[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 108




Đối mặt với tử thi số lượng đông đảo lại hình thù kỳ quái này, tôi chỉ cảm thấy một loại thể nghiệm chưa từng có, đáng sợ và hàn ý cơ hồ xâm nhập cốt tủy. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền cảm thấy thiên toàn địa chuyển, trong mắt đều là bóng chồng của những thi thể quỷ dị này.

Kích thích quá mức mãnh liệt khiến đầu tôi đau muốn nứt ra, phải nhắm mắt lại bắt buộc mình hít thở sâu, nếu không sẽ có càng nhiều suy nghĩ điên cuồng tràn ngập trong đầu.

“Đây...Đây là...” Cố Hải ngửa đầu nhìn người chết vô số ở bốn phía, sợ hãi trừng lớn hai mắt, lảo đảo lui hai bước, lẩm bẩm nói: “Tại sao...Tại sao lại biến thành như vậy...”

“Họ đều ở đây...” Không khác gì Cố Hải, Đao Diên luôn lãnh khốc khẽ run lên nói: “Đều ở đây...”

Tôi quét mắt nhìn họ, đáy lòng lạnh lẽo khó hiểu, mấy ông chú bình thường nghĩa chính ngôn từ vì huynh đệ không tiếc mạng sống này, bây giờ đều đang sợ hãi. Nếu nói họ năm đó thật sự chưa từng làm gì, đánh chết tôi cũng không tin, nếu không tại sao lại chỉ có năm bọn họ còn sống?

Thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo, không làm chuyện thẹn với lòng không sợ quỷ gõ cửa, phản ứng của họ cũng đủ chứng minh trong lòng họ có quỷ, mà những người chết bị chôn trong đất bùn này, chính là bóng ma sâu trong lòng họ.

Tôi cười lạnh, quay đầu nhìn Ôn Văn, nhưng phát hiện người phụ nữ này hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ duy trì tư thế bị chị Tuyền bắt lấy, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm mặt đất.

Song cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, người phụ nữ này kỳ thật đang sợ hãi, bả vai cô ta không ngừng run rẩy mức độ nhỏ, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn những xác chết treo trên vách động kia.

Những người này, kể cả Sở Vấn Thiên, căn bản không một ai đáng tin.

Họ đều đang sợ hãi, bởi vì họ năm đó đã làm chuyện có lỗi với các huynh đệ khác.

Về phần rốt cuộc là gì, e rằng chỉ có họ hiểu.

Chú bên cạnh lặng lẽ thở dài, ra hiệu với chúng tôi, ý bảo tiếp tục đi tới, nhìn vẻ mặt của chú, phỏng chừng cũng nghĩ không khác gì tôi. Dựa vào tâm tư nhanh nhẹn của chú, có lẽ đã sớm đoán được những chuyện này từ trước, cho nên mới khắp nơi lo lắng an nguy của chúng tôi.

Tôi vừa đi vừa tiếp tục quan sát chung quanh thỉnh thoảng xuất hiện khối xác, cho dù pháo sáng đã sớm tắt, cảm giác tồn tại của chúng vẫn mãnh liệt như trước.

Tôi càng ngày càng hoài nghi, chúng tôi lần này hao tốn khí lực thậm chí không tiếc sinh mệnh chạy tới đây, đến tột cùng là đúng hay sai.

Những người đó, có thật sự đáng để chúng tôi trả giá không.

Nếu chúng tôi chết ở đây, thì có ai biết được?

Chúng tôi còn trẻ như vậy, còn có nhiều chuyện ý nghĩa hơn phải làm...

Có lẽ, tôi căn bản không nên đến đây...

Khuôn mặt của ông nội đột nhiên xuất hiện trong đầu, tôi chợt như tỉnh ngộ dừng bước, trong lúc nhất thời mờ mịt luống cuống.

Cúi đầu nhìn bàn tay cứng đờ của mình, hàn ý trong lòng tôi càng thêm mãnh liệt, tiếng nói chuyện của Đao Phong và chú gần trong gang tấc, tôi lại cảm thấy họ cách xa tôi cả chân trời, mà ngay cả những xác chết treo trên tường, phảng phất như cũng phát ra tiếng cười trào phúng với tôi.

Ngực đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn, tôi nhìn thấy một cánh tay mảnh khảnh trắng ngần duỗi về phía tôi, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là cô gái đẹp như tiên nhân kia.

Khuôn mặt đờ đẫn của Tiểu Hải vẫn xinh đẹp như trước, đôi mắt đỏ linh động dường như có thể nhỏ máu, một tay nàng thò về phía ngực tôi, đồng thời mắt nhìn chằm chằm tôi, hoa văn trên mặt đang không ngừng sinh trưởng lan tràn.

Tôi không nói gì cũng không có động tác gì, chỉ im lặng đối diện với nàng, tôi biết không có mệnh lệnh của tôi nàng không thể tiến hành động tác tiếp theo nữa, cho dù nàng còn muốn có được tảng đá kỳ lạ kia hơn cả tôi.

“Sở Dương.” Thanh âm trầm thấp của Đao Phong đánh thức tôi, hơi quay đầu, liền phát hiện cậu ấy đang vẻ mặt nghiêm trọng nhìn tôi.

Cùng lúc đó, tay Tiểu Hải duỗi về phía tôi cũng bị Sở Vấn Thiên cản lại, năng lực của trưởng bối Sở gia kia mạnh hơn tôi gấp trăm lần, dùng một loại vẻ mặt kinh ngạc không dám tin, híp mắt nói với tôi: “Cậu thiếu chút nữa bị phản phệ, tại sao có thể như vậy, Sở Dương, cậu rốt cuộc đang nghĩ gì?”

“Cái gì phản phệ.” Tôi gượng gạo nhếch khóe miệng, tiếng cười khô khan: “Tôi không hề nghĩ gì cả.”

Nghe được lời tôi, Sở Vấn Thiên lại nhìn chằm chằm mặt tôi chốc lát, lập tức lắc đầu, không tranh cãi với tôi nữa, xoay người đi về phía trước.

Môi mỏng của Đao Phong khẽ mím, đột ngột dùng sức bắt được cổ tay tôi, dùng một loại thái độ cường ngạnh túm tôi đuổi kịp những người khác.

Nhìn sườn mặt thâm trầm mà sầu lo của cậu ấy, tôi không thể không bắt đầu đoán rằng, tôi vừa rồi rốt cuộc đã làm gì, tại sao họ lại lộ ra loại vẻ mặt này...Nhưng tôi rõ ràng không hề làm gì mà.

Không khí tối tăm lạnh lẽo một mực vây quanh chúng tôi, tôi có thể cảm giác được chúng tôi cách chỗ muốn đến càng ngày càng gần, có thứ gì đó đang không ngừng hấp dẫn tôi, hoặc nói, đang hấp dẫn tảng đá ở ngực tôi.

Khi tiếng vang vù vù âm trầm nào đó dội vào óc, Ôn Văn vẫn im lặng đột nhiên trở nên điên cuồng, cô ta như hóa điên dùng sức giãy khỏi chị Tuyền, hai tay ôm đầu mình, không ngừng thét lớn: “Tôi không đi nữa! Tôi không đi nữa! Tôi phải rời khỏi đây!”

Tất cả mọi người bị hành động của Ôn Văn dọa sợ, chị Tuyền càng hoảng hốt muốn đi kéo cô ta lại, nhưng bị Ôn Văn hung ác hất ra.

“Họ còn sống! Là tôi đã hại chết họ!” Ôn Văn một bên nói năng lung tung, một bên phát cuồng chạy về phía trước, trong miệng không ngừng kêu to: “Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!”

Tiếng kêu đột ngột phá tan sự yên tĩnh vốn có, khiến loại cân bằng quanh quẩn giữa chúng tôi hoàn toàn phá vỡ, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, vài người cũng điên cuồng chạy về phía Ôn Văn, không biết đang lo lắng cho cô ta, hay muốn giết chết cô ta.

Dây đàn căng chặt đã đứt, sẽ không cách nào vãn hồi.

Cố Hải vừa chạy vừa kêu: “Trở lại cho tôi! Đều là ngươi làm hại! Con tiện nhân này!”

“Đao Diên!” Sở Vấn Thiên cũng vẻ mặt lo lắng và kinh hoảng, giơ đèn pha chiếu bốn phía, trong miệng gọi người đàn ông chẳng biết đã biến mất từ khi nào kia.

Tôi đau đầu sắp hít thở không thông, chỉ có thể thụ động mặc cho Đao Phong kéo, trong đầu rối loạn hiện lên vô số hình ảnh, làm thế nào cũng không dừng được, tiếng vù vù ầm ĩ khiến trước mắt tôi hiện ra màu đỏ rực quỷ dị.

Khi tất cả đã tới cực hạn, tôi rốt cuộc không còn nghe thanh âm khủng bố này nữa, ngay cả Đao Phong đang nắm tay tôi cũng biến mất.

Tôi yên lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng tối vô hạn trước mắt, đột nhiên cảm thấy an tĩnh.

Kỳ thật khi tôi nhìn thấy những thi thể tử trạng thê thảm trong bùn, tôi đã nghĩ sự việc sớm muộn cũng sẽ biến thành thế này, nỗi sợ hãi kia đã chôn vào trong lòng mỗi chúng tôi, mà tiếng vù vù xuất hiện khó hiểu kia, chẳng qua làm nó càng thêm mãnh liệt mà thôi.

Tôi thở sâu, một lần nữa mở hai mắt, một đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo mềm mại từ trong bóng đêm kéo lại tôi, tôi biết nàng vẫn bên cạnh tôi, liền thuận theo cảm giác cơ thể, cất bước theo nàng chậm rãi đi về phía trước.

Một loại rét lạnh thấu xương còn hơn cả lúc trước truyền khắp toàn thân tôi, tôi lại vì vậy mà dần có thể nhìn thấy thứ trong bóng tối, không cần nghĩ cũng biết, là Tiểu Hải cho tôi mượn quỷ nhãn.

Tôi đi theo Tiểu Hải, từ từ đến trước một pho tượng thật lớn, pho tượng kia là một cô gái quần áo đơn giản, hình dáng bình thường, hai tay nàng bắt chéo trước người, hai mắt rũ xuống, khóe miệng khẽ cong, dường như đang nhìn xuống chúng sinh, lại giống như đang cười nhạo người trần, chỉ là một pho tượng bình thường như thế, lại làm tôi cảm thấy vô cùng âm hàn và khủng bố.

Khi tôi dần tới gần nó, dưới chân cũng sinh ra cảm giác mấp máy kỳ quái, tôi cúi đầu nhìn, rồi lại không nhìn thấy gì cả.

Tiểu Hải như cũ kéo tôi, phảng phất như không hề hay biết tất cả những việc này, tôi lại càng phát hiện rõ ràng, chỗ gần tượng đá kia, thực sự có thứ gì đó đang di chuyển.

Tôi càng tới gần tượng đá, dưới nhân nhúc nhích càng dữ dội, dường như tôi đang giẫm lên cơ thể của vô số người, dưới vòng vây của họ, từng bước di chuyển về hướng tượng đá...

Ý nghĩ như vậy khiến sau lưng tôi phát lạnh, tôi toát mồ hôi lạnh nhưng không cách nào ngừng lại, chỉ có thể tùy ý Tiểu Hải dắt đi tới trước tượng đá, sau đó lấy ra tảng đá cất trong ngực kia, run rẩy vươn tay đặt nó trên lỗ hổng phía dưới tượng đá.

Khoảnh khắc khi tượng đá đã hoàn chỉnh, tôi cơ hồ đã không đứng thẳng nổi nữa, tôi nghe có thanh âm hỏi tôi, có muốn rời khỏi đây, có muốn buông tất cả không, chỉ cần để tất cả người khác ở lại, có thể thỏa mãn tôi.

Tiềm thức tôi tự hỏi ý “Tất cả người khác” bao hàm những ai, cơ thể lại không nghe chỉ thị làm ra phản ứng.

Ngay khi hai tay tôi muốn chạm vào thân tượng đá, một đôi tay ấm áp mạnh mẽ đột ngột bắt chặt lấy tôi.

“Đi!” Giọng nói trầm thấp quen thuộc kề bên tai, tôi kinh ngạc mở to hai mắt, dần thấy rõ mấy bóng người mờ ảo chung quanh, thanh âm ầm ĩ ban đầu, cũng vào chính lúc này lần nữa hiện lên.

Mặt đất vẫn nhúc nhích quỷ dị như cũ, tôi lại mẫn cảm phát giác, đây không chỉ có mặt đất di chuyển, mà cả hang động chỗ chúng tôi tựa như một con sâu cực lớn không ngừng ngọ nguậy cơ thể mình.

Theo rung động kịch liệt bốn phía, thi thể chôn trong đất bùn này không ngừng lăn xuống, hơn nữa từ từ có thi thể cổ xưa hơn từ bên trong văng ra, những thi thể này vặn vẹo dữ tợn, sớm đã bị địa phương quỷ dị này khiến cho thay đổi toàn diện, rồi lại vì rung động kia mà như sống dậy, từng khối từng khối, phân thành mảnh nhỏ, dường như đang hướng đến gần chúng tôi.

Dưới bầu không khí hoang đường mà khủng bố này, tôi chỉ có thể đi theo Đao Phong liều mạng chạy về phía trước, tôi biết, cậu ấy nhất định có thể đưa tôi rời khỏi đây.

Trong tai đủ loại thanh âm kỳ quái trộn lẫn vào nhau, tôi nghe được Ôn Văn tuyệt vọng kêu to: “Đừng sang đây đừng sang đây”, nghe được Cố Hải khóc hô: “Là tôi có lỗi với các cậu”, thậm chí nghe Đao Diên như thần kinh thì thầm: “Tiểu Thất...Tiểu Lục...Các cậu đều ở đây.”

Khi cơ quan cự thạch chắn đường ầm ầm hạ xuống, hai mắt tôi gắt gao nhìn chằm chằm pho tượng đá kia, tôi nhìn thấy mấy người kia dần dần bị thi thể bao phủ, nhìn thấy vách tường mặt đất giống như vật sống ngọ nguậy đuổi theo chúng tôi, chỉ có bức tượng đá kia, từ đầu đến cuối vẫn không hề mảy may di chuyển.

Nó như cũ đứng sững nơi đó, mỉm cười thương xót hết thảy.

Tôi mờ mịt nhìn cơ quan cự thạch trước mặt, nó ở nguy cơ trước mắt đã cứu chúng tôi một mạng, nhưng cũng càng thêm củng cố suy nghĩ trong lòng tôi...

Tôi không muốn chết.