Mạo Bài Đại Tướng Quân

Chương 12 : Chiến vương lệnh




Nhìn bộ dáng gã béo mờ mịt, Thanh Âm cẩn thận giài thích cho gã béo: "Chiến sĩ dựa theo chiến lực phân chia thành bẩy cấp bậc, giống tước vị hiện tại ở mỗi quốc gia. Từ cao tới thấp, tổng cộng chia làm, vương, công, hầu, bá, tử, nam. Trong đó chiến vương cao nhất, mà chiến nam cũng chính là chiến sĩ cấp bậc bình thường nhất, thấp nhất."

Nghe Thanh Âm giài thích, không biết gã béo có thể nhận ra đến tột cùng các loại cấp bậc phân chia hay không, nhưng tại chớp mắt sau, lại hỏi: "Thế còn hộ vệ cùng với người thủ hộ có cấp bậc là gì?"

"Hộ vệ có cấp bậc chiến tử, mà người thủ hộ lại có cấp bậc chiến bá, một người thủ hộ có thể đấu ngang một trăm chiến sĩ bình thường." Thanh Âm thay một loại phương pháp chuyển hoán khác hướng về gã béo giải thích.

"Một người thủ hộ có thể so với một trăm chiến sĩ bình thường?" ánh mắt gã béo mấp máy bắt đầu chuyển động, mặt hắn cũng nhanh chóng thay đổi.

"Chiến vương thì sao? Chiến vương có thể đạt tới trình độ nào?" Gã béo khẩn cấp hướng về Thanh Âm hỏi, trong đôi mắt híp nhỏ phát ra một loại ánh sáng màu xanh mơn mởn, giống như dã lang đang ở tìm thực vật.

"Chiến vương... dạng người đã tiếp cận thần mà nói, nghe nói một chiến vương có thể tung hoành trong thiên quân vạn mã. Đương nhiên, trong lịch sử chiến vương..." Thanh Âm hướng về gã béo giài thích, đôi mắt lại nhìn về phía tiếp đón Hách Nhĩ, bất quá ánh mắt vẫn trong suốt vô cùng, không tràn ngập kính ngưỡng giống như người khác.

Mà lúc này gã béo lại không chú ý câu nói kế tiếp của Thanh Âm, vẻ mặt của hắn có chút cuồng nhiệt mà dữ tợn. Thiên quân vạn mã, nếu hắn trở thành một chiến vương, thì còn sợ gì, đến lúc đó cái mạng nhỏ của hắn không phải được phòng thủ kiên cố sao?

"Thanh Âm, chúng ta đi, mau đến xem Hách Nhĩ, nếu có thể nói..." Gã béo hiển nhiên nóng nảy, hai tay kéo Thanh Âm hướng về đám người bên kia đuổi tới.

Gã béo cũng không tính cao lớn, bởi vậy một khi xâm nhập vào đám người liền nhanh chóng bị bao phủ. Mà lúc này, gã béo không có năng lực gì, vì vậy cũng không có một điểm ưu thế nào, hơn nữa bị đám người rậm rạp chật chội vây quanh, hắn căn bản không thể "nghênh đón" vị chiến vương kia.

Bất quá may mắn cho gã béo là Thanh Âm lại lựa chọn lưu ở bên ngoài, nếu không lúc này bó tay bó chân làm gì đều không thuận tiện.

Bị mọi người, với những hình thể khác nhau ở chung quanh, chen đẩy loạng choạnh giống như cuộn sóng, trên mặt gã béo đột nhiên lộ ra một loại tươi cười âm trầm, nụ cười giống như hắc ám đã tiềm tàng từ lâu, nhìn rất doạ người.

Tay phải gã béo không thành thật hướng về một một người trẻ tuổi tóc lam, bộ dạng có chút anh tuấn ở bên trái sờ tới, nhìn bộ dáng giống như chiêu "Hầu tử thâu đào" mà khi gã béo còn là cô nhi, đánh nhau chỗ đầu đường xó chợ thường dùng nhất.

"A..." một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên. Ngay một khắc khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai gò má người tóc lam cũng thay đổi biểu tình, phẫn nộ, đau đớn, thậm chí khóe mắt còn có một giọt nước mắt rơi xuống phía dưới. Nhìn bộ dáng có vẻ bị nắm không nhẹ.

Ánh mắt người tóc lam nhìn thẳng về một đệ tử trẻ tuổi còn gầy yếu hơn so với hắn ở phía bên trái, mới đầu vẻ mặt đệ tử tuổi còn trẻ mờ mịt, sau đó chứng kiến người tóc lam giống như bị cô gái đá vào chính diện, hai tay đang gắt gao ôm chặt hạ âm, ánh mắt còn lộ nước mắt, không khỏi phá lên cười ha ha.

Nghe đệ tử trẻ tuổi kia tàn nhẫn lại khoa trương cất tiếng cười, người tóc lam nhất thời nổi giận, rốt cuộc chịu đựng đau đớn, một cái tát liền hướng về đệ tử trẻ tuổi phóng tới, một bên tát còn bên trong miệng lại chửi ầm lên: "Ta cho ngươi cười, ta cho ngươi đánh lén ta..."

Đệ tử trẻ tuổi bị quạt một cái tát, tay phải gắt gao ôm mặt mình, mà xuyên thấu qua khe hở ở đầu ngón tay loáng thoáng có thể thấy rõ ràng dấu tay đỏ bừng.

Phẫn nộ, giống như núi lửa bộc phát, phẫn nộ tràn ngập trên mặt đệ tử trẻ tuổi, lời người tóc lam nói khiến hắn có chút mê mang, "Ta khi nào đánh lén ngươi ? Ta đánh lén ngươi sao ?".

Nghe đệ tử trẻ tuổi nói, sau một lúc lâu người tóc lam không nói gì, ánh mắt mịt mờ cho thấy hắn căn bản không hiểu. Lúc này hắn mới phát hiện có điều bất thường, nhưng còn không chờ hắn giài thích, nắm tay đệ tử trẻ tuổi liền trực tiếp buông tới trên mắt của hắn.

Bạo phát, tại trong nháy mắt lửa giận của hai người đều bạo phát, mới đầu vẫn đơn giàn giống như những tên côn đồ bên đường đánh nhau, sau đó lại đều gia nhập đấu khí. Bởi vì chật chội, cho nên nếu muốn không lan đến mọi người, không hại người vô tội, căn bản là không có khả năng. Tại trong nháy mắt, trong đám người chật chội dâng lên một cỗ tức giận thao thiên.

Người bị lan đến muốn đánh trả, sau đó đến lượt người bị người lan đến này đánh cũng phải đánh trả... Cái gì là ác tính tuần hoàn, đây chính là ác tính tuần hoàn.

Đấu võ, lúc này làm sao còn có thể dùng ngôn ngữ để nói chuyện, tiếng đánh nhau trong đám người vang lên ba lý cách cách, đấu khí hoa lệ nở rộ ra ánh sáng đẹp đẽ nhất, đương nhiên chư vị đệ tử trong học viện không thiếu vị đã học qua một vài ma pháp cùng đấu khí, học đấu khí lúc này phong quang, mà học ma pháp lại gặp ương. Bất quá một bộ phận đệ tử học ma pháp lại vẫn cố chấp nhớ kỹ một đám ma pháp chú ngữ. Cứ việc đại bộ phận ma pháp chú ngữ đều bị công kích gần người đánh gẫy, nhưng vẫn có một ma pháp sư phát động thành công, hơn nữa bất hạnh thay, vị ma pháp sư kia là một trung cấp ma pháp sư.

Hỏa thiêu trăm dặm là một cấm chú, bất quá chỉ có Đại Ma Đạo Sư mới có thể phát ra cấm chú. Mà cái cấm chú có uy lực thu nhỏ, được kêu là hỏa thiêu trăm mét, vận dụng thích hợp nhất trong quần ẩu.

Trong phút chốc, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, đám người chật chội giống như kiến bò trên chảo nóng bắt đầu nhảy loạn, nhưng vốn chật chội, hơn nữa bị ma pháp này buông xuống lại càng rối loạn, tiếng mắng tức giận, tiếng kêu rên, tiếng đánh nhau chết sống, những người vây xem tại cửa học viện nhất thời bùng nổ.

......

Thanh Âm đứng ngoài đám người hai má đỏ lên. Từ khi gã béo tiến vào đám người, nhất cử nhất động đều bị nàng nhìn thấy, cũng chính hành động “hầu tử thâu đào” (p/s: bóp ….) nhanh chóng của gã béo, sau đó thoát đi giống như con thỏ, hết thảy tất cả đều bị Thanh Âm thu vào trong mắt.

Nhìn gã béo đang dương dương đắc cách mình không xa chạy lại, vẻ mặt Thanh Âm bất đắc dĩ, bất quá trong lòng của nàng lại tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

Gã béo chạy ra khỏi đám người, cũng không vội vả lẩn ra rất xa, mà vội vội vàng vàng đem nàng lôi đi. Nếu không phải gã béo có động tác này, sợ là nhất thời không phản ứng kịp, nàng cũng đã bị lan đến. Mà lúc này, cho dù nàng là một cao cấp ma pháp sư cũng vô ích, đã sớm gia nhập vào trong đại quân cho đám kia chà đạp.

Hàm răng Thanh Âm khẽ mở, nhắm mắt lại thở ra một hơi thật dài, nhưng khí mới thở ra một nửa, ánh mắt đang nhắm lại mạnh mẽ mở, nhìn về phía gã béo.

Bên người gã béo đứng một lão già, một lão già thập phần thấp bé, lão già ăn mặc thật buồn cười, màu sắc rực rỡ giống một tên hề, đứng ở bên cạnh gã béo càng thêm thấp bé.

Lông mày Thanh Âm gắt gao nhíu thành một đoàn, người kia nàng không biết, nhưng tuyệt đối là một người không đơn giản. Ma pháp sư tiến hành tu luyện chính là minh tưởng, cho nên cảm giác ngũ quan mạnh mẽ hơn rất xa so với người bình thường, dưới tình huống có thể tới gần một cao cấp ma pháp sư trong gang tấc mới khiến nàng phát hiện sẽ là một nhân vật đơn giản sao?

Thanh Âm muốn nhắc nhở gã béo, nhưng nàng đột nhiên phát hiện mình không nhúc nhích được, đó là một loại run rẩy đến từ linh hồn, làm cho nàng căn bản không có biện pháp khống chế thân thể.

Tiếp tục nhìn lão già, Thanh Âm mới phát hiện lão già hướng về phía nàng làm một cái mặt quỷ, sau đó lại mấp máy nhìn gã béo.

...

"Lão nhân..." Đang híp mắt xem cuộc vui đột nhiên gã béo phát hiện lúc này trước mặt mình nhiều hơn một lão già ăn mặc cổ quái, mà bản thân lão thấp đến mức gã béo phải nhìn xuống mới có thể thấy được.

"Người trẻ tuổi, làm người phải phúc hậu a." Lão nhân thấp bé lắc lắc đầu hướng về gã béo nói, đồng thời di chuyển vòng quanh gã béo làm như đang cẩn thận đánh giá gã béo.

Mà gã béo cũng đang cẩn thận đánh giá lão nhân thấp bé, sau khi xác định lão nhân thấp bé trước mắt không độc vô hại, ánh mắt gã béo càu nhàu chuyển động một lần, tiếp theo tùy tiện nói: "Lão nhân, có hóng mát thì dừng lại đi, đừng quấy rầy ta nhìn cao nhân."

"Cao nhân?" Lão nhân thấp bé hơi hơi yên lặng, sau đó làm như hiểu được, hơi có chút kinh ngạc hướng về gã béo nói: "Chính vì nhìn cao nhân mà ngươi đem nơi này biến thành hỗn độn như vậy?"

Gã béo lé mắt nhìn thoáng qua lão nhân thấp bé, sau đó híp mắt suy nghĩ nói: "Lão nhân thấp bé, đó là cao nhân, biết cái gì là cao nhân không?"

"Không biết." lão nhân thấp bé lắc lắc đầu.

"Cao nhân chính là người sống dai nhất." Gã béo thản nhiên đem quan điểm trong lòng mình nói cho lão nhân thấp bé.

Nghe gã béo nói, đầu tiên lão nhân thấp bé nghẹn họng nhìn trân trối, sau lại phá lên cười ha ha: "Nếu như nói sống lâu là cao nhân mà nói, như vậy ngươi xem ta thì sao?"

"Lão?" Gã béo hung hăng ói ra khẩu nước miếng, sau đó nói: "Nếu lão là cao nhân, như vậy ta là sơn nhân."

"Như thế nào?" Lão nhân thấp bé nhiều hứng thú nhìn gã béo.

"Ẩn sĩ cao nhân." Gã béo quăng khóe miệng hướng về lão nhân thấp bé nói, bộ dáng dương dương tự đắc.

"Sơn nhân, ẩn sĩ cao nhân? Có ý tứ." Lão nhân thấp bé cười ha ha nói.

"Lão nhân thấp bé, ngươi đi nhanh. Nếu lát nữa bị lan đến gần sẽ không tốt." Gã béo thiện ý nhắc nhở lão nhân thấp bé, trên thực tế lại là sợ bị lão nhân thấp bé trước mắt vạch trần.

"Ân. Bất quá có đồ vật này tặng cho ngươi." Lão nhân thấp bé vừa nói, vừa từ trong lòng lấy ra vật gì đó, đột ngột nhét vào trong lòng gã béo.

Lúc này gã béo mới kịp phản ứng. Dựa theo lẽ thường mà nói, mặc dù gã béo không có năng lực gì, nhưng dù sao một trăm tám mươi cân cũng không phải đồ bỏ, nhưng hiện tại hắn không ngờ không thể kháng cự lão nhân thấp bé thoạt nhìn thập phần gầy yếu trước mắt này.

Một khối lệnh bài bằng thủy tinh mài thành, ở trong tay gã béo lóe ra ánh sáng trong suốt, ánh sáng rất chói mắt, tinh thạch dưới ánh mặt trời khiến gã béo không thể mở to mắt.

Mà lúc này, gã béo cũng không vội vã nhìn lệnh bài, mà trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác, dụng tay trái phì đô đô kéo cánh tay Thanh Âm.

"Chạy..." Trong miệng gã béo thốt ra một chữ, sau đó liền kéo Thanh Âm giống như con thỏ bị kinh sợ hướng về khe hở đám người chạy ra phía ngoài.

Gã béo có cái bản năng, giống như bản năng động vật, đó là có thể cảm giác được nguy hiểm. Hơn nữa loại cảm giác này trăm thử trăm đúng. Mà Trên thực tế, loại này bản năng cũng là do vô số lần bị người khác tính kế luyện ra, bị người tính kế nhiều, như vậy cảm giác cũng trở thành bản năng.

Cho nên ngay khi trong lòng gã béo dâng lên loại cảm giác này, điều đầu tiên gã béo nghĩ đến chính là chạy trốn.

Mà ngay một khắc khi gã béo chạy trốn, một thanh âm già nua sung túc trong đám người hỗn loạn vang lên: " Trong tay tử mập mạp cầm chiến vương lệnh."

"Chiến vương lệnh?" Nghe thanh âm này, sau đó nhìn chính về gã béo phía trước chạy như điên, trong tay không ngừng lóe ra ánh sáng, cửa học nhất viện thời trở lên yên tĩnh.

Nhưng trong không khí im lặng, thanh âm hô hấp ngưng trọng lại dồn rập, tiếp tục cẩn thận nhìn lại, trong ánh mắt mỗi người đệ tử tản ra một loại sáng rọi xanh mượt, giống như một đám sói đói nhìn một con sơn dương.

"Phần phật" một tiếng, một đám người rốt kệ bị đánh, vui vẻ hướng về gã béo đã chạy ra ngoài thật xa truy đuổi, mà người bệnh bị té trên mặt đất cũng giống như ăn thuốc kích thích, người bị vết thương nhẹ nhanh chóng đứng lên, gia nhập đại quân truy đuổi, người bị trọng thương lại hồi quang phản chiếu, cố gắng chống đỡ thân mình, hướng về gã béo đi tới.

Một đám người nhất thời điểu tản ra, mà lúc này cửa học viện chỉ còn lại lão nhân thấp bé đang ngắm nhìn gã béo, hơi có chút kinh ngạc nói: "Đã vậy phản ứng còn quá mau?..."