Mảnh Vá Trái Tim

Chương 62




Tháng Mười Một, cuối thu.

Thật ra, anh không thích uống rượu.

Men rượu sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của đại não, sẽ ảnh hưởng đến sự quyết đoán và bình tĩnh của con người.

Men rượu, nó có tính mê hoặc, nó sẽ khiến bạn bắt buộc phải uống nhiều hơn vào ngày mai.

Trước đây, anh thật sự không thích uống rượu, dù rằng tửu lượng anh khá cao.

Nhưng bây giờ, lúc anh cảm thấy vô vị, uống vài ly cũng không tệ.

Đặc biệt là trước khi đi ngủ.

Anh bắt đầu thích một mình, mười hai giờ đêm, ngồi ở ban công, bên cạnh làvài chai rượu vang đã được mở sẵn, đối ẩm với trăng, kính ông trời vàily.

Không phải sao? Anh phải kính ông trời chứ.

Nhìn xem,ông trời rất thân thiết, lúc biết anh bị bỏ rơi trong bệnh viện, căm hận Thẩm Chức Tâm, nhìn xem, ông trời rất đoái thương anh mới uống say nóilung tung vài câu, đã giúp anh biến “ước mơ” thành sự thật.

Anh cụp mắt, đáy mắt không chút cảm xúc, không vui, không giận.

Vui gì chứ? Anh đã sống mấy năm rất vui.

Giận gì chứ? Bao nhiêu tức giận tích lũy mấy kiếp, mấy tháng trước đã dùng hết sạch rồi.

Kỳ lạ, đến bây giờ, cô đã hơn một tháng “không có tung tích” rồi, anh cũng chẳng hề buồn.

Tám năm, họ ở với nhau tám năm, rất nhiều phương diện, họ đều rất hiểu ýnhau, nhưng lúc cô xảy ra chuyện, anh chẳng cảm thấy gì hết.

Tối đó, xem tin tức, anh mới biết.

Sau đó, anh nhận lại thứ được gọi là “di vật” từ sở cảnh sát.

Sau này, có thể còn phải chôn cất cùng với nó.

Dưới ánh trăng, anh từ từ mở lòng bàn tay mình ra, bên trong là một chiếc răng nhỏ xíu nằm im lìm.

Hiện trường vụ nổ, ngọn lửa lớn nuốt trọn tất cả, chỉ còn một chiếc răng này.

Cảnh sát nói, đã không tìm thấy thi thể cô, vì có thể bị đè nát rồi, thiêusạch rồi, chỉ có chiếc răng bị văng ra này thôi, chỉ cần sau hai năm, họ có thể lấy chiếc răng đã qua xét nghiệm ADN làm bằng chứng kết luận tửvong.

Hai năm sau, một mạng người, vài câu nói, một tờ giấy trắng, được đóng dấu nhẹ nhàng.

Đáng buồn cười nhất là, “Hai năm? Trời ạ? Thế thì con trai tôi phải đợi hai năm nữa mới có thể tái hôn sao?”

Một câu nói của mẹ, khiến ánh mắt của tất cả những người có mặt ở sở cảnhsát đều quay sang nhìn anh, như thể anh là kẻ phóng hỏa.

Anh lại uống một ly nữa, dần dần, cảm thấy hơi buồn ngủ.

Nhắm mắt lại, hơi men quá nhiều khiến đầu óc anh bắt đầu mơ màng, hơi thởlàm mũi anh cảm thấy nhột nhột như thể ai đó đang cọ quẹt mấy sợi tócđen không ngắn không dài của cô vào mặt anh, bên tai là hơi thở đều đềucủa ai đó, có ai đó đang nở nụ cười ngọt ngào đang chuẩn bị gọi anh dậy, từ từ đưa tay về phía anh, đôi mắt trong veo nhìn anh chăm chú, tỏa tia sáng ấm áp.

Trong không khí, hình như có ai đó đang nũng nịu, muốn ngoắc tay, đóng dấu với anh.

Khóe môi anh mỉm cười, anh giơ ngón cái ra.

Không bao giờ lìa xa.

Anh mở mắt, ở nơi chưa kịp đóng dấu, quả nhiên, chỉ có ngón tay anh đang trơ trọi giơ trong không khí.

