【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Quỷ Tế

Chương 15




Đường hẹp kéo dài dốc xuống phía dưới, không gian bên trong vô cùng nhỏ hẹp, mỗi lần nhiều nhất chỉ chứa một người đàn ông trưởng thành thông qua, ngay cả xoay người cũng cực kỳ khó khăn, cho nên đám người Giản Tam Sinh không thể làm gì khác hơn là từng người một chậm rãi đi về phía trước, đi đầu là Hoắc Tam Nhi càng đề cao cảnh giác bội phần.

"Nhị gia, sao tôi cảm thấy nơi này càng đi càng ẩm ướt nha, chúng ta sẽ không trực tiếp đi vào trong một cái ao chứ." Mặt đất dần dần trở nên trơn ướt dính dấp, Hoắc Tam Nhi để ổn định thân thể không thể không đỡ lấy vách tường bên cạnh, lại không ngờ rằng ngay cả trên vách tường cũng phủ một tầng hơi nước dày đặc.

"Hẳn sẽ không đâu." Giản Tam Sinh đi theo phía sau Hoắc Tam Nhi, dùng đèn pin chiếu chiếu trước mặt, phát hiện đập vào mắt vẫn là một mảnh đen nhánh, liền bất đắc dĩ nói: "Nhưng thật ra rất có khả năng thông đến phụ cận con sông ngầm nào đó, nếu không sẽ không ẩm ướt như vậy, cũng không biết mộ biển này xây dựng thế nào được như vậy, loại kết cấu này thật sự quá kỳ quái, cảm giác không giống bố cục chuyên chống trộm, ngược lại giống trận pháp nào đó......"

"Đường ngang ngõ tất, vừa nhìn đã biết chủ mộ này chẳng phải thứ gì hay ho." Tức giận bất bình phun một ngụm, Hoắc Tam Nhi tiếp tục đen mặt sờ soạng đi xuống phía dưới.

Trên thực tế, không chỉ Hoắc Tam Nhi không chịu được hoàn cảnh ẩm ướt đen tối kia, Giản Vô Tranh cùng đi với Vương Tử Khiêm ở phía sau cũng bị xúc cảm buồn nôn dưới chân làm cho cả người nổi da gà, chỉ thiếu điều để Vương Tử Khiêm phía sau bế cậu đi, vách tường dính dấp chạm vào càng khó chịu muốn chết.

"Khi nào có thể ra ngoài." Đã không biết là lần thứ mấy lẩm bẩm những lời này, tiểu tổ tông nỗ lực nhẫn nại bởi vì mùi cá mãnh liệt trong không khí khiến cho cảm thấy muốn nôn mửa, sắc mặt xanh xanh trắng trắng nhìn rất khó coi.

"Tới rồi." Từ phía sau đưa tay đỡ lấy Giản Vô Tranh, Vương Tử Khiêm ngẩng đầu liếc mắt nhìn phía trước, tỉnh táo nói.

"Đợi chúng ta ra khỏi đây, tôi không bao giờ muốn ăn cá nữa." Nhịn không được lại nôn khan, Giản Vô Tranh nhìn thấy phía trước đã có đường hẹp đi ra, mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người từ đường hẹp nối đuôi nhau mà ra, Giản Vô Tranh dùng đèn pin không thấm nước quét bốn phía, bỗng dưng có loại cảm giác được sinh ra lần nữa.

"Tiến lên phía trước thôi, phía trước hẳn là có nước." Gõ đèn pin không thấm nước hơi có vẻ ảm đạm, Giản Tam Sinh nhíu mày, mắt nhìn những người khác, liền dẫn đầu đi về phía trước."

Có Vương Tử Khiêm theo bên cạnh, Giản Vô Tranh yên tâm xem xét tình huống xung quanh, phát hiện không gian nơi này tựa hồ cực kỳ lớn, đèn pin căn bản chiếu không tới mặt tường, hơn nữa mặt đất không trải qua sửa chữa nhiều lắm, quả thực chính là một thạch động thiên nhiên, khó trách lại có mùi tanh nặng như vậy.

Đáy biển sâu thẳm hắc ám quỷ bí khó lường cư nhiên có địa phương như vậy tồn tại, đây là chuyện trước khi Giản Vô Tranh rời khỏi Bắc Kinh không tài nào tưởng nổi.

Năng lực của cổ nhân quả nhiên siêu việt lạ thường khiến người ta sợ hãi, cho dù là dùng kỹ thuật hiện đại, cũng chưa chắc có thể dưới đủ loại áp lực của đáy biển làm ra được loại không gian khổng lồ này.

"Móa, quả nhiên có sông!" Đi đại khái chừng 10 phút, nơi đèn pin Hoắc Tam Nhi chiếu đến bỗng dưng xuất hiện phản quang gợn sóng bập bềnh, không khỏi kinh ngạc hô lên.

"Tam Nhi, ném quả pháo sáng qua đi, chúng ta nhìn thử xem nơi này tới cùng là cái dạng gì." Phất tay ý bảo Hoắc Tam Nhi đi tìm pháo sáng, Giản Tam Sinh ngồi xổm người xuống cẩn thận quan sát nước sông đục ngầu tối đen trước mặt, phát hiện đáy nước này chẳng biết chôn vật gì, vậy mà không ngừng tuôn ra một cỗ mùi buồn nôn của thi thể thối rữa.

Cân nhắc có thể là nhân tuẫn làm tế phẩm bị ném dưới đó không, Giản Tam Sinh liền đứng dậy, bảo đoàn người đều cách xa nước sông một chút, để ngừa có quỷ nước gì gì đó đột ngột ra tay.

Bởi vì trước đây từng có kinh nghiệm một lần bị khỉ nước kéo xuống dưới suýt nữa ngạt chết, lần này Giản Vô Tranh không đợi Nhị ca lên tiếng, đã tự động cách khỏi mặt nước sông, đứng chỗ khá xa cảnh giác nhìn chằm chằm mặt nước.

Pháo sáng phóng đến giữa không trung, sau khi nổ bung ra bạch quang mãnh liệt chói mắt, mọi người trong bóng đêm đã lâu, vừa thấy đợt bạch quang này, cũng theo phản xạ nhắm chặt mắt, đợi hai giây sau khi thích ứng, mới quay đầu nhìn cảnh tượng dưới ánh sáng mạnh chiếu xuống dần dần hiện ra trước mắt.

Đó là một đường sông hình vòng rộng rãi, một vài cây cầu dùng đá cẩm thạch điêu khắc thành bắc ngang trên mặt nước sông màu đen, cầu đá điêu khắc cổ kính thanh nhã, rồi lại không mất đi vẻ nguy nga, tỳ hưu thú hai đầu cầu như hoàn toàn tự nhiên trông rất sống động, trừng mắt giận dữ giương nanh múa vuốt với những kẻ trộm mộ trước mặt.

Hai bên bờ sông cách chừng mỗi năm thước, thì có một đăng nô đồng nhỏ xinh, mỗi đăng nô đều thân trên trần trụi, mặt hướng đường sông, thấp hèn mà cung kính rủ đầu xuống.

Mà được đường sông hình vòng cùng cầu đá điêu khắc này vây quanh, chính là một tòa cung điện cổ đại hoa lệ cực lớn, cung điện kế thừa phần lớn đặc điểm của thời Chu, lại có một ít phong cách của dân tộc Khuyển Nhung, nhìn qua quỷ dị lộng lẫy khí thế hào hùng, làm cho người ta không nhịn được muốn lập tức bước vào xem.

(Khuyển Nhung là một bộ lạc dân tộc thiểu số nằm ở phía tây bắc Trung Quốc cổ đại hoạt động vào thời nhà Chu và các triều đại sau này.)

"Đây, đây có chút giống thành hào nha, thứ chính giữa kia, là cung điện? Móa, cung điện giấu trong cổ mộ.......Cái này không hợp với phong cách kiến trúc của cổ mộ thời Chu nha, đây căn bản là ngô không ra ngô, khoai không ra khoai." Mượn nhờ thời gian chiếu sáng ngắn ngủi của pháo sáng, Lăng Mộ thất thần nhìn cung điện cổ đại như ảo ảnh xa xa, hận không thể tát mình một cái xem có đúng là đang nằm mơ hay không.

"Đích xác có chút kỳ quái, nhìn xem bày biện trong mộ biển này, rõ ràng là phong cách của cuối thời Chu, rồi lại có một tòa cung điện thế này được xây dựng bên trong, xem ra chủ mộ cũng không phải con cháu hoàng thất triều Chu, rất có thể là tiểu quốc có thế lực khác ở biên cương, mới dám hoàn toàn không theo quy định mà làm việc......Bất quá, ngoại trừ đại mộ thời đường phá núi làm lăng ra, chưa từng thấy qua mộ táng kiểu quỷ dị như thế." Thở sâu, Giản Tam Sinh yên lặng châm một điếu thuốc, vừa nắm chắc chút thời gian cuối cùng quan sát tất cả cảnh vật trước mắt, vừa nhanh chóng giảng giải cho mọi người.

"Đi vào trước nhìn kỹ rồi hẳn nói, không chừng mộ thất chính ngay trong cung điện này." Nhìn một lần nữa trước khi bức màn đen nặng nề phủ xuống, Giản Vô Tranh lắc lắc đèn pin chống thấm nước đáng thương trên tay, bỗng dưng có xúc động muốn quẳng nó đi.

Đừng nói pháo sáng, thứ này so với đèn pha xeon và đèn pin mắt sói còn kém quá xa.

"Ừ." Gật gật đầu, Giản Tam Sinh nhìn cây cầu đá gần đó một chút, đưa tay muốn gọi mọi người qua, lại bị Vương Tử Khiêm cùng Thành Nhạc bên cạnh đồng thời lên tiếng ngăn chặn.

"Nhị gia."

"Trong nước có gì đó đang tới, cẩn thận."

Vừa dứt lời, mọi người lập tức trầm mặc hẳn xuống, tất cả đều tập trung lắng nghe động tĩnh khác thường trong nước.

"Có phải là cá không?" Nghe được trong nước truyền đến một trận tiếng rẽ nước cực nhỏ, Lăng Mộ Dương nhìn về phía Thành Nhạc, nghi hoặc nhỏ giọng thì thầm.

"Tôi xem chừng không phải." Sắc mặt ngưng trọng lắc lắc đầu, Thành Nhạc đã nắm lấy cánh tay Lăng Mộ, đặt hắn trong phạm vì mình có thể chạm tay tới.

"Không chừng là rắn nước." Tay trái trước giờ cùng Vương Tử Khiêm đan xen, Giản Vô Tranh cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại tương đối tỉnh táo phân tích tình hình trước mắt trong đầu, nghĩ nếu chỉ là một hai con rắn nước, vậy bọn họ cũng không cần quá mức lo lắng, dao lặn và súng bắn cá đối phó mấy thứ này dư dả.

"Không phải rắn nước." Tay cầm tay người yêu siết chặt hơn chút nữa, Vương Tử Khiêm nhìn mặt nước đen kịt, thần sắc hơi rét lạnh.

Lúc này tất cả mọi người nghe được có gì đó từ trong nước bò lên bờ, vẫn chưa mở miệng Giản Tam Sinh bỗng dưng sắc mặt đại biến thấp giọng mắng: "Con mẹ nó, là thủ mộ thú! Nhanh lấy vũ khí ra, không biết phía sau còn có quỷ nước theo không, cầu kia tạm thời không thể qua, giải quyết xong thủ mộ thú rồi nói, nếu không sợ rằng sẽ bị chúng nó kéo vào nước."

Nghe được Giản Tam Sinh nói, mọi người nhất thời sửng sốt, sau khi kịp phản ứng nhanh chóng móc ra súng bắn cá trong ba lô cùng dao lặn, đều đưa lên đèn pin không ngấm nước nhắm ngay địa phương truyền đến tiếng động.

"Có gì mà phải sợ bóng sợ gió vậy chứ, chẳng phải là một thủ mộ thú sao." Trong tai nghe bên bờ truyền đến một tiếng rào, Hoắc Tam Nhi bĩu môi, khinh thường nói: "Anh em chúng ta vài phát là giải quyết được nó!"

Nói xong, hai tay Hoắc Tam Nhi nắm súng bắn cá, liền muốn qua đó giết chết con thủ mộ thú vừa mới nhảy khỏi mặt nước kia.

"Đừng qua đó." Vương Tử Khiêm khẽ quát một tiếng, kịp thời ngăn cản hành động thiếu suy nghĩ của Hoắc Tam Nhi, không đợi những người khác hỏi xảy ra chuyện gì, chợt nghe giữa đường sông hắc ám vẩn đục, lại liên tiếp truyền đến tiếng lạch cạch của thủ mộ thú bò lên bờ.

Thanh âm khủng bố quỷ dị nọ càng ngày càng nhiều, từng cái tiếp từng cái, chi chít vĩnh viễn không dừng, phảng phất như có vô số thủ mộ thú đang từ trong nước nhảy ra, hình thành thế vây, chậm rãi đi về hướng mọi người.

Trong bóng tối nhìn không thấy tình hình cụ thể, nhưng nghe được thanh âm, sống lưng mọi người cũng đã ứa mồ hôi lạnh, cả cơ thể đều căng cứng.

"Mẹ kiếp...... Thứ này con mẹ nó, tới cùng có bao nhiêu hả?" Lau mồ hôi lạnh nhỏ trước mắt, Hoắc Tam Nhi nắm súng bắn cá lên, cảm thấy ngón tay của mình đều đang phát run.

"Xong rồi xong rồi, nhiều như vậy, chúng ta hôm nay thật sự phải nằm lại đây rồi!" Sợ đến chân nhũn ra tựa trên người Thành Nhạc, ánh mắt Lăng Mộ đờ đẫn vươn tay phải, cứng ngắc bấm đốt tay cho vận mệnh của mọi người, hy vọng có thể giữa tuyệt cảnh này tính toán ra một tia cơ hội sống.

"Tổ cha nó, thành hào gì.......Cái này căn bản là cơ quan đoạt mệnh khiến chúng ta có đến mà không có về!" Giản Tam Sinh giận vỗ đùi, gấp gