Kỷ vương mang theo vẻ mặt đau thương trở về phủ, thân thể cao gầy mấy lần lung lay sắp đổ, mỗi khắc đều giống như một trượng phu đau đớn không chịu nổi tin dữ, chỉ e nếu không có người đỡ thì một khắc sau sẽ ngã xuống.
Hắn để thái giám trong cung đỡ về phủ, đợi đến khi cửa lớn đóng lại, tất cả biểu tình bi thương vừa rồi đều bị thay thế bởi sự điềm nhiên thường ngày. Kỷ vương chậm rãi đứng thẳng người, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng nụ cười kia chưa từng chạm đáy.
Vương phủ treo lụa trắng và đèn lồ ng đung đưa theo gió vô cùng thê lương. Kỷ vương trầm mặc xuyên qua sảnh chính, bị một phu nhân hốt hoảng lao tới, lôi kéo ống tay áo khóc lóc kể lể “Kỷ vương điện hạ, ngài nói cho ta biết đi, Nam nhi nhà ta không chết có phải không? Nó còn sống đúng không? Rõ ràng mấy hôm trước thân thể nó vẫn khỏe mạnh, làm sao mới tiến cung nửa ngày đã đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo rồi?”
Kỷ vương hiểu được chuyện này là đả kích trí mạng với Diệp nương. Ngày thường bà thích tô son điểm phấn, hôm nay chỉ mặc một thân y phục trắng, khuôn mặt tái nhợt, nếp nhăn trên khuôn mặt xô lại, nước mắt chảy ròng ròng, thái dương toàn tóc bạc tang thương.
Mắt bà sưng to như quả hạch đào, lưng hơi gù đứng giữa trận mưa mùa hạ, môi run run, dường như dùng toàn bộ sức lực cầu xin Kỷ vương, vừa tuyệt vọng lại vừa sợ hại.
Kỷ vương biết lão phu nhân đang sợ chuyện gì: Nếu nữ nhi duy nhất đã mất, bà sẽ mất cả chỗ dựa vật chất lẫn tinh thần.
Lưu Hoài vốn muốn lừa gạt Diệp nương một thời gian, đợi cho thế cục ở kinh thành ổn định mới nói chân tướng cho bà biết … Nhưng trong khoảnh khắc kia, hắn thấy ánh mắt cầu khẩn của bà, lời nói dối đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Kỷ vương cởi áo khoác ngoài phủ lên đầu giúp Diệp nương che mưa, bình tĩnh nói “Nhạc mẫu yên tâm, Nam Phong không chết, chỉ một thời gian nữa thôi nàng sẽ có thể trở về gặp ngài.”
Ánh mắt Diệp nương sáng lên, vừa khóc vừa cười “Ta biết, ta biết mà. Nhưng mà, vì sao, vì sao nó muốn gạt ta …”
“Suỵt, đây là bí mật, nói ra sẽ mất linh.” Kỷ vương đặt ngón trỏ lên môi. Nước mưa xối xuống người hắn, dọc theo thái dương chảy xuống chóp mũi.
Diệp nương cái hiểu cái không nhìn Kỷ vương, run rẩy gật đầu, dần dần thả lỏng ống tay áo của hắn ra.
Kỷ vương cười hiền “Nhạc mẫu trở về phòng nghỉ ngơi trước, mọi việc đều có tiểu tế* xử lý, người không cần lo lắng.” Dứt lời, hắn phất tay gọi một nha hoàn đỡ Diệp nương trở về sương phòng.
(*)Tiểu tế: Con rể nhỏ.
Quế Viên vội vã bung ô, lễ độ bẩm báo “Điện hạ, Dương tướng quân chờ ở đại sảnh được một lúc rồi.”
“Ta đã biết, đi đi.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Một khắc đồng hồ sau, Kỷ vương thay một bộ y phục trắng khô ráo, thong thả bước vào đại sảnh, gật đầu chào Dương Thận Chi.
“Nghe nói Vương gia ở trong cung nôn ra máu?” Dương Thận Chi hỏi thẳng, cách dùng từ ngữ cũng giống tính cách thường ngày của hắn, thẳng thắn không vòng vo.
Kỷ vương chỉ tay xuống ghế ra hiệu cho Dương Thận Chi ngồi xuống, rồi chỉ vào miệng đang ngậm cam thảo của mình giải thích “Bản vương tự cắn đầu lưỡi.”
Dương Thận Chi nghe thấy vậy mới yên tâm, cười lên tiếng “Ta đã nói rồi, Vương gia đâu có suy nhược đến như vậy, chỉ là một điểm k1ch thích nhỏ đã không chịu được mà nôn ra máu. Nhưng mà Vương gia làm việc thật sự không lưu tình, đến cả bản thân mình cũng hạ thủ được.”
“Không diễn đạt một chút làm sao qua mắt phụ hoàng được. Vạn nhất để lộ chân tướng, trong lòng ông ta sẽ nảy sinh nghi ngờ, thu hồi binh quyền của bản vương, lúc đó sẽ gặp nhiều phiền toái.”
“Đúng. Vậy bước tiếp theo Vương gia tính làm gì?”
Nghe câu hỏi của Dương tướng quân, Kỷ vương trầm ngâm một lúc, kiên định đáp “Đón Nam Phong về.”
Dương Thận Chi trừng mắt, hỏi ngược lại “Ngay lúc này?”
“Việc đã đến nước này chỉ có thể tốc chiến tốc thắng. Nếu như kéo dài lâu, việc Nam Phong đã chết cũng không tẩy sạch được.” Kỷ vương dừng một chút rồi nói nốt “Vả lại nàng ở bên ngoài hơn hai tháng đã nhận hết ủy khuất, bản vương không muốn nàng phải chịu khổ thêm.”
“Điện hạ luôn nhẫn nhục, lòng mang chí lớn, không ngỡ cũng là một kẻ lụy tình.”
“Lụy thì lụy đi. Văn võ song toàn cũng tốt, tầm thường vô năng cũng được. Bản vương chỉ muốn người mình yêu cả đời bình an.”
“Nếu Hoàng thượng cố ý muốn giết nàng, Vương gia nghĩ nên làm như thế nào? Tạo phản bức vua thoái vị sao?”
“Chuyện ngu ngốc như bức vua thoái vị chỉ có Tam ca mới làm được.” Kỷ vương cười nhạt một tiếng, ánh mắt như đã tính toán xong tất cả mọi chuyện, thong thả nói “Ta đã dùng bồ câu truyền tin cho Tiểu Cửu biết chuyện Kiếm Nô còn sống. Dựa vào tính tình của Tiểu Cửu, chắc chắn sẽ tự mình trở về thành Lạc Dương xác nhận an nguy của Kiếm Nô. Chỉ dựa vào việc Tiểu Cửu đem Nam Phong về, giá trị của Nam Phong đương nhiên sẽ không giống như trước.”
Dương Thận Chi suy nghĩ một lát mới hiểu ra ý tứ của Kỷ vương “Thì ra là vậy. Thân phận của Cửu công chúa bây giờ đã là Lĩnh Nam Vương phi. Hoàng thượng ném chuột phải sợ vỡ đồ, nhìn vào mối quan hệ của Lĩnh Nam Vương và Kỷ vương phi tất nhiên sẽ không dễ dàng động thủ.”
Kỷ vương gật đầu, tiếp tục phân tích thế cuộc “Chính là như vậy. Hiện giờ binh quyền của Đại Viêm chia đều cho ba người: ta, ngươi và Tần vương. Phụ hoàng luôn suy nghĩ võ tướng và Vương gia khác họ đều không bằng con trai của mình. Để kiềm chế binh quyền trong tay ngươi và Tần vương, phụ hoàng nhất định phải trọng dụng bản vương. Dựa vào thân phận của bản vương hôm nay, lại có tư binh của Lĩnh Nam vương, phụ hoàng muốn động đến Nam Phong một lần nữa e rằng không dễ.”
“Nếu Vương gia vạch trần âm mưu của Hoàng thượng trước mặt mọi người, quan hệ cha con e rằng sẽ càng ngày càng căng thẳng.”
Kỷ vương cười kinh một tiếng “Làm gì có cái gọi là quan hệ cha con, chẳng qua chỉ dùng một tầng quan hệ này để che giấu quyền lợi bẩn thỉu của ông ta thôi.”
Lúc này, Cửu công chúa cách kinh thành ngàn dặm nhận được bồ câu đưa thư. Đọc tờ giấy trong ống trúc, nét mặt bình tĩnh của Cửu công chúa hiện lên vẻ vui mừng như điên.
Ánh mắt nàng đỏ hồng, miệng cười tươi không khép lại được. Nàng cẩn thận đọc tờ giấy kia một lần lại thêm một lần nữa, ôm nó vào trong ngực nâng niu như bảo bối, vội vàng chạy ra cửa.
“Chuẩn bị ngựa, về Lạc Dương.”
“Vương phi, đợi đã.” Nam nhân dị tộc thân cao chín thước, ngực để trần lộ ra lông lá, tóc tai bù xù như dị nhân, lỗ tai còn treo hai cái vòng bạc lớn đuổi theo Cửu công chúa. Hắn ngăn Cửu công chúa lại, dùng tiếng Hán bập bẹ nói “Vương gia đã ra lệnh, ngài không thể đi xa.”
Cửu công chúa tự dắt một con ngựa, nói với gã “Yên tâm, chậm nhất qua một tháng nữa, ta xác nhận hắn bình an vô sự sẽ trở về Lĩnh Nam nói với chủ tử ngươi.”
Dứt lời, nàng quay mặt lại thúc giục Từ Nam Phong “Tẩu còn chần chừ gì nữa, mau theo muội trở về thành Lạc Dương. Tẩu theo muội tiến cung. Phụ hoàng biết tẩu còn sống nhất định sẽ tức giận, nhưng e ngại mặt mũi của muội và Tiểu Dao nhi, nhất định sẽ không dám động đến tẩu.”
“Nhưng mà …” Từ Nam Phong còn có chút do dự, không rõ nếu lúc này nàng xuất hiện trước mặt Hoàng đế có làm liên lụy đến Cửu công chúa không.
Cửu công chúa không cho nàng cơ hội nói chuyện, vội vàng cắt ngang “Tứ ca đã giúp muội tìm được Kiếm Nô, đương nhiên muội phải giúp tẩu lần này, coi như trả lại ân tình cho Tứ ca.”
Ngay cả nửa khắc đồng hồ Cửu công chúa cũng không chờ nổi nữa, thúc giục Từ Nam Phong một lần nữa liền thúc roi chạy trước.
Từ Nam Phong bất đắc dĩ, đành phải thúc ngựa đuổi theo.
Đoàn người của Cửu công chúa từ Lĩnh Nam chạy về Lạc Dương tốn không tới nửa tháng.
Thời gian hai tháng vừa qua Từ Nam Phong rời kinh thành phồn hoa đông đúc, trong lòng lại cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Ngày hôm đó, khắp thành Lạc Dương đều lưu truyền một câu chuyện quái dị: Kỷ vương phi bạo bệnh đã mất hai tháng trước đột nhiên xuất hiện bên người Cửu công chúa, bình an vô sự trở về Kỷ vương phủ.
Có người nói, Kỷ vương phi là Quan Âm chuyển thế, đại nạn không chết. Có người nói, Kỷ vương phi là thần tiên hạ phạm, có chín mạng. Mặc dù một vài người thông minh đoán được nội tình cũng không dám nói chân tướng cho dân chúng biết, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ cho mấy tin đồn nhảm nhí đó lưu truyền, che giấu chân tướng bẩn thỉu.
Tin tức Kỷ vương phi sống lại nhanh chóng truyền đến tai Hoàng đế. Ngay ngày hôm đó, ông ta truyền Tứ hoàng tử cao lớn tuấn tú vào điện, lạnh lùng nói “Lão Tứ, cánh của ngươi càng ngày càng cứng cáp rồi.”
“Nhi thần không biết phụ thân đang nói chuyện gì.”
“Thừa nước đục thả câu. Từ Nam Phong đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại cùng Tích Nguyệt hồi kinh?”
Đối diện với cơn giận của Hoàng đế, Kỷ vương bình tĩnh tỏ vẻ vô tội “À, việc đó Nam Phong đều nói với nhi thần cả.”
Hoàng đế căng thẳng hỏi lại “Nàng đều nói cho ngươi biết rồi?”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Kỷ vương liếc mắt nhìn Hoàng đế, cố ý kéo dài thời gian, dường như hắn muốn thưởng thức vẻ hoàng hốt của bậc đế vương.
Đến lúc Kỷ vương cảm thấy đủ mới cười nhẹ, thong thả trả lời “Nam Phong nói hôm đó nàng tiến cung gặp mẫu phi, nhưng trên đường gặp phải thích khách, bị bọn chúng bắt cóc ra ngoài thành. Trải qua mấy phen nguy hiểm, may mắn được Tiểu Cửu giúp đỡ mới giữ được tính mạng. Tiểu Cửu thương cảm mới giúp đỡ nàng bình an hồi kinh … Nàng còn nói, phụ hoàng vì muốn bảo toàn thanh danh của nàng mới đành nói dối nàng bị bệnh qua đời, không phải sao?”
Nghe được những lời này, Hoàng đế thở phào một hơi “Lão Tứ, ngươi định đối nghịch với trẫm? Ngươi cho rằng trẫm ngoài ngươi thì không còn đứa con trai nào có thể kế thừa đế vị này sao?”
Kỷ vương thu lại ý cười.
Hắn trầm mặc hồi lâu, chậm rãi quỳ xuống, dập đầu hỏi lại “Phụ hoàng, ngài cho rằng thứ nhi tử thật sự để ý là đế vị này sao?”
Hoàng đế tức đến nỗi phát run, hai bên hàm bạnh ra, tay nắm chặt đến mức nổi gân xanh, giận dữ quát “Thứ bao nhiêu người dù đồ rơi máu chảy cũng muốn cướp, nhưng trẫm chắp tay tặng cho ngươi. Nhưng ngươi lại vì một nữ nhân! Vì một nữ nhân!”
Kỷ vương đứng dậy, bình thản nhìn vị Hoàng đế đang phát điên “Ngài cơ bản không hiểu rõ, một kẻ không biết yêu thì làm sao có thể yêu được thiên hạ? Ngài nên dừng tay ở đây thôi. Đứa con trai này có thể thay ngài chinh chiến sa trường, thay ngài thu thập hoàng quyền. Nhưng chỉ có điều này, không thể trừ bỏ.”
Những chữ cuối cùng, hắn cố tình nâng giọng, Hoàng đế cũng nghe được rõ ràng.
“Về chuyện của Nam Phong, ta nói với bên ngoài rằng nàng gặp phải thích khách, ngài hiểu lầm nàng gặp nạn bỏ mình mới thay nàng lo liệu tang sự. Đợi đến khi sự việc qua đi, chuyện này cũng không cần nhắc lại nữa.” Dứt lời, Kỷ vương dập đầu một lần nữa, dường như hoàn thành cái lễ cuối cùng của nhi tử với phụ thân.
Sau đó, hắn đứng dậy, ngang nhiên bước ra khỏi đại điện vàng son rực rỡ, bỏ lại Hoàng đế trong đại điện vắng tanh.
Cùng lúc đó, Cửu công chúa đừng ngoài cửa cung, cách Kiếm Nô một bức tường.
Nàng dựa vào gốc lê, từ xa ngắm nhìn Kiếm Nô. Liếc mắt một cái, nước mắt đã rơi xuống như vỡ đê, làm thế nào cũng không dừng lại được.
Kiếm Nô vẫn chưa phát hiện ra nàng, hắn vội vã tiếp nhận công việc trong quân ở chỗ Binh bộ, cúi đầu cùng đồng liêu nói nhỏ vài câu, dặn dò xong mọi việc.
Xong xuôi, hắn thu giấy bút, khập khiễng trở về phủ đệ.
Ánh mắt Cửu công chúa rơi xuống đôi chân tàn tật của hắn, che miệng khóc thất thanh.
Nàng không nhịn được, nâng váy muốn lao đến chỗ hắn, ai ngờ mới đi được hai bước đã bị người kéo lại. Nàng mờ mịt quay đầu, hóa ra là nam nhân do Diêu Dao phái tới bảo vệ nàng.
“Vương phi, chủ tử đã xảy ra chuyện!” Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt hắn, dùng tiếng Hán khó hiểu cố gắng giải thích. “Vương gia đi tuần tra ở vùng biển, bị binh mã của lão Vương phi tập kích, hiện giờ sống chết không rõ.”
Ầm ầm ….
Cửu công chúa như bị sét đánh, đứng bất động.
Nàng nhìn theo bóng lưng khập khiễng của Kiếm Nô, trong lòng lại hiện ra khuôn mặt của Tiểu Dao nhi, tinh thần và thể xác như bị xé vụn.
Chỉ cần nàng tiến thêm mấy bước nữa, nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt của người nàng ngày đêm nhung nhớ. Như Tiểu Dao nhi gặp chuyện, Lĩnh Nam cần nàng trở về chủ trì đại cục …
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Mùa hè nóng bức, Kiếm Nô chảy mồ hôi ròng ròng. Trong lòng hắn có linh cảm không đúng liền quay người lại nhìn chằm chằm về phía cửa cung ….
Nhưng nơi đó từ lâu đã không có một bóng người …