Anh không có bất kỳ cảm xúc nào, mắt cũng chẳng buồn chớp.

Anh không bất ngờ, người không tin ma quỷ sẽ chẳng bao giờ gặp phải ma quỷ.

Trước đó rất lâu, cô đã từng nói như vậy.

* * *

Tháng Mười Hai, đêm trước Giáng sinh.

Cô nói đúng, không có cô, anh vẫn sống rất tốt.

“Hiện nay thị trường điện ảnh Trung Quốc đang hình thành hai cực, điện ảnh có giáo dục tư tưởng, trừ phi được nhà nước trợ vốn, nếu không, cơ hộisống được trong thời buổi kinh tế thị trường này là rất khó, ngược lạilà những phim điện ảnh kiểu mì ăn liền, chất lượng kém, vốn đầu tư ít,nhưng lại bán được vé. Mọi người có từng nghĩ vì sao lại xuất hiện hiệntượng này không? Phải giải quyết hiện tượng này như thế nào về bảnchất?...”

Trong hội nghị, logic, lập trường rõ ràng, anh chủ trì rất thành công.

“Nghỉ ngơi lâu như vậy, tinh thần anh, sự quyết đoán của anh quả nhiên đã trở lại, không hổ là Hứa Ngạn Thâm.” Sau khi hội nghị kết thúc, các cổ đông vỗ vai an ủi, “Xin chia buồn chuyện vợ anh.”

Vẻ bình thản vẫn không hề thay đổi trên gương mặt anh.

“Nghe nói cha anh đã quyết định viết di chúc, hơn nữa tháng sau sẽ công khaichỉ định người thừa kế công ty, chúng tôi nghĩ chắc chắn sẽ là anh!” Một số nhà đầu tư hợp tác từ rất lâu, các đạo diễn dày dặn kinh nghiệm đềutranh nhau tán dương, “Chúng tôi tin Hứa thị do anh điều hành sẽ đưađiện ảnh Trung Quốc lên một tầm cao mới.” Bây giờ, vị trí hiện nay tróitay trói chân anh, có rất nhiều chuyện thật sự không thể quyết địnhđược.

Anh về văn phòng, Hạ Hà đã ở đó đợi anh.

“Sao trở lại với công việc nhanh như vậy?” Hạ Hà nhíu mày.

Mới hai tháng thôi mà.

“Anh muốn đi du lịch cho khuây khỏa không? Em có thể đi cùng anh?”

Đám cháy đó quá đột ngột, nhưng đột ngột hơn là, một người đang sống sờ sờra đấy bỗng nhiên biến mất khỏi thế gian này, dù bạn đã lật tung cảthành phố này lên cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào. Khả năng duynhất chính là...

Thẩm Chức Tâm đã chết, đến thi hài cũng đã cháy thành tro.

“Không, công việc rất bận.” Thái độ anh rất vô tình.

Thật ra, anh vốn là người vô tình, lạnh nhạt, lạnh nhạt đến độ chính anh cũng ngạc nhiên.

Thì ra, dù cô có là người anh yêu nhất, chết rồi, anh cũng không thấy buồn.

Hạ Hà lặng lẽ nhìn ánh mắt u ám đang chăm chú vào đống công văn trên bàn.

Cô đành nở nụ cười, đề nghị, “Hôm nay là đêm Bình an, chúng ta ra ngoài uống vài ly nhé.”

Anh ngước mắt lên, nhìn thấu cô, “Hạ Hà, anh rất ổn, không cần ai ở bên cạnh đâu.”

“Cho em xin đi, là em cầu anh đi cùng em, một đêm náo nhiệt thế này, gái già một mình rất đáng thương đó!” Hạ Hà giả vờ không vui nheo mắt lại, haitay khoanh trước ngực, “Một câu thôi, đi hay không? Nếu không đi, em sẽđến nhà anh đại náo cho đến khi anh chịu ra ngoài!”

“Anh đã có hẹn rồi.” Thái độ anh rất phớt lờ.

Có hẹn? Có thể nào?!

Hạ Hà đang định nói gì đó, thì cửa văn phòng bật mở.

Hứa Cẩn Lễ chống nạng, mặt nghiêm khắc bước vào, trầm giọng nói, “Ngạn Thâm, cha có chuyện muốn nói với con.”

Hạ Hà nhìn thấy hai gương mặt kiên định, nghiêm khắc giống hệt nhau, biết ý đứng dậy, “Dượng, anh họ, cháu ra ngoài trước...”

“Hạ Hà, cháu ở lại đi, dù gì sớm muộn cũng là người một nhà, không có gì không nghe được.” Hứa Cẩn Lễ ngồi xuống ghế sô pha.

Vì ẩn ý không giấu giếm trong lời nói của cha, anh nhíu mày, nhưng vẫn ngồi xuống trước mặt cha.

Hạ Hà tỏ ra gượng gạo nhưng vẫn ngồi lại.

“Con có thể giải thích vì sao lại lấy danh nghĩa cá nhân mua lại tòa soạn đó không?” Mặt Hứa Cẩn Lễ đầy uy nghiêm, không vui hỏi vấn đề thứ nhất.

Hứa Ngạn Thâm mua lại tòa soạn là có ý muốn ra ngoài lập nghiệp?

Hạ Hà kinh ngạc nhìn anh.

Sao cha biết nhanh thế nhỉ? Quả nhiên, không chuyện gì có thể lọt ra khỏi tầm mắt của ông.

Anh bình thản nhìn cha, “Chỉ là đầu tư mà thôi.”

“Đầu tư? Mấy anh em các con mua nhà, mua đất, mua cổ phiếu ta đều có thểkhông quan tâm, nhưng không được mua công ty!” Hứa Cẩn Lễ lớn giọng dạydỗ anh, “Đại nghiệp nhà chúng ta rất lớn, cần nhiều nhân lực vật lựctinh lực đầu tư vào sự nghiệp gia tộc chúng ta lẽ nào con không biết, ởđâu ra cái kiểu phân tâm học đòi trẻ con tạo nghiệp riêng! Thật hồ đồ!”

Anh im lặng, mím môi.

“Thế này đi, mua thì đã mua rồi, con chuyển nhượng lại tòa soạn đó cho côngty theo giá thỏa thuận ban đầu, chuyện này coi như kết thúc ở đây.” HứaCẩn Lễ ra lệnh.

Nhưng lần này, đứa con trai vốn luôn nghe lời vẫn giữ vẻ im lặng.

Trầm ngâm ít phút, sau đó, từ miệng anh thốt ra một chữ, “Không.”

Không?

Hứa Cẩn Lễ kinh ngạc, nhìn con trái bằng ánh mắt không thể tin nổi.

“Tòa soạn vẫn đang trong giai đoạn bàn giao, tháng sau mới chính thức đổichủ.” Anh bình thản nói, “Con sẽ sắp xếp thời gian hợp lý, cha không cần lo lắng đâu ạ.”

Ý của anh là vẫn sẽ đích thân quản lý tòa soạn?

“Hồ đồ.” Hứa Cẩn Lễ tuổi đã cao, ngực lên xuống nặng nhọc vì khó thở.

Ông không dám tin, người ngồi trước mặt mình lại là đứa con trai mà mình coi trọng nhất.

“Hứa thị, con không cần nữa sao?” Hứa Cẩn Lễ uy hiếp anh.

Ông có lòng tin, ngoài đứa con cả không có chí tiến thủ ra, đối với nhữngđứa con trai khác của mình mà nói, Hứa thị là ước mơ của chúng.

Anh nhìn cha, không có bất kỳ cảm xúc gì.

Hứa Cẩn Lễ luôn cảm thấy đứa con trai thứ ba là đứa có năng lực nhất, cũnglà đứa nỗ lực nhất trong đám con của mình, ông luôn tự cho rằng dưới sựgiáo dục khắt khe của mình, mọi việc đều nằm trong tay ông.

Nhưng hôm nay, ông lại có cảm giác hoang mang như sắp mất đi thứ gì đó quý giá.

“Cha, con rất mệt.” Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, anh đứng dậy, đi về phía bàn làm việc, nhẹ nhàng nói tiễn khách.

Hứa Cẩn Lễ trừng mắt nhìn con trai, không chịu ra về.

“Nghe nói gần đây con rất thân thiết với Vương Đan, con gái của chủ tịchVương bên tập đoàn Cực Thịnh, còn hẹn hò mấy lần nữa đúng không?” Câunói này của Hứa Cẩn Lễ khiến Hạ Hà nhìn anh kinh ngạc.

Cô không dám tin vào tai mình quay sang nhìn anh.

Hẹn hò? Cô có nghe lầm không?

“Ban đầu là mua lại tòa soạn khởi động tay chân, sau đó, con đến cả ngànhxây dựng cũng có hứng thú chen chân sao?” Hứa Cẩn Lễ nạt con trai, “Dãtâm đừng có lớn quá, cái gì cũng muốn nhúng tay vào, rồi sẽ mất tất cảthôi!” Hành vi của con trai khiến ông khởi tâm đề phòng.

Anh vẫnchăm chú vào công việc của mình, không ngẩng đầu lên, “Con không muốnthứ gì cũng nhúng tay vào nhưng con có quyền tự do kết bạn của mình.”

“Tự do? Một Thẩm Chức Tâm vẫn chưa đủ sao?” Ông gõ mạnh chiếc nạng gỗ xuống sàn, đầy vẻ bất mãn.

Ông vẫn còn đang đương quyền mà con trai đã dám đối xử với ông như vậy!

Mắt anh, vì ba chữ đó, khựng lại, thần sắc lạnh lùng hơn.

“Trước đây, con nhất định phải lấy bằng được Thẩm Chức Tâm, ai khuyên nhủ cũng không nghe! Được, con bé đó tuy gia thế bình thương, nhưng tính tìnhngoan ngoãn, cha mẹ không phải bậc đại phú đại quý nhưng cũng là dân cóhọc thức, trình độ, còn con bé Vương Đan ở Cực Thịnh đó có được không?Sống lang chạ, không biết bị bao thằng đàn ông cưỡi lên người rồi, conmà kết giao với nó, thì quá mất mặt Hứa gia chúng ta!” Đứa con trai ôngxem trọng nhất, chưa bao giờ làm ông lo lắng trong công việc, thì đờisống tình cảm lại khiến cho ông không còn lời nào để nói.

“NgạnThâm, anh đang qua lại với Vương Đan thật à?” Nghe rõ ràng nội dung haicha con đang tranh cãi, Hạ Hà rùng mình, ánh mắt kinh ngạc.

Anh không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

“Ta không quan tâm con nghĩ thế nào, ta đã nói chuyện với bác Hạ định ngày rồi, hai mươi tháng sau con với Hạ Hà sẽ đính hôn!”

Một tin còn động trời hơn nữa.

Anh kinh ngạc, Hạ Hà cũng chẳng khá hơn là mấy.

“Không được!” Hạ Hà kích động đứng phắt dậy, “Bây giờ không được!”

Không thể! Chức Tâm còn chưa biết sống chết thế nào.

“Cha, cha muốn con phạm trọng tội sao?” Anh nhíu mày, nhẹ giọng cảnh cáo cha mình đừng ép người quá đáng.

Chàng trai trẻ, phản đối vô hiệu.

Hứa Cẩn Lễ bá đạo không cho phép bất kỳ ai lên tiếng, “Chính là vì biếtcuộc hôn nhân giữa con và Thẩm Chức Tâm chưa thể kết thúc ngay, nên convới Hạ Hà không thể tổ chức đám cưới, cha với bác Hạ đã bàn bạc rồi, đểtránh người ta lời ra tiếng vào, lễ đính hôn làm đơn giản là được rồi.”

“Vậy là, chỉ mới đính hôn, chưa phải tái hôn nên con không thể báo cảnh sátbắt mình ư?!” Nụ cười mỉa mai hiện lên trên khóe môi anh.

“HứaNgạn Thâm, Chức Tâm đã chết rồi!” Hứa Cẩn Lễ quát lên giận dữ, “Dù concó chấp nhận hay không, nó cũng đã chết rồi! Con phải nghĩ đến tương lai của mình chứ!”

Nụ cười mỉa mai trên môi anh đông cứng lại.

“Phía cảnh sát chỉ nghi ngờ mà thôi.” Anh không thừa nhận.

“Nếu nó còn sống, con cũng không thể tìm ra nó, nó đâu có liên lạc với conđúng không?” Hứa Cẩn Lễ phơi bày hiện thực trước mặt con trai, “Con đâuphải là không đi tìm! Cả thành phố này đã bị con lật tung lên hết rồi,đến cha mẹ nó con cũng ngày đêm cho người theo dõi, nhưng, con có tintức của nó không?! Một người, nếu không phải đã chết thì có biến mấtkhông để lại chút giấu vết nào như vậy không? Nếu nó chưa chết, vì saokhông tìm con, vì sao không báo bình an cho con biết?”

Từng câu từng chữ của cha như hàng ngàn mũi đao đâm vào tim anh.

Mặt không chút cảm xúc, anh siết chặt cây bút trên tay, cây bút như muốn gãy làm đôi.

“Đám cháy đó, vụ nổ đó, khiến cả tòa nhà đều bị thiêu rụi hoàn toàn, nó có thể thoát ra rồi mà không bị thương không?”

Mặt anh đanh lại.

“Dù nó thoát ra ngoài được, còn bệnh viện lớn nhỏ nào trong thành phố màcon chưa tìm đến? Cái làng đó, còn nhà nào con chưa từng hỏi qua? Khôngcó ai cưu mang nó, không có ai bị thương được dân ở đó cứu! Con khôngnghe lời viện trưởng đó nói sao, trước tiếng nổ cuối cùng, nó như ngâyngây dại dại, ngồi bệt trên sàn nhà đã không còn muốn thoát thân! Mọingười đều nghi ngờ nó muốn tự tử vì con sống chết cũng không chịu lyhôn, chứng trầm cảm của nó mới phát tác trong trận hỏa hoạn đó!” Từnglời từng chữ của Hứa Cẩn Lễ sắc bén như dao cứa vào tim anh.

Nó là muốn tự tử!

Nét mặt anh không chút biến đổi.

“Dượng, dượng đừng nói nữa!” Hạ Hà vội vàng ngăn lại, van nài.

Tuy là sự thực nhưng nói ra thì quả thật rất quá đáng.

“Các người đi ra hết đi, có được không? Nghỉ phép lâu như vậy, bây giờ conrất bận.” Anh chỉ vào đống công văn chất cao như núi trên bàn.

“Ngạn Thâm...” Hạ Hà lo lắng cho anh.

Từ khi sự việc xảy ra cho đến giờ, anh quá bình tĩnh.

Anh nhìn thẳng cô, “Anh rất ổn.”

Cô không nói gì.

“Có thể ăn, có thể ngủ, cũng có thể làm việc, thế thì em có gì phải lo lắng chứ?” Anh thờ ơ.

Cảm giác mất đi người mình yêu thương nhất là gì?

Anh chỉ có thể nói, mất đi là một quá trình rời xa nhau.

Còn anh, trong quá trình đó, rất ổn, rất bình thản.

Hết giờ làm, anh về nhà, vừa tắm xong.

Đinh đoong!

Chuông cửa bị ấn từng chặp từng chặp liên hồi.

Tim anh thắt lại, nhà anh đã rất lâu rồi không nghe thấy tiếng chuông cửa.

Trước đây, có người, biết anh ở nhà, chẳng bao giờ dùng chìa khóa của mình để mở cửa, chỉ thích ấn chuông hoặc đập cửa rầm rầm.

Mặc áo choàng tắm vào, anh bước nhanh xuống lầu.

Cửa lịch kịch mở ra, tầm nhìn rộng mở.

“Hứa Ngạn Thâm, em mang một chai rượu vang đến cùng anh đón Giáng sinh đâynày!” Một chai rượu vang đung đưa trước mắt anh, nụ cười xinh tươi lấpló phía sau.

“Là em à.” Nét mặt anh bình thản trở lại.

“Ấy, anh đang đợi ai à? Nhìn thấy em thất vọng thế sao?!” Cô cố ý trêu chọc anh bằng giọng giận dỗi.

Còn như không phải người mà anh đang đợi, cô cũng cảm thấy có lỗi.

Không mời mà đến, Hạ Hà bước vào nhà anh. Nhà anh rộng khoảng ba trăm, không gian rộng rãi được trang hoàng rất phong cách.

Phòng khách, một chiếc sô pha màu sắc nhã nhặn phối hợp với mấy chiếc gối ấmáp được làm thủ công, chiếc bàn nhỏ xinh xắn, tinh tế phối với bốn chiếc ghế thấp bằng thủy tinh, phía trên trần nhà là chiếc đèn đủ màu sắc sặc sỡ.

Nhà anh rất ấm áp, vừa bước vào đã cảm nhận được, nữ chủ nhân của nhà này chắc chắn đã tiêu tốn không ít tâm sức.

Nhưng, bây giờ lại có cảm giác lạnh lẽo, trống trải khó nói thành lời.

“Sao em lại đến đây? Chút nữa anh phải ra ngoài rồi.” Anh nhíu mày, có chút bất ngờ.

“Anh không đi bar với em, em đành mang rượu đến đây!” Hạ Hà nhún vai, giả vờ không hiểu ý tiễn khách trong câu nói của anh, đi thẳng vào nhà bếp tìm hai chiếc ly chân cao, mở chai rượu, rót vào ly.

Anh cầm lấy lyrượu, ngồi xuống sô pha, “Em đã đến rồi, đúng lúc có chút chuyện, chúngta cần nói với nhau.” Có những chuyện không thích hợp nói ở công ty.

Hạ Hà uống cạn trước, hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Chuyện gì?”

“Chuyện hôn sự của chúng ta.” Anh nhíu mày, “Em về nhà nói với bác Hạ là sẽ không có lễ đính hôn.” Chuyện thật hoang đường.

“Em đã nói rồi nhưng họ rất cương quyết.” Hạ Hà chẳng biết làm sao.

Không thể tìm được tiếng nói chung trong chuyện này với người lớn, cha cô đãnhắm Hứa Ngạn Thâm từ rất lâu rồi, nên không muốn vuột mất cơ hội này.

“Anh sẽ không đến đâu.” Làm mà như không làm, anh không muốn cô đến lúc đó bị xấu mặt.

Nghe nói thế, Hạ Hà cười bất lực, “Đến lúc đó hẵng nói.”

Cô hướng về anh nâng ly.

Anh uống cạn, sau đó lại rót cho mình một ly.

Một ly đầy nỗi cô đơn.

“Bụng đói uống rượu không tốt, chắc là chưa ăn tối phải không, em đi làm chút gì nhé!” Không đợi anh phản đối, Hạ Hà đã làm theo ý mình, chạy vàobếp.

Cô mở tủ lạnh, sững người, bên trong trống rỗng, một chai nước suối cũng không có.

Cô kéo kệ bếp, không có gạo cũng chẳng có mì, ngoài mì gói ra, chẳng có gì hết.

“Em đừng làm nữa, anh phải đi bây giờ rồi.” Anh nhắc cô.

Trong nhà, chẳng có gì để cô nấu cả.

“Anh đi đâu?” Hạ Hà quay lại hỏi.

Vừa nãy, ngón tay cô chạm vào kệ bếp, mới kinh ngạc phát giác, mặt kệ đã đóng một lớp bụi.

Anh đã bao lâu không gọi người giúp việc đến dọn dẹp căn nhà này rồi? Người giúp việc đâu? Cũng bị anh cho nghỉ việc rồi ư?

Có lẽ, căn nhà này giống với anh bây giờ, bề ngoài thì chẳng có gì khác thường, thật ra chỗ nào cũng đầy bụi bám.

“Có hẹn ăn tối.” Tuy còn một ít thời gian nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể ra về.

“Vương Đan?” Giọng Hạ Hà hơi khàn đi.

Anh lạnh lùng gật đầu.

“Ngạn Thâm, anh thế này là thế nào?” Hạ Hà lo lắng, “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Cô càng ngày càng không thể hiểu nổi anh.

Mày nhíu lại, anh tỏ vẻ không muốn trả lời.

“Anh đã quên Chức Tâm rồi sao? Chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm chứ! Một ngàykhông tìm thấy, chúng ta không thể bỏ cuộc!” Vì sao, anh lại bắt đầu cóbạn gái mới rồi? Cô không hiểu, thật sự không hiểu.

Mặt anh đanh lại, mãi một lúc sau, anh mới hỏi bằng giọng rất u ám, “Em cảm thấy... có khả năng tìm được cô ấy sao?”

Hạ Hà bị anh hỏi, ngẩn ra, không biết phải trả lời thế nào.

Chẳng ai dám chắc chắn Chức Tâm vẫn còn sống cả.

“Thật ra, em cũng như anh đều biết rất rõ, cô ấy chết rồi, cho dù chúng ta có lừa người dối mình thế nào chăng nữa, cũng phải chấp nhận thôi.” Anhbình thản nhếch môi, đôi mắt đen hình như có gì đó đang vỡ vụn trong đáy mắt.

Cha nói rất đúng, là anh dồn chết cô.

“Thật ra, anh cũng rất muốn đi tìm cô ấy.” Anh cười khẽ.

“Em biết tâm nguyện duy nhất hiện giờ của anh là cô ấy trở về, trở về bên cạnh anh.” Hạ Hà đành mù quáng an ủi anh.

Anh lắc đầu nhè nhẹ, “Không, tâm nguyện duy nhất hiện giờ của anh là còn kịp để nói một câu.”

“Câu gì?” Hạ Hà sửng sốt nhìn anh chằm chằm.

“Anh hy vọng kịp nói với cô ấy, anh không hận cô ấy, cô ấy được tự do rồi.”Anh bình thản nói, “Nhưng, anh với em đều biết, anh đã không còn cơ hộinày nữa.”

Giọng của anh, vẫn bình thản như thế, nhưng cô lại cảm thấy, một nỗi đau sâu sắc, mãnh liệt đang đè nặng trong anh.

Thật ra, cô hy vọng anh bộc phát ra thì hơn.

“Ngạn Thâm, anh phải đối diện với trái tim mình! Chẳng có ai bắt anh phải giả vờ bình thản, muốn khóc thì cứ khóc đi, chẳng có ai cười anh hết...” Hỉ nộ ái lạc, là phản ứng thường tình nhất của con người.

Hạ Hà cảm thấy bởi vì anh như thế nên tim mình đau nhói.

“Người đã chết rồi, còn khóc làm gì nữa.” Nhưng anh lại tự mỉa mai mình, “Làanh dồn cô ấy đến chỗ chết, mà còn khóc nữa thì chẳng khác nào mèo giảvờ khóc chuột.”

Nghe thấy thế, Hạ Hà kinh ngạc tột độ, “Ngạn Thâm, anh đừng nghĩ như vậy!”

Anh vẫn như vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên.

Anh lại rót rượu vào ly mình, Hạ Hà vội vàng ấn lấy tay anh.

Bụng đói uống rượu chẳng khác nào tự hành hạ bản thân.

Nhưng, anh nhẹ nhàng gạt tay cô ra, “Hạ Hà, anh chịu đựng đủ rồi! Đã chịu đựng đủ cảm giác tỉnh táo này.” Tỉnh táo nhớ về một người, tỉnh táo cảm nhận nỗi đau giày vò, tỉnh táo khiến ngực anh biến thành băng giá.

Hạ Hà xót xa nhìn anh, vì sao, cô cảm thấy mắt anh đã không còn nhìn thếgiới này nữa, linh hồn anh đã rơi vào một thế giới tối tăm khác.

Còn nữa, vì sao người anh chọn là Vương Đan - con gái của tập đoàn Cực Thịnh?

Hạ Hà bắt đầu lo lắng bất an, cô luôn cảm thấy mắt anh đang giấu điều gì đó, khiến cô rùng mình sợ hãi.

* * *

Đêm Giáng Sinh.

Trong nhà hàng sang trọng, ngồi đối diện với anh là một cô gái xinh đẹp thânhình bốc lửa, trang điểm lộng lẫy, chiếc áo cổ chữ V khoét sâu khoe bầungực căng tròn đầy khiêu khích với cánh mày râu.

Cánh đàn ông ở các bàn bên cạnh đều len lén liếc nhìn cô.

Vương Đan tự tin ngồi thẳng lưng ong, ngực ưỡn về phía trước, ánh mắt cô bạodạn nhìn người đàn ông ngồi đối diện đang rất thản nhiên, điềm tĩnhtrước nhan sắc của cô.

