Mảnh Vá Trái Tim

Chương 52




Cô căm phẫn cứng đờ người, cô vẫn nằm ở vị trí bên phải theo thói quen.

Bờ vai cô trần trụi, anh nằm bên trái, điều hoà bật lớn sợ cô lạnh, anhđắp chăn lên người cô. Nhưng, dưới chăn, bàn tay anh lại ve vuốt làn damịn màng như nước của cô.

Bị sự vuốt ve lên xuống dịu dàng của anh, cánh tay cô nổi da gà, cô chán ghét hất tay anh ra nhưng anh được thể càng làm tới.

Sau mấy lần như vậy, cô cũng chẳng buồn phản kháng nữa.

Dù gì, phản kháng hay không, kết quả cũng giống nhau.

Cơ thể đàn ông rắn chắc của anh đè lên người cô.

Bộ ngực quen thuộc, rắn chắc như thành trì ấy khiến cô thở hắt ra, anh bây giờ, giống như cô, không còn mảnh vải nào trên người.

Người anh nóng ran, căng cứng cạ vào đùi cô.

“Muốn thì anh nhanh lên một chút!” Cô khó chịu né mặt sang một bên.

Cô coi mình như đã chết là được rồi! Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên làm tình với anh, cô còn giả vờ thanh cao gì chứ! Tuy nghĩ như thế nhưng lòng cô lại rất tức giận, khó mà kiềm nén được.

Cô luôn hy vọng, họ sẽ chia tay trong hoà bình, vì dù sao họ đã từng yêu nhau rấtthật lòng, nhưng bây giờ vì sao lại thành ra thế này?!

“Cô không nhẫn tâm thì làm sao có thể thoát được anh ta?!”

Lời của luật sư lởn vởn trong đầu cô.

Trái tim cô đang nghiến răng nghiến lợi.

Thì ra, cô đã quá ngây thơ.

Nụ hôn của anh, nhẹ nhàng, lành lạnh đặt lên cổ cô.

Cô kìm nén tức giận, cả người cứng đờ ra.

Anh nóng ran, dịu dàng ngậm lấy núm vú hồng hồng trên bầu ngực căng tròncủa cô, cô phẫn nộ đến suýt chút nữa đá anh, anh lập tức giữ lấy đùi cô, cô mới cố kìm lại.

Nhưng, lúc lưỡi anh bắt đầu rà soát chỗ hồng hồng đó thì dù cô đã dùng hết ý chí của mình, phía dưới, vẫn ươn ướt đầy hổ thẹn.

Có lúc, cảm giác của con người hoàn toàn phản bội lại ý chí còn anh thì biết rõ từng điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.

“Anh nhanh lên một chút có được không?” Để che giấu nỗi hổ thẹn, giọng nói của cô trở nên gắt gỏng.

Sớm chết sớm đầu thai.

Anh dùng ngón tay đặt giữa môi cô, ngăn không cho cô nói.

Anh không muốn dùng bạo lực với cô, nhưng, nếu cô cứ giữ thái độ này, anh sợ mình sẽ bị kích động, sẽ thô bạo với cô.

Nhìn ngón tay còn hằn dấu răng mình của anh, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Hình như lúc nãy cô cắn rất mạnh.

Bàn tay anh đặt lên miệng cô, “Chút nữa chịu không nổi thì cắn anh.” Anhbiết, cô không thật lòng muốn lên giường với anh, chỉ là vì bảo vệ chogã đó mà thôi.

Anh không quan tâm, anh nghĩ thông suốt rồi, bây giờ để giữ được cô, anh phải từ bỏ lòng kiêu hãnh.

Cô né mặt sang một bên, không thèm để ý đến anh.

Anh cũng không tức giận, môi vẫn trượt dần xuống phía dưới, đến nơi nhạy cảm, anh dừng lại.

Cô dùng hết sức mình cố giữ cho cơ thể không run lên bần bật.

Không phải muốn giải quyết sinh lý sao? Sao còn chưa bắt đầu? Sao còn giày vò cô như thế?

Cánh tay còn lại của anh, xoa xoa nơi nhạy cảm đó, rất nhẹ, rất dịu dàng.

Cảm giác này thật quá đày đoạ người khác.

Cô cắn chặt môi mình.

Tay anh nhẹ nhàng, từ từ đưa vào trong, xoay vòng.

Cơ thể nhạy cảm của cô theo từng động tác của anh, trào dịch nhờn, ướt đẫm cả một mảng drap giường.

Đáng ghét hơn là, anh lại vùi đầu vào đó, dùng lưỡi liếm hết chất dịch cô vừa tiết ra

Anh lăng nhục cô đến khi nào nữa? Cô lại muốn đạp anh ra, nhưng hai chân bị tay anh giữ chặt.

Đột ngột, lưỡi anh tấn công vào vùng ẩm ướt, nhạy cảm nhất trên cơ thể cô.

Cô giật nảy người, rụt người lại.

Cô chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.

Cô tưởng rằng, mình đóng giả xác chết là được, cô tưởng rằng mình không có cảm xúc là được, nhưng, những cử chỉ hành hạ dục tính thế này cô chịukhông nổi.

Vì sao không nhanh lên? Vì sao không nhanh lên? Anh là cầm thú, cô là con cá chết, thế là ok rồi!

Anh nâng mông cô lên, không để cô vùng vẫy, lưỡi anh càng công kích mạnh bạo hơn.

“Á!” Tiếng hét như khóc lại như rên đau thoát ra khỏi miệng cô, cô vội vàng, vừa xấu hổ vừa tức giận, bi phẫn cắn vào bàn tay đang để bên cạnh miệng cô.

Cảm giác đau buốt ở tay, nhưng môi anh lại nở nụ cười.

Tuy cô không phải là người phụ nữ đầu tiên của anh, nhưng anh đối xử dịu dàng, hết mình như vậy chỉ với duy nhất mình cô.

Không phải muốn mua vui lấy lòng ai, chỉ là, anh muốn làm như thế mà thôi, muốn tận hưởng hết mọi dư vị của cô.

Cô trước đây, từng “cầu xin” anh, còn cô bây giờ, không còn “đáng yêu” nữa, nhưng anh biết, không thể ép cô nữa.

Như thế đã là rất tốt rồi.

Anh muốn từng chút một, tìm lại cô trước đây.

Anh dịch người ra một chút, chuẩn bị thâm nhập vào cơ thể cô.

Thật ra, anh vốn có thể đợi, nhưng sự xuất hiện của gã trai đó, bắt buộc anh phải đi nước này.

Tiếp theo, nên phải làm gì đây?

Anh còn tự tin với cuộc hôn nhân này không?

Thật ra, có một cách có thể khiến cô không bao giờ nhắc đến hai chữ “ly hôn” nữa.

Tay anh đặt trên ngăn kéo tủ đầu giường.

Chỉ cần, chỉ cần anh không dùng bao...

Cá tính của cô bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật ra rất yếu đuối.

Tờ lịch trên bàn nhắc nhở anh hôm nay là thời điểm “nguy hiểm” của cô, nếu giao việc tránh thai cho cô...

Thuốc tránh thai khẩn cấp, chỉ được dùng nhiều nhất mỗi tháng hai lần, nếukhông sẽ gây hậu quả nghiêm trọng cho sức khoẻ, cô hiểu điều đó. Cho nên sau này, việc quy định gặp nhau mỗi tuần vài lần, cô phải chọn cáchuống thuốc tránh thai ít tác dụng phụ trong một thời gian.

Mỗi ngày một viên, tuyệt đối không được quên uống, nhưng tính cô chắc chắn sẽ quên thường xuyên.

