- Không nói những chuyện này nữa - Cô không muốn tranh luận với anh.
Giá trị quan, nhân sinh quan của hai người không giống nhau, cô cho rằngchẳng có việc gì phải nhẫn nhịn như thế, còn anh thì luôn cố chấp khôngchịu lắng nghe, đến cuối cùng, mỗi lần không cẩn thận đề cập đến vấn đềnày, cô lại cố tình đánh trống lảng qua chuyện khác.
Đây là sự khác biệt trong cá tính, tư tưởng giữa hai người họ, nhưng cô khôngcho rằng nó ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân và tình cảm giữa hai vợ chồngcô.
- Chúng ta mời Tâm Ngữ ăn cơm nhé? Anh làm anh mà suốtngày nạt nộ người ta như vậy thì chị dâu như em phải đi an ủi con béthôi! - Thật ra anh "khẩu xà tâm Phật", rất thương em gái nên có rấtnhiều lúc cô luôn cố tình lôi kéo tình cảm của hai anh em họ xích lạigần nhau.
- Tùy em thôi - Cô nói với anh bằng giọng ngọt ngào nũng nịu như thế, anh sao có thể không gật đầu?!
Vì cô, tâm trạng anh cũng khá dần lên.
- Đến tìm anh có việc gì? Hôm nay anh rất bận, buổi chiều còn có cuộchọp, có thể không ở bên em được - Miệng rõ ràng nói như vậy nhưng taythì cứ ôm chặt lấy cô như ôm bảo vật, chẳng có ý muốn buông cô ra.
Chi bằng bảo trợ lý Lý đi họp thay anh nhỉ? Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này, tay anh đã ấn nút gọi điện thoại nội bộ.
Nếu như là mười năm trước, có người bảo anh sẽ yêu một người phụ nữ, yêuđến công tư bất phân, nhất định anh sẽ cười mỉa mai ngay.
Anh không thuộc tuýp đàn ông đa tình như trong mấy bộ phim truyền hình,tính tình bẩm sinh đã lạnh lùng. Trước khi gặp cô, anh cho rằng, ngườivợ tương lai của mình nhất định phải là một thiên kim tiểu thư có lợicho sự nghiệp của anh, hoặc là một anh tài có thể trợ giúp anh trongcông việc.
Lần đầu tiên gặp cô, anh đã có cảm tình với cô ngay, còn bị giọng nói ngọt ngào của cô làm cho tê liệt như bị điện giật.
Thế nhưng, lúc đó, anh không hề muốn có tình cảm này chút nào.
Mãi đến khi Từ Nhân Thư xuất hiện, mãi đến khi tất cả mọi người đều chorằng Từ Nhân Thư và Thẩm Chức Tâm sắp thành một đôi trong trường.
"Cho dù thời gian các bạn yêu nhau ngắn hay dài, nếu các bạn có thể đối xửdịu dàng với nhau từ đầu đến cuối, thế thì, tất cả những khoảng khắc đều là hồi ức đẹp đẽ không tì vết." Anh thừ nhận, anh có rất nhiều thói hưtật xấu của đàn ông. . .
Khi vừa bắt đầu với cô, cũng giống như câu thơ mà cô đọc, anh chỉ nghĩ đơn giản là cứ thử xem sao mà thôi.
Nhưng anh chẳng thể ngờ mình lại càng lún càng sâu như thế.
- Chức Tâm, chúng ta bỏ đứa con này đi được không? - Lúc đó, sinh linh bé bỏng đó đến quá dễ dàng, anh không hề biết trân trọng.
Còn cô vì tình thế trước mắt cũng không thể tranh cãi với anh, càng không thể làm anh khó xử.
Thật ra, anh cũng hiểu nếu anh muốn cô sinh, Chức Tâm chắc sẽ đồng ý nghỉhọc một năm, nhưng vì chỉ mới chính thức đi làm không lâu, nên anh giảvờ như không hiểu.
Anh cứ nghĩ rằng phá thai là một việcrất đơn giản, xung quanh có rất nhiều bạn học không cẩn thận dính bầucũng từng làm chuyện đó. Khi cô từ trong phòng phẫu thuật bước ra, vịntường, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc - Emrất khỏe, đừng lo - Rõ ràng, mặt của cô lúc đó cắt không còn một giọtmáu.
Lúc đó, trái tim anh như bị bóp nghẹt, rất đau rất đau.
Anh thấy hối hận. Giây phút đầu tiên mất đi đứa con đầu lòng của họ, anh mới biết mùi vị hối hận tột cùng là như thế nào.
Thì ra, anh đã yêu cô từ lúc nào không biết.
Rất sâu đậm, rất sâu đậm.
Sau khi cô tốt nghiệp, anh cũng thăng chức quản lý, kinh tế đã không cònphụ thuộc vào mẹ lớn, anh và cô cũng sớm bước vào cuộc sống hôn nhân.Anh luôn chờ đợi một thiên thần nhỏ có nụ cười giống hệt cô.
- Anh đang mơ màng gì vậy? - Cô thở dài, giả vờ bất mãn.
Anh định thần lại, kiên nhẫn - Anh đang nghe mà.
Bộ dạng kiên nhẫn của anh lúc này chẳng giống chút nào so với nửa tiếngtrước đó, một Hứa Ngạn Thâm thô lỗ đến suýt chút nữa là vặn cổ em gái.Anh thừa nhận, anh không biết nói những lời ngọt ngào nhưng, ngoài ChứcTâm ra, anh chưa bao giờ kiên nhẫn với bất kỳ người phụ nữa nào như thế.
Rõ ràng là anh đâu có nghe!
Cô vừa mới nói với anh, Nhan Hiểu Tinh cho Lãng Lãng bú sữa mẹ, cô đang hỏi ý kiến anh.
Ngồi trên taxi, cô đã nghĩ rất kỹ, sữa mẹ khỏe mạnh rất có ích cho cơ thể của trẻ nhỏ, nhưng. . .
Sao lòng cô lại không thấy thoải mái, sao cô lại trở nên ích kỷ như thế?
- Em hỏi anh em có ích kỷ quá không à?! - Anh tỏ ra như đang lắng nghe,thật ra là chỉ bắt kịp câu nói cuối cùng của vợ - Câu trả lời của anh là làm bất cứ chuyện gì cũng không cần quá đạo đức, chỉ cần mình vui làđược rồi!
Cô liếc nhìn anh, hiểu chồng không ai bằng vợ, vừa rồi anh chẳng nghe gì hết!
Cô kéo cà vạt anh, miệng cười mà mắt không cười - Em vừa nói, em thấy mỗitối anh đều đeo thứ đó, làm em rất không thoải mái, đặc biệt là tối hômqua, anh làm một lèo hết nửa hộp, vừa lãng phí vừa không bảo vệ môitrường! Chi bằng bắt đầu từ tối nay, chúng ta không đeo dù nhỏ nữa, đểcứ 'mưa' ướt nhé!
Thật ra việc anh đeo bao làm cơ thể côkhông được thoải mái là thật. Đặc biệt có lúc đụng chạm thân mật, anhcần rất nhiều thời gian mới đến "đỉnh", cô cảm giác rất rõ khoái cảm của anh đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng mỗi lần hỏi anh đều nói, vẫn tốt lắm, anh rất thoải mái.
Thật ra, cái thứ đó làm chất lượng "đời sống" của họ giảm đi đáng kể, nhưnganh không cho cô uống thuốc, không cho cô đặt vòng, càng. . . không chocô mang thai.
- Miễn bàn! - Sắc mặt anh thay đổi, dùng sức gỡ tay cô ra.
Rõ ràng chỉ là một lời nói đùa nhưng không khí bỗng nặng nề.
Cô thậm chí còn chưa nói với anh, cô muốn thử một lần nữa. Cô rất yêu anh, thân thể cô và trái tim cô đều thuộc về anh, cho nên cô thật sự rấtmuốn sinh cho anh một đứa con.
Nếu trán và chân mày giống Lãng Lãng, tức là có chút giống anh, cô đã cảm thấy kiếp này không có gì hối hận rồi.
Không khí bỗng chùng xuống, cô nhìn đống tài liệu chất cao như núi trước mặt anh, không muốn làm phiền anh nữa.
Nhưng khi cô muốn đứng dậy thì anh lại ôm chặt lấy eo cô không buông.
Anh biết mình vừa phản ứng thái quá, nhưng lại không thể dẹp bỏ lòng tự tôn để xin lỗi cô, càng không muốn để cô đi về trong tức giận như thế.
Nhìn thấy anh kỳ quặc như vậy, cô đành lựa lời hòa giải không khí - Thâm,anh trước nay luôn biết nhìn người, anh cảm thấy Nhan Hiểu Tinh có đángtin không. . .
- Cô ta sao rồi? - Hứa Ngạn Thâm cảnh giác.
- Em luôn cảm thấy. . . - có gì đó không ổn.
- Hay là chúng ta tìm bảo mẫu khác cho Lãng Lãng nhé? - Cô thương lượng với anh.
Cô tiếp xúc với người khác không nhiều nhưng luôn cảm thấy Nhan Hiểu Tinh cố tình giả vờ tội nghiệp.
- Không được! - Anh cương quyết từ chối.
Cô sững người.
Việc anh giữ Nhan Hiểu Tinh lại hình như có chút gì đó rất kỳ lạ.
- Đó chỉ là một nữ sinh thôi mà, có thể làm được chuyện gì chứ? Em đừng nghĩ quá nhiều - Anh không đồng tình.
Cô sững sờ.
Cô biết, mình rất kỳ lạ, nhưng. . .
"Cốc, cốc" có tiếng gõ cửa, rồi cửa bị kéo ra một cách vô cùng bất lịch sự.
Giọng nói mỉa mai - Tất cả mọi người trong cuộc họp còn tưởng Hứa phó tổngcủa chúng ta có vụ làm ăn cực lớn nào đó làm lỡ cuộc họp, thì ra là ởtrong văn phòng đóng cửa chơi với tiểu minh tinh!
Cô vội vàng đứng dậy, đứng bên cạnh anh.
Nhìn rõ "vị khách" trong phòng là ai, gương mặt hả hê của Hứa Ngạn Ý khựnglại, ánh mắt theo đó cũng đầy vẻ chế nhạo - Thì ra là em dâu à. . .
Hai chữ "em dâu" nghe như một lời châm chọc.
Cô vẫn mỉm cười lịch sự - Chào anh hai!