về hai người nói.
"Cái gì?" La Tắc vỗ mạnh bàn đứng lên, giống như một con sư tử bị chọc giận.
Lẽ nào phủ công tước lại thành thịt cá trên thớt mặc cho người khác xâu xé ?
Mà lúc này, A Nhĩ Mang thoáng thanh tỉnh, hướng về người hầu kia nói: "Nguyên nhân là gì?"
"Người ở Hoàng Gia Học Viện muốn cướp chiến vương lệnh gì đó? Nói là ở trong tay Hắc Kim thiếu gia..." Người hầu vội trả lời.
"Chiến vương lệnh? Hắc Kim?" La Tắc cùng với A Nhĩ Mang không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Chiến vương lệnh, không có một người không biết loại đồ vật này. Chỉ cần lấy được chiến vương lệnh, như vậy liền ý nghĩa sẽ có quyền lợi có thể thỉnh cầu một điều đối với chiến vương.
Mặc dù nói đó chỉ là có quyền được thỉnh cầu một điều, nhưng ở trên đại lục còn không có tiền lệ cầm chiến vương lệnh đưa ra yêu cầu, chiến vương cự tuyệt.
Nói cách khác, chỉ cần có chiến vương lệnh, như vậy có 90% có thể đạt thành một nguyện vọng, giết người, tài phú, quyền lợi, thậm chí yêu cầu tiêu diệt một quốc gia cũng không phải không được. Đương nhiên đó là các tiểu quốc có lãnh thổ không quá mấy trăm dặm, dân số chỉ mấy vạn người.
Trong lòng La Tắc cùng A Nhĩ Mang đồng thời dâng lên một mối nghi hoặc, đến tột cùng như thế nào Hắc Kim nắm bắt chiến vương lệnh tới tay, vật như vậy căn bản không có khả năng cũng không nên hiện ra ở trong tay Hắc Kim.
"Ta đi tìm Hắc Kim, A Nhĩ Mang, ngươi đi ra cửa giải quyết những người đó, khi tất yếu, có thể vận dụng một vài thủ đoạn cực đoan, phủ công tước yên lặng lâu lắm rồi, có chút người đã quên, nơi này còn ở một Nguyên soái một mình dẹp yên liên quân ba nước." La Tắc trầm giọng nói.
A Nhĩ Mang gật gật đầu, sau đó liền cùng người hầu kia đi ra ngoài cửa.
"Là phúc hay họa?" Nhìn thân ảnh A Nhĩ Mang rời đi, Sư Tâm công tước đột nhiên thì thào nói.
.........
Hết thảy mọi chuyện phát sinh bên ngoài, từ trong miệng người hầu, gã béo đã biết thập phần rõ dàng. Bất quá gã béo không có một chút giác ngộ mình là đầu sỏ gây nên.
Hắn nhờ Thanh Âm cầm đến một quyển sách, bắt đầu khổ công ngồi đọc.
《 Ngân Nguyệt đại lục phát triển sử 》 một quyển sách dầy có thể so sánh cùng viên gạch, một quyển sách cơ hồ không người nào nguyện ý nhìn qua. Quyển sách này ghi lại mấy ngàn năm lịch sử phát triển của Ngân Nguyệt đại lục, mỗi một quốc gia hưng suy, mỗi một chủng tộc tồn tại, chiến tranh giữa các quốc gia... V.v, đây căn bản là một quyển bách khoa toàn thư.
Tuy rằng toàn bộ quyển sách này đầy đủ, nhưng ngoại trừ những lão già đội kính mắt thật dày, lại cơ hồ không người nào nguyện ý nhìn. Một mặt bởi vì những người sinh trưởng trên Ngân Nguyệt đại lục, hẳn đã có người hiểu biết đối với mọi chuyện bên cạnh kể lại, căn bản không tất yếu phải đọc quyển sách này, mà ở một phương diện khác lại bởi vì quyển sách lịch sử phát triển này thật sự quá dầy, quá lớn, muốn đọc xong, sợ là không có thời gian một hai năm căn bản không có khả năng.
Mà tiêu phí thời gian dài như vậy đi đọc một quyển sách vô dụng, đó hoàn toàn là một loại lãng phí.
Bất quá gã béo lại đọc rất cẩn thận, thái độ nghiêm túc cơ hồ làm cho người ta nghĩ đến trong tay gã béo chính là một quyển ma pháp lý luận cực kỳ thâm ảo, hay là một quyển pháp quyết đấu khí uy lực thật lớn.
Nhìn gã béo đang khổ công đọc, Thanh Âm đem một ly nước nâng cao tinh thần (café ??) đặt ở trong tay gã béo, tiếp theo lại lắc lắc đầu.
Đối với hành vi của gã béo, ngay cả Thanh Âm cũng thập phần khó hiểu. Một quyển sách lịch sử, một quyển sách lịch sử không dùng được, phải bỏ ra nhiều công sức như vậy sao? Cho dù là vì bổ khuyết kiến thức trống của bẩy năm, muốn hiểu biết vận mệnh hiện tại của Ngân Nguyệt đại lục, cũng không tất yếu phải làm như thế.
Thanh Âm có chút không hiểu, nhưng gã béo bên kia cũng bắt đầu than thở đặt câu hỏi: "Thanh Âm, ma pháp vương triều, đến tột cùng bị diệt như thế nào? Trên sách ghi lại, ma pháp vương triều chính loạn, sau đó bởi vì hoàng quyền tranh đoạt cùng tướng quyền, khiến cho quốc gia suy bại không chịu nổi, mới để cho Phí Tư đế quốc có cơ hội, nhưng làm sao có thể? Lạc đà gầy chết vẫn to hơn so với ngựa, ngay cả khi ma pháp vương triều suy bại tới trình độ không chịu nổi, tối thiểu còn có được hơn một vạn ma pháp sư, dựa theo lý giải lúc trước đối với ma pháp sư, hơn một vạn ma pháp sư đồng thời phát động ma pháp mà nói, đủ để đem Phí Tư đế quốc san thành đất bằng."
"......" Nghe gã béo lời nói, Thanh Âm không khỏi ngây ngẩn cả người. Ma pháp vương triều là một quốc gia thập phần huy hoàng vào hai ngàn năm trước, cơ hồ chiếm cứ 70% lãnh thổ toàn bộ Ngân Nguyệt đại lục, mà 20% thổ địa cằn cỗi còn lại ở trong tay thú nhân, còn 10% thì trong tay hai ba cái tiểu quốc xơ xác, Phí Tư đế quốc là một cái lớn nhất trong đó. Trên sách sử ghi lại, bởi vì lúc đó tể tướng tranh quyền cùng với đế vương thứ mười chín của ma pháp vương triều, nội chiến dẫn tới thực lực cả nước đại suy, sau đó để Phí Tư đế quốc nhân cơ hội, liên hợp các tiểu quốc còn lại tiêu diệt ma pháp vương triều.
Đây là trên sách sử đại khái ghi lại. Chính Thanh Âm vẫn nhớ rõ ràng, ở trong sách sử cũng không ghi lại lúc cuối cùng ma pháp vương triều còn có một vạn danh ma pháp sư, tin tức này gã béo từ đâu có được?
Thanh Âm nghiêng mặt, sắc mặt hơi hơi có chút đỏ lên hướng về chỗ gã béo chỉ nhìn lại, vừa thấy, nàng cũng không kinh ngạc chút nào, nơi đó, một đoạn ghi lại thời kỳ ma pháp vương triều xuống dốc, cũng không ghi lại nó có một vạn danh ma pháp sư.
"Hắc Kim, thiếu gia từ đâu biết được lúc cuối cùng ma pháp vương triều còn lại một vạn danh ma pháp sư ?" Thanh Âm nghi hoặc hướng về gã béo đặt câu hỏi.
"Nơi này... Ma pháp vương triều sa đọa, chiến lực ma pháp vương triều lúc sa đọa so với thời điểm cường thịnh nhất ngay cả một phần mười cũng không có, nhưng làm cho người ta phấn chấn, làm cho người ta vĩnh viễn ghi khắc chính là, mặc dù ma pháp vương triều đã sa đọa, lại vẫn cùng thú nhân anh dũng chém giết, quang mang tinh thần đồ chiếu sáng thiên không, tại trên tấm thổ địa cằn cỗi, một đám tinh ngân hà đồ liên tục xuất hiện." Gã béo dùng ngón tay béo đô đô nhẹ nhàng xẹt qua một hàng chữ trên sách. Trên đó ghi lại điểm sáng duy nhất của ma pháp vương triều vào thời điểm xuống dốc.
"..." Nhìn thấy văn tự, Thanh Âm vẫn không rõ ràng, bởi vì nơi đó cũng không ghi có một vạn danh ma pháp sư. Mãi đến khi gã béo mở miệng nói một câu.
"Ta nhớ rõ thời điểm ma pháp vương triều cường thịnh nhất hẳn có được mười ba vạn ma pháp sư mới đúng, tỉ lệ ma pháp sư cùng dân chúng đã đạt tới con số một so với một trăm, mà trong phần ghi lại về ngân hà đồ, ở phía trước có miêu tả qua một lần, đó là lúc ma pháp vương triều thành lập, đế vương đầu tiên Thản Tư Ân đại đế của ma pháp vương triều chỉ huy mấy vạn danh ma pháp sư bày ra ma pháp trận cường đại nhất trong lịch sử Ngân Nguyệt đại lục, tinh thần ma pháp trận. Căn cứ một lý luận sau này mà nhận định, muốn bày ra tinh thần ma pháp trận, như vậy liền cần số lượng ma pháp sư thập phần khổng lồ, con số này nhất định phải ở ngoài một vạn, mà đó là giới hạn thấp nhất, nếu không đủ một phần mười không thể kích hoạt ma pháp trận, như vậy chỉ có thể có khoảng một vạn." Gã béo một bên phân tích một bên lục lọi quyển sách trên tay. Khoảng cách hơn mười trang giữa hai cái ví dụ bị gã béo hợp lại cùng nhau.
Nhìn gã béo, lúc này Thanh Âm sớm đã quên điều gã béo phân tích, cùng với vấn đề của gã béo, nàng đang suy nghĩ một vấn đề, hơn mười trang sách, không ngờ có thể nhớ rõ ràng như thế, nhanh như vậy đã tìm được điều hắn muốn suy nghĩ, gã béo như thế nào làm được ?
"Đã gặp qua là không quên được? Không, không vẻn vẹn là đã gặp qua là không quên được, nhưng lại đem bộ phận trọng yếu nhất, toàn bộ chặt chẽ nhớ kỹ." Trong lòng Thanh Âm thì thào nói.