“Thật nhức đầu, sau khi cô nhi viện bịcháy, cảnh sát cuối cùng cũng không hỏi tới hỏi lui nữa nhưng cánhtruyền thông vẫn cứ xoay quanh đề tài này mãi.” Vương Đan điệu đà.

Từ sau vụ án cô nhi viện bị cháy đến giờ, người ngoài và cảnh sát luônhướng ánh mắt hoài nghi về phía tập đoàn Cực Thịnh, suy cho cùng, chuyện này quá trùng hợp, nhưng họ làm quá kín kẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Anh bình thản nói, “Có gì phải lo lắng đâu, họ muốn nói thì cứ để họ nói, dù gì tập đoàn Cực Thịnh cũng thừa sức để dẹp im chuyệnnày mà.”

“Anh không ra mặt giúp em sao?” Vương Đan lắc lắc cánh tay anh, “Chúng em thật oan ức mà!”

Truyền thông là lĩnh vực anh rất có thế lực.

Anh nhìn cô bằng thái độ vô cùng hờ hững, rất lâu sau mới trả lời, “Tôi không tiện ra mặt.”

“Cũng đúng, dù gì vợ anh cũng đã chết trong trận hỏa hoạn đó.” Vương Đan giả vờ quan tâm, cũng không miễn cưỡng anh.

Cô cũng biết, Hứa Ngạn Thâm mà ra mặt, tính chất của vụ này có thể khác trong mắt cảnh sát.

Mưu sát tội nặng hơn phóng hỏa.

“Nhưng em thật không hiểu nổi, trước đây anh luôn miệng nói yêu Chức Tâm, vậymà bây giờ, chúng ta đã phát triển đến mức này rồi.” Khóe môi gợi cảmcủa Vương Đan nở nụ cười mà như không cười.

Anh chẳng tỏ thái độ gì, tiếp tục tập trung vào thức ăn trong đĩa.

“Anh có phải là quên cô ấy quá nhanh không?” Vương Đan cười trộm, không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào chứng minh sức hút của mình.

Anh đặtdao nĩa xuống, vừa thong thả lấy khăn ăn lau tay vừa từ tốn nói, “Từlâu, tôi đã nói với cô ấy, nếu cô ấy dám chết, tôi sẽ lập tức tái hôn.”

Ồ? Vương Đan hứng thú, “Vì sao? Người đàn ông bình thường không phải nêntỏ vẻ đau khổ trước, đợi ba năm nữa mới tái hôn sao?” Người của xã hộithượng lưu không phải thích giả tạo sao?

“Vì, nếu cô ấy chết, côấy sẽ biến thành chất độc trong người tôi, tôi bắt buộc phải loại bỏ côấy, mới có thể đi con đường của mình.” Anh lạnh lùng nói.

Thật tàn nhẫn.

Nhưng, cô thích!

Cô thích cách nói của anh, thích sự sắc sảo của anh, càng thích vẻ vô tình của anh.

“Chết thật, cô ấy mà nghe được lời này của anh, nhất định sẽ không phục, khóc lóc ở dưới đó cho xem!” Vương Đan cảm thấy vui sướng.

Vì câu nói của cô, mắt anh trở nên thâm sâu khó dò, “Đúng vậy, cô ấy sẽ... không phục!”

“Nói ra thật đáng tiếc, cô ấy còn trẻ thế đã qua đời.” Vương Đan giả vờ thương tiếc.

“Đúng,... cô ấy mới hai mươi tám tuổi, cuộc sống tự do còn chưa kịp bắt đầu...” Ánh mắt anh càng thâm trầm.

“Hay nói chuyện khác vui hơn đi.” Vương Đan gợi cảm nghiêng đầu, mái tócquăn gợn sóng, từ vai cô rủ xuống, cô chồm người về phía anh, lấy ngóntay nghịch ngợm cà vạt anh, khiêu khích, lần đầu tiên tự tin thốt ra lời mời mọc, “Tối nay... qua đêm ở chỗ em nhé?”

Cô rất hiếu kỳ, năng lực tình dục của anh có khỏe như năng lực làm việc của anh không?!

Anh nhìn cô một cái, đáy mắt không chút gợn.

“Được.”