Muốn mang thai thật quá dễ dàng.

Có thể, có thể...

Không có có thể! Anh nhanh chóng kéo ngăn kéo tủ, như thể không cho phép mình làm chuyện để sau này hối hận, anh xé vỏ bao, nhanh chóng đeo vào.

Anh lại đè lên người cô, xộc vào cơ thể cô.

Không có có thể.

Dù anh ích kỷ thế nào chăng nữa, cũng không muốn dùng cách có thể cướp đi tính mạng của cô để giữ cô lại bên mình.

Còn cô, đã phẫn uất đến muốn chết, hai mắt nhắm chặt, gân xanh hằn trên trán.

Cô cắn chặt tay anh, không cho phép mình phát ra bất cứ âm thanh nào.

Tốc độ anh lúc nhanh lúc chậm, giày vò ý chí của cô.

Nhưng, bất luận là trái tim cô có chống cự thế nào, thì làn da mịn màng, cơthể mềm mại của cô vẫn bị anh ôm lấy, hưởng ứng với từng động tác nhanhchậm của anh.

Mỗi lần ra vào của anh, cô phải khổ sở đấu tranh giữa lý trí và dục vọng.

Sắp kết thúc rồi, ráng thêm chút nữa! Cô tự an ủi mình, nhưng cũng đồngthời không thể ngăn được từng đợt khoái cảm trào dâng, xâm chiếm cơ thể.

Sau nửa tiếng, tóc của anh bết lại vì mồ hôi.

Anh chấn động, cả người căng như dây đàn, luồng dịch cách một lớp bao phóng vào người cô.

Anh phủ phục trên người cô.

Cuối cùng, cũng kết thúc rồi! Cô thả lỏng người, tóc mái của cô cũng bếttrên trán, còn mồ hôi trên cơ thể cô không phân biệt được của anh haycủa chính mình nữa.

Cô sắp thở không ra hơi, đẩy anh ra.

Anh bất lực, rút ra khỏi cơ thể cô, để cô được tự do.

Quấn chăn lên người, hai chân cô mềm nhũn, vội vàng chạy vào phòng tắm.

Cô mở nước nóng kỳ cọ khắp người hết lần này đến lần khác.

......

Cô hận, cô rất hận! Vừa rồi, cô lại đạt khoái cảm!

Tắm rất lâu, cửa phòng tắm đã khoá trong bị đập mạnh mấy tiếng, người bên ngoài cửa đanh thép ra lệnh, “Chức Tâm, ra đây!”

Anh có chìa khoá.

Cô vội vàng tắt nước nóng, tắt xong mới phát hiện mình đã xối nước rấtlâu, thể chất lại quá suy nhược, cơ hồ không đứng vững nổi.

Vịnvào tường, cố xoa tan cơn chóng mặt, cô mặc áo choàng tắm, đẩy cửa bướcra, cô đã có thể nói với anh bằng giọng vô cùng lạnh lùng, vô cùng thảnnhiên, “Tôi về đây.”

Anh đã có được thứ anh mong muốn, bây giờ, có thể thả cô về được rồi chứ?!

“Ngày mai là Chủ Nhật, không phải được nghỉ sao?” Anh nhíu mày.

Tuy hơi nóng trong phòng tắm vẫn còn, nhưng gương mặt nhỏ của cô lại tái mét.

Anh thò tay áp lên mặt cô, nhưng bị cô lạnh lùng né sang một bên.

“Tôi muốn về nhà, tôi rất mệt rất buồn ngủ, tôi muốn ngủ.” Cô lặp lại.

“Nhà của em chính là ở đây, buồn ngủ, mệt, muốn ngủ, ở đây... càng thuận tiện.” Anh chỉ vào bên phải giường.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?” Cô mất kiên nhẫn.

Rõ ràng đã suy nghĩ kỹ, chuyện đã đến nước này, cô phải lật bài ngửa với anh, thu thập chứng cứ ly hôn.

Nhưng, đến khi bắt tay vào làm, cô thật sự không phải là người biết dùng thủ đoạn.

Cô đã quá quen, thật thà đối diện với anh.

Tức giận, vui sướng, buồn phiền, bất cứ cảm xúc nào cô cũng đều thể hiện chân thực trước mặt anh.

“Anh hình như đã nói, em phải ngủ lại đây rồi đúng chứ?” Thái độ của anh rất thản nhiên, “Hay là em cho rằng, anh nói ngủ lại là chỉ chuyện đó? Haylà, em hy vọng anh làm tình với em lần nữa?”

Không phải quan hệ xong là có thể đi rồi sao? Nếu anh và cô không hiểu ý nhau, vậy thì anh sẽ lại chiếm đoạt cô lần nữa?

Cô tức điên lên.

“Ngày mai nghỉ làm, ở lại đây, đến thứ Hai anh sẽ lái xe đưa em đi làm.” Anh ngắn gọn nói ra yêu cầu của mình.

Bỉ ổi!

Nhìn gương mặt trắng bệch của cô bắt đầu đỏ lên, anh không nén được đưa tay muốn vuốt tóc cô.

Nhưng bất ngờ cô thụi mạnh đầu mình vào ngực anh.

Anh chẳng hề hấn gì, còn cô lại suýt nữa choáng váng đứng không vững.

Cô quá yếu ớt, cô phải cố ăn thật nhiều mới được.

Ngồi trên giường rất lâu, tâm trạng cô vẫn rất kích động.

Anh cũng vừa tắm xong, nước trên tóc rơi lõng bõng xuống sàn nhà.

“Chức Tâm, lau khô giúp anh.” Anh vứt khăn tắm cho cô giống như lúc trước.

Cơ thể anh rất có quy tắc, nếu ngủ mà không lau khô tóc, ngày hôm sau anh nhất định sẽ bị đau đầu.

Vứt khăn tắm sang một bên, cô quay ngoắt người bỏ đi.

Cô vào bếp, mở tủ lạnh lấy ra một thùng kem to.

Đã không thể rời khỏi đây, lại ngủ không được, cô đành ra phòng khách ngồi xem ti vi.

Vừa bật lên, ti vi đang chiếu phim thần tượng vào giờ vàng tám giờ tối.

Vừa nhìn thấy cô gái mang đôi cánh thiên thần chớp đôi mắt to vừa vô tội vừa đau buồn, cô thấy lạnh sống lưng.

Nhan Hiểu Tinh.

Cô ta dạo này rất nổi, rất nổi.

Ba đài truyền hình bị Hứa thị mua lại là Hoa Thị, Ngu Thị và Thiên Thị.

Trong đó, tỉ suất người xem đài Hoa Thị cao nhất nên giờ hoàng kim mỗi ngàyđều phát một tập phim thần tượng của đạo diễn trong nước, những bộ phimthần tượng kiểu này thường do các ngôi sao phim truyền hình của HồngKong, Đài Loan, Nhật Bản hoặc Hàn Quốc diễn.

Bộ phim “Thiên sứmộng ảo chi luyến” lần này được cải biên từ truyện tranh, vai nam nữchính do các diễn viên Hàn Quốc thủ vai, được làm theo phong cách quaytới đâu phát sóng tới đó, khi vừa phát trên sóng truyền hình đã tạo ratiếng vang rất lớn.

Lúc đầu mọi người xem phim này là vì tên tuổi của các ngôi sao Hàn Quốc xuất hiện trong phim, nhưng, sau khi xem được mấy tập, vai nữ thứ chính được mọi người đặc biệt yêu thích.

Trong thoáng chốc, vai nữ chính bị cho là ngốc nghếch, giả tạo, còn vai nữthứ chính vừa ngây thơ vừa buồn man mác, lúc nào cũng nghĩ cho ngườikhác, hiền lành đến tội nghiệp. Một người là đẹp nhân tạo, một người lại đẹp thanh thoát, tự nhiên, lại thêm vụ giẫm đạp chen lấn mua vé xemnhóm nhạc Hàn Super Junior ở Expo Thượng Hải, nên bất luận là báo chíhay mạng Internet đều nhất loạt khen ngợi vai nữ thứ chính.

Chỉ trong vỏn vẹn hai tháng, Nhan Hiểu Tinh đã nổi như cồn, khiến người ta phải trố mắt nhìn.

Các bình luận đều nói mắt của cô ta rất có thần rất có tình cảm, man mác,thuần khiết giống như biển cả. Đến ngay cả đạo diễn cũng công khai khencô ta, nói cô ta là nghệ sĩ mới có tiềm lực nhất, biết diễn xuất nhất mà ông ấy từng gặp.

Hộp kem bị chủ nhân lạnh nhạt, bỏ rơi chảy nước liên tục, tay cầm điều khiển từ xa của cô siết chặt đến nỗi gân xanh nổi lên.

Anh vừa lau khô tóc vừa tiến lại gần, thấy cô đang xem mấy bộ phim truyền hình rỗng tuếch, nhìn kỹ hơn, mày anh nhíu lại.

“Nửa đêm nửa hôm rồi còn ăn kem gì nữa! Dạ dày có chịu nổi không?!” Anh giựt hộp kem trên tay cô, không chút khách khí vứt luôn vào thùng rác.

Anh đã quen có thái độ quản thúc cô, khiến cô cảm thấy rất phản cảm.

“Đói không? Anh lấy chút gì cho em ăn nhé.” Anh vuốt tóc cô, không chút bận tâm đến thái độ lạnh lùng của cô đối với anh.

Anh lấy thức ăn vặt lúc trước cô mua để trong hộc tủ dưới ti vi ra đưa cho cô.

“Khô bò? Hạt dẻ? Đậu phộng?” Anh đưa từng thứ cho cô.

Anh ép cô ăn.

Cô cầm lấy rồi để sang một bên.

Anh lừ mắt, có chút bất lực.

Tuy bây giờ anh rất muốn nấu một bát mì hay gì đó ép cô ăn, nhưng anh thuêngười giúp việc theo giờ, chỉ xuất hiện trong một thời gian nhất định.

Còn anh là thiếu gia nhà giàu, chưa từng phải xuống bếp nên anh không biết làm gì cả.

Anh xé toạc gói khô bò, rồi lại đưa cho cô.

Cô không thèm để ý đến anh, anh vẫn không rời tay.

Bị anh ép đến chẳng còn cách nào, cô đành nhíu mày, miễn cưỡng ăn một miếng.

Có lẽ, tâm trạng không tốt, vừa nuốt vào, cô đã bụm miệng ợ lên.

Anh nhíu mày lại, cô vội chạy vào nhà vệ sinh ở phòng khách, ra sức nôn ọe.

Lúc bước ra, mắt cô đỏ hoe, còn anh làm ra vẻ không quan tâm bấm điều khiển từ xa, ti vi nhảy hết kênh này đến kênh khác.

Cô lại ngồi xuống.

Anh hỏi cộc lốc: “Dạo này đi khám bác sĩ nào?” Làm ra vẻ hỏi cho có chuyện.

Cô trừng mắt nhìn anh.

Chẳng lẽ đến anh cũng nghi ngờ cô có thai sao?

Anh quay mặt sang, lạnh lùng nhìn cô, nhưng lại khá nghiêm túc nói, “Chứng chán ăn phải đi khám bác sĩ, không thể kéo dài đâu.”

“Kinh nguyệt của em bao lâu rồi chưa có lại?” Anh lại hỏi.

Anh đến cả băng vệ sinh cũng từng mua cho cô, hai vợ chồng nói những chuyện này không có gì phải xấu hổ.

“Hai tháng hơn rồi!” Cô miễn cưỡng trả lời.

Ban đầu, cô cũng giật mình tưởng mình có thai thật, sau khi kiểm tra rất nhiều lần mới phát hiện không phải.

“Ngoài một lần kéo dài hơn mười ngày, kinh nguyệt của em luôn rất đều đặn.”Cho nên, chứng biếng ăn của cô có thể nặng hơn năm ngoái.

Cô chẳng buồn trả lời, nhưng, anh lại vẫn tiếp tục đề tài này, “Có đi khám bác sĩ không?”

Sức khỏe không tốt thì phải đi khám bác sĩ!

Thấy cô không muốn trả lời, anh lại lặp lại lần nữa.

“Có!” Anh hỏi thì cô bắt buộc phải trả lời, cô ghét cảm giác này.

“Đi bác sĩ nào? Có tìm bác sĩ Lữ không?” Anh tiếp tục hỏi.

Bác sĩ Lữ rất giỏi trong lĩnh vực này, anh chỉ tin ông ấy.

“Phí khám bệnh của bác sĩ Lữ rất đắt, thuốc cũng đắt.” Cô ngáp.

Cô không phải con nhà giàu, mỗi lần khám bệnh, kê đơn thuốc, ít cũng phảimất vài ngàn, nhiều thì cả vài chục ngàn, điều kiện của cô không chophép.

“Thế em khám ở đâu?” Anh vẫn kiên trì.

“Bệnh viện công!” Thật ra, cô đang rất buồn ngủ, nên hờ hững đáp.

“Bác sĩ nào?” Anh hỏi không ngừng.

Chứng trầm cảm không giống như cảm mạo thông thường, bệnh viện công hầu như chẳng có bác sĩ nào xuất sắc trong lĩnh vực này.

“Ở đâu ít người xếp hàng thì dĩ nhiên khám ở đó.” Cô thấy phiền rồi. Cô làm gì có nhiều thời gian chứ?!

Quả nhiên.

Anh đã tìm ra trọng tâm của vấn đề.

“Ngày mốt, anh sẽ hẹn với bác sĩ Lữ, giúp em kê đơn thuốc.”

Năm ngoái cô cũng mắc phải chứng biếng ăn và trầm cảm, cứ phải đến khám bác sĩ Lữ suốt.

Bác sĩ Lữ rất giỏi trong lĩnh vực này, tay nghề rất cao, mở một phòng mạch riêng, chỉ khám bệnh cho người giàu có.

“Không cần đâu, tôi không có bệnh.” Cô không nhận ân tình, “Sức khoẻ của tôi, tự tôi biết rõ, tôi có thể khắc phục nó.”

Khắc phục nó? Khắc phục thành ra thế này đây sao?

“Cứ quyết định vậy đi.” Anh không cho cô cơ hội phản đối.

Chứng biếng ăn mức độ nhẹ là do chứng trầm cảm gây nên, phải đi chữa ngay, không thể chậm trễ.

Chứng trầm cảm một khi đã nghiêm trọng, có rất nhiều người có khả năng tự sát.

Tính anh chừng nào mới thay đổi đây? Thật không tài nào nói chuyện được với anh!

Cô chán nản đứng dậy, đang định bỏ đi.

“Lãng Lãng được thụ tinh trong ống nghiệm.” Đột nhiên, anh chậm rãi lên tiếng.

Anh biết, cô đã không cần đáp án này nữa, nhưng anh nợ cô một lời giải thích, anh phải trả.

Cô sững người, dừng bước chân, từ từ, từ từ quay đầu lại nhìn anh.

Thật không thể tin nổi.

“Cha anh có ý muốn giao quyền quản lý Hứa thị cho anh, nhưng người nhà anhquá bảo thủ, để các thành viên trong hội đồng quản trị tin tưởng vàngười nhà không phản đối, anh bắt buộc phải có người thừa kế.” Anh không nhìn cô.

Có lẽ, từ rất lâu rồi, anh đã không thể nhìn vào mắt cô.

Anh luôn nghĩ rằng anh muốn gì được nấy, anh luôn tưởng rằng cô và sự nghiệp của anh mãi mãi không xung đột với nhau.

Vị trí đó, anh phải có cho bằng được.

Cuộc hôn nhân này, anh tuyệt đối không buông tay.

Anh luôn tưởng rằng... hai chuyện này sẽ không có xung đột.

“Anh hứa với em, đợi khi có được vị trí đó, Lãng Lãng lớn thêm chút nữa, anh sẽ gửi nó ra nước ngoài du học, sẽ không để em thấy nó.” Anh vốn dĩ cókế hoạch như vậy.

Suy cho cùng cũng là cốt nhục, dù đó chỉ là một món hàng, dù anh không có nhiều tình cảm với Lãng Lãng, nhưng anh cónghĩa vụ phải nuôi nấng nó, không thể lợi dụng xong rồi đá đi được,chuyện này anh không làm được.

Sững sờ vì những gì vừa nghe được, bây giờ cô mới định thần trở lại.

“Vì sao?” Cô đờ đẫn hỏi.

Những người có địa vị như anh, trực tiếp lên giường không phải là đơn giảnhơn sao? Vì sao lại chọn cách thụ tinh buồn cười và lắt léo như vậy?

“Vì sao cái gì?” Anh không hiểu, nhíu mày.

Phản ứng của cô khiến anh không hiểu nổi, anh tưởng điều cô vướng mắc chínhlà anh có lên giường với người phụ nữ khác không chứ.

Cô hình như là có, lại hình như là không.

“Vì sao phải thụ tinh ống nghiệm?” Cô bình thản nói.

“Chẳng vì sao cả, ngoài em ra, anh không muốn đụng vào người khác, thế thôi.” Anh hờ hững trả lời.

Ngoài em, không muốn đụng đến người khác.

Tim cô nhói lên.

“Anh tiếp quản Hứa thị, vị trí đó sau này chưa chắc đã để lại cho nó.” Lãng Lãng chỉ dùng để qua mặt người nhà mà thôi.

Lỡ đâu, nếu thật sự lỡ đâu, họ có con, bất luận là trai hay gái, tất cảnhững gì của anh sau này sẽ để lại hết cho con cái của cô, nếu Lãng Lãng có tâm địa khác, không cần phải suy nghĩ gì nhiều, anh lập tức sẽ đưara lựa chọn.

Cô cười khẽ, cảm giác lợn cợn trong lòng tiêu tan.

“Anh biết không, nếu có một ngày anh về nói với tôi rằng, anh không cẩn thận uống say, hoặc giả không cẩn thận bị người ta bỏ thuốc mê, mà có convới người khác. Nếu thật sự là một lỗi lầm vô tình phạm phải, có lẽ, dùrất đau khổ, tôi cũng sẽ vì quá yêu anh mà tha thứ cho anh.”

Anh sững sờ. Anh luôn cảm thấy những lời tiếp theo của cô là những lời anh không muốn nghe, lòng anh cảm thấy rất kỳ lạ.

“Nhưng, sai lầm này thì không thể. Vì nó là sai lầm mà anh phạm phải trong lúcrất tỉnh táo.” Cô cười, mắt đỏ hoe, “Anh tỉnh táo đặt lên bàn cân giữađược và mất, anh tỉnh táo để biết rằng, nếu Thẩm Chức Tâm biết được, côấy sẽ như thế nào? Không cùng người đàn bà khác lên giường, có lẽ là vìanh còn nghĩ đến tôi, nhưng điều anh nghĩ nhiều hơn là chừa cho mình một con đường lùi.”

“Anh nghĩ rằng, chỉ cần không phản bội, anh cóthể quang minh chính đại, hùng hồn yêu cầu Thẩm Chức Tâm tha thứ choanh, hiểu cho anh!” Vì sao cô lại nhìn thấu suốt như thế?

Cô cười, nước mắt tuôn rơi.

Sự kinh ngạc lan ra trong lòng anh.

“Anh mãi mãi không bao giờ biết được, vấn đề của chúng ta nằm ở chỗ nào.” Cô khiên cưỡng nhếch môi, “Cho nên, dù chúng ta có ôm ấp, có nắm tay, cũng không thể nhìn rõ mặt nhau.”

Họ đã không còn có thể quay lại với nhau được nữa rồi.

Cô đã từng nghĩ tình yêu rất đơn giản, yêu nhau có thể khắc phục được tấtcả, nhưng thì ra không phải như vậy, thế giới quan, nhân sinh quan đãcắm rễ trong lòng nhau.

Ai cũng không thể thay đổi được ai, ai cũng không thể ngả theo đối phương.

Anh mãi mãi sẽ cho rằng, chỉ cần không có ai động vào vị trí của cô thì cô có thể yên tâm bịt mắt mình vui vẻ sống với anh.

Thật ra anh không nhìn thấy trái tim bình thường nhất của cô, lòng tự trọngbình thường nhất của cô, tình yêu bình thường nhất của cô.

Họ thật ra đã cách quá xa nhau, xa đến nỗi không thể nhìn thấy rõ giới hạn của đối phương.

“Thật ra, tôi không phải là tất cả của anh.” Cô nhận thức rất rõ điểm này,“Không có tôi, lòng anh có thể trống vắng, nhưng anh vẫn sẽ sống rấttốt.”

Cô biết, anh yêu cô, nhưng cô không phải là tất cả của anh.

Nếu, cô là tất cả của anh, thì đã không có những sự “hùng hồn” như vậy.

“Em không nên bận lòng vì điều này, trong giới của anh, chẳng ai bận lòng vì chuyện này cả.” Trái tim anh bắt đầu hoảng loạn.

Chẳng lẽ anh phải đòi sống đòi chết thì cô mới cảm thấy anh rất yêu cô sao?

Trong giới của anh, người cần quyền lợi quá nhiều, người cần tình yêu lại quá ít. Anh luôn nghĩ rằng mình rất may mắn vì đã gặp được cô.

“Anh chỉ muốn thành công, chỉ muốn thành thật với bản thân.”

Cô nhẹ nhàng nói, “Anh rời khỏi Hứa gia, cũng sẽ thành công.” Anh rất cónăng lực, không phải hạng thiếu gia mất đi sự hậu thuẫn của gia đình làkhông sống nổi

“Nó không giống nhau!” Anh lên tiếng phản bác.

“Bởi vì, mơ ước của anh, cố gắng của anh toàn bộ đều ở Hứa gia.” Cô lặng lẽ giúp anh nói tiếp.

Thành công của anh, nhất định phải được khẳng định ở Hứa gia.

“Đúng!” Anh kiên quyết gật đầu.

Cho nên, anh cần sự ủng hộ của cô!

“Không, Hứa gia không thể có Thẩm Chức Tâm. Cho dù anh thành công rồi, ngườiđứng sau lưng im lặng ủng hộ anh, cổ vũ anh cũng không thể là tôi.” Côlạnh nhạt lắc đầu, “Cho nên, quyết định ly hôn của tôi sẽ không thayđổi.”

Cô tắt ti vi, bình thản quay về phòng.

Anh vẫn ngồi thần ở đấy, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Anh vốn rất khó chịu với tiếng ti vi lúc đêm khuya, nhưng sau khi bị cô tắt mất ti vi anh mới phát hiện, bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ.

Trái tim của anh đã được rèn giũa rất cứng cỏi ở Hứa gia, nhưng vì sao vẫn đau đến thế.