Manh Thê Phúc Hắc

Chương 56: Giúp đỡ.




Cẩn Dao và Diệp Thiên bị đám người Đường Dạ dày vò nguyên nửa ngày trời. Đường Dạ nói đủ loại thứ cần phải chuẩn bị. Dù Đường Dạ có nói gì thì Cẩn Dao và Diệp Thiên cũng gật đầu đồng ý cho qua chuyện. Lải nhải suốt nửa ngày trời cuối cùng cũng buông tha.

Đứng trước cửa tiệm đồ uống. Thời khắc chia tay cũng đã đến. Lãnh Nam nhét tấm gì đó vào trong tay Sở Nhiên. Không lạnh không nóng mà nói với cô.

- Nhớ đến đó!

Âu shit! Vậy mà họ còn chuẩn bị cả thiệp mời rồi?! Còn gần hai tuần nữa lận mà! Diệp Thiên và Cẩn Dao hoá đá luôn rồi.

Diệp Minh và Tiểu An vẻ mặt không có chút gì là ngạc nhiên. Có vẻ họ cũng tham gia vào việc này. Diệp Thiên véo má Tiểu An, cô buông lời trách móc. Tiểu An bị cô lắc đến đầu óc quay cuồng, chỉ cười trừ cho qua.

Diệp Minh cướp lại Tiểu An từ trong tay Diệp Thiên. Nhanh như vậy mà cậu em trai này của hai người đã biết bảo vệ vợ rồi. Cẩn Dao cười gian tà nhìn cậu em trai kia của cô. Không uổng công cô dạy dỗ mà. Nhưng tham gia vào vụ thiệp mời xinh nhật cùng Đường Dạ kia khiến cô hơi quạu đó nha.

- Vậy chúng ta đi thôi Tiểu An!

Bây giờ cô cần cùng Tiểu An về tiệm sắp xếp lại một chút việc. Cẩn Dao vừa gọi Tiểu An liền vui vẻ chạy tới chỗ cô.

Sở Nhiên nhận được thiệp mời dự sinh nhật, cô vui đến mức cười ngây ngốc suốt cả dọc đường về. Cô ôm chặt lấy tấm thiệp mời. Bác tài nhìn cái cũng liền biết là Sở Nhiên đang vui rồi. Bác quay lại phía sau, hiền từ nhìn cô.

- Hôm nay có chuyện gì làm cháu vui à???

Sở Nhiên cười cười. Cô ra vẻ thần bí.

- Bí mật!!

Bài tài cười cười. Niềm vui của cô thể hiện hết lên trên mặt rồi còn đâu, tay thì ôm khư khư tấm tiệc mời. Không cần nghĩ cũng biết chắc là được mời đến tiệc của ai đó quan trọng mà.

Xe của Sở Nhiên đưng trước ngôi nhà nguy nga lộng lẫy. Đây là căn nhà mà các đời tổng thống ở. Khi Sở Nhiên bước vào tất cả người hầu đều đợi sẵn trước cửa cung kính chào cô.

- Quản gia, cha ta đâu???

Quản gian kính cẩn trả lời.

- Ngài ấy đang ở thư phòng!

Sở Nhiên vừa định đi thì quản gia níu tay cô lại. Ông do dự nhìn cô.

- Tiê...tiểu thư, lão gia ống ấy...ông ấy có vẻ đang tức giận đó.

Sở Nhiên cau mày khó chịu. Cô không hiểu tại sao cha lại tức giận chứ. Sở Nhiên an ủi quản gia rồi bảo ông lui xuống. Cô đi thẳng một mạch đến thư phòng.

Sở Nhiên nhẹ nhàng gõ cửa. Từ bên trong truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

- Là con, Sở Nhiên!

Bên trong giọng đã dịu đi rất nhiều. Được sự đồng ý từ người bên trong, Sở Nhiên từ từ mở cánh cửa ra. Bên trong là một mớ hỗn độn, giấy tờ nằm lê lết trên đất. Người làm cho một người cẩn trọng, luôn bình tĩnh như cha cô giận đến mức này chỉ có một người. Người đó chính là anh trai cô.

Sở Nhiên nhặt một tờ tài liệu giới đất lên. Quả nhiên tài liệu đó là về anh trai cô.

" Hử! Anh trai bị một đám thiếu gia hư hỏng rủ rê sao??? Lại còn học theo họ nữa!"

Sở Nhiên dè dặt nhìn cha. Ông phiền não ngồi một chỗ không nói gì. Mọi ngày ông quan tâm cô rất nhiều mà hôm nay lại không hỏi lấy một câu.

- Cha, cha phiền lòng vì anh ư!??



Ông bóp bóp thái dương. Phiền não nhìn Sở Nhiên.

- Ừ, nãy vừa cãi nhau một trận xong. Nó còn học theo thói của đám công tử bột kia đòi bỏ nhà ra đi.

Sở Nhiên chạy lại đấm vai bóp đầu cho cha. Cô an ủi ông đủ đường để ông bớt phiền não lại. Bình thương cha cô đã phải lo đủ loại việc của đất nước rồi, vậy mà anh trai cô lại tạo thêm phiền não cho ông. Đúng là khiến cô tức chết mà.

- Cha, cha đừng lo quá. Con sẽ nghĩ cách khuyên bảo anh giúp cha mà.

Ông cũng chỉ đành tin tưởng năng lực của cô con gái này thôi. Dù sao ông cũng chỉ có hai đứa con này. Vì thế mà hai đứa từ nhỏ đến lớn đều thân thiết với nhau hơn so với ông. Người cha già này cũng chỉ đành phó thác tâm tư lên con gái thôi vậy.

Sở Nhiên đấm bóp một hồi, bụng bỗng nhiên không chịu được mà biểu tình. Cha cô bật cười thành tiếng. Con cái có lớn đến mấy thì cũng chỉ là đứa trẻ. Đố cái là biểu tình được ngay. Mà cũng đến giờ cơm. Ông giữ tay Sở Nhiên lại.

- Được rồi! Ta cũng đói rồi, đi ăn thôi!

Sở Nhiên vui vẻ khoác tay cha xuống lầu. Người hầu nhìn thấy lão gia thì có chút ngạc nhiên. Nãy ông giận như vậy mà bây giờ lại có thể trở về dáng vẻ ôn nhu thường ngày. Tiểu thư của họ rốt cuộc đã dùng biện pháp gì vậy?

- Xin ngài hãy bỏ tay ra đi!

Mạc Yên cố gắng rụt tay lại. Nhưng sức cô ấy quá yếu nên không thể kéo ra. Cô ấy càng muốn rụt lại, người đàn ông kia càng nắm chặ lấy cô ấy.

- Em gái đẹp như vậy mà không đi với anh thì tiếc quá! Anh đây nhất định sẽ yêu chiều em mà! Sẽ cho em sống trong nhung lụa, sung sướng.

Mạc Yên tức giận xem chút bất lực. Cô quát lớn.

- Chút tài sản đó của anh có là gì so với Mạc gia. Tôi là tiểu thư của Mạc gia đó.

Hắn đột nhiên cười lớn. Khinh bỉ nhìn Mạc Yên.

- Cô bịa đặt thì cũng phải có chút gì đó giống chút chứ. Nhìn đồ cô mặc thì cũng có giá trị đó nhưng nếu là tiểu thư Mạc gia tiếng tăm lừng lẫy kia thì sao phải đi bộ chứ!

Mạc Yên bất lực không biết nên làm gì. Cô ấy phải lôi cả gia thế của mình ra rồi mà người đàn ông trước mắt này vẫn không buông tha cho cô. Giây phút này, Mạc Yên chỉ muốn bật khóc. Cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đọng nơi khoé mi kia.

Diệp Cẩn Dao đang trên taxi về, đúng lúc nhìn thấy cảnh này liền vội vã kêu bác tài dừng xe lại. Cẩn Dao oai nghiêm bước lại gần. Cô nhanh chóng nắm chặt cổ tay người đàn ông kia hất ra. Cô cầm nhẹ cổ tay của Mạc Yên quan sát tình trạng khớp tay. Không thèm nhìn anh ta lấy một cái.

- Phép lịch sự của một người đàn ông đó là không được làm tổn thương một người phụ nữ. Vương thiếu gia không biết điều đó sao mà lại nắm chặt cổ tay cô ấy đến mức để lại cả lốt đỏ vậy???

Vì hắn ta không nhìn được mặt Cẩn Dao lên cứ nghĩ là người thường. Anh ta tức giận chửi cô lo chuyển bao đồng. Còn lớn tiếng cảnh cáo cô, lôi cả gia thế của bản thân ra nói. Hắn bắt cô quỳ xuống xin lỗi thì hắn có thể xem xét mà bao nuôi cả Cẩn Dao.

- Hử, Vương thiếu gia nói tôi sao???

Cẩn Dao hồn nhiên quay lại. Cô còn không quên cười với hắn nữa.

Hắn nhìn thấy mặt cô thì sợ mất hồn mất vía. Hắn vậy mà dám chửi cả người mà Lục tổng quyền lực công khai bảo vệ. Đợt này nhà hắn hết đường làm ăn là cái chắc rồi. Hắn vội vàng bỏ hết tôn nghiêm của một người đàn ông mà quỳ xuống trước mặt Cẩn Dao.

- Diệp tiểu thư, tôi… tôi...tôi xin lỗi. Tôi có mắt mà không thấy thái sơn, cô muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được xin đừng chăn đường làm ăn của nhà tôi. Lỗi đều tại tôi mà ra, xin lỗi cô xin lỗi cô.

Hắn điên cuồng tát thẳng vào mặt mình như một sự trừng phạt. Người đi đường thấy vậy liền hóng hớt dừng lại xem. Có người còn chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán.

Cẩn Dao mặt lạnh te nhìn hắn. Cái kiểu người nịnh bợ người quyền thế, chèn ép dân thường là kiểu người cô ghét nhất. Nhưng cô cũng không muốn dây dưa nhiều. Bởi cảm xúc của Mạc Yên có chút hoảng sợ, việc cấp bách lúc này là lên đưa cô ấy về. Nếu không Cẩn Dao đã giáo huấn cho hắn một bài học rồi.

- Vương thiếu gia về học lại phép lịch sự của một quý ông đi!!



Nói xong, Cẩn Dao dìu Mạc Yên rời đi. Hắn gật đầu bất chấp với lời của Cẩn Dao. Đến khi cô đi hắn mới dám ngẩng đầu lên.

Hắn nghiến chặt răng. Hắn đường đường là thiếu gia nhà quyền quý vậy mà lại phải bỏ hết tôn nghiêm để cầu xin một nữ nhân trả là gì nếu không có Lục tổng. Nỗi nhục này hắn không bỏ đâu cho hết. Hắn căm hận nhìn bóng lưng Cẩn Dao và Mạc Yên rời đi.

" Đến khi Lục tổng chán cô rồi để xem tôi có chơi chết cô không!"

Cẩn Dao cùng về khách sạn với Mạc Yên. Cô để Mạc Yên ngồi xuống bàn. Tiện xem luôn trong nhà cô ấy có những gì. Cũng may là có hoa qua. Cẩn Dao làm một cốc nước sinh tố để trước mặt cô ấy.

- Cô uống đi! Bình ổn lại tâm trạng. Tôi đi nấu bữa tối cho cô.

Mạc Yên ngước lên nhìn Cẩn Dao.

- Cảm ơn cô nhiều lắm.

Haiz! Lâu lắm rồi Cẩn Dao mới vào lại bếp. Khoảng thời gian ở cùng Lục Tử Dương toàn là thím Trần nấu. Cô sắp quên luôn công thức nấu rồi.

Loay hoay một hồi cuối cùng cũng nấu xong. Năm món mặn một món canh, vô cùng là hoàn mĩ. Cẩn Dao bày tất cả lên bàn.

Mạc Yên mắt như phát dáng nhìn cô. Khoé mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt.

- Cô giỏi quá!

Cẩn Dao thản nhiên tháo tạp dề.

- Cũng bình thường. Mấy cái này dễ học lắm. Với tư chất của cô có khi chỉ cần nhìn một lần cũng có thể làm ra món ăn hoàn mĩ thôi.

Cẩn Dao đặt một lọ thuốc nhỏ trên bàn rồi rời đi. Bầu trời lúc này cũng tối lắm rồi. Mặt trời cũng đã được thay thế bằng mặt trăng và vô vàn ánh sao lấp lánh. Đồng hồ cũng đã điểm 7 giờ mất rồi.

" Muộn như vậy rồi à??? Chắc Tử Dương cũng đi làm về rồi ha"

Vừa nhắc đến tào tháo liền linh nghiệm được ngay. Người ta trực tiếp gọi cho cô luôn. Cẩn Dao vừa bắt máy từ đầu bên kia đã bắt đầu tra hỏi rồi.

- Em đang ở đâu??? Hôm nay em đâu có ở bệnh viện??? Sao về muộn như vậy??? Xảy ra chuyện gì à???

Hỏi nhiều câu một lúc như vậy bảo Cẩn Dao phải trả lời từ đâu đây?? Cô cười trừ.

- Đúng là có xảy ra chút chuyện…

Vừa nghe đến đây Lục Tử Dương đã sốt sắng đòi đi tìm Cẩn Dao. Cô còn chưa nói hết nữa mà.

- Anh bình tĩnh chút! Không phải em xảy ra chuyện mà là Mạc Yên xảy ra chuyện. Em vừa đưa cô ấy về khách sạn, đang trên đường về nè!

Biết Cẩn Dao không sao anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh mỉm cười, giọng điệu có chút ẩn ý.

- Ừ, anh chờ em về đó!

Mạc Yên ngẩn người nhìn lọ thuốc trên bàn. Ra thứ Cẩn Dao để lại là thuốc mỡ. Có vẻ lúc nãy cô cảm xúc của cô có chút rối loạn nên không cảm nhận được gì. Bây giờ bình tĩnh lại thì cảm thấy cổ tay có hơi rát. Cô lặng lẽ nhìn cổ tay đỏ đến sưng tấy của mình.

" Lần đầu gặp tình huống này. Nghĩ lại thì lúc đó cô ấy thật bình tĩnh."

Mạc Yên cầm đũa thưởng thức mấy món ăn trên bàn. Cô nghĩ lại những lời Cẩn Dao nói khi nãy. Cô là thiên kim tiểu thư chưa từng vào bếp. Có thật sự sẽ nấu ra được mấy món ăn ngon chỉ sau một lần học không???

- Ngon thật! Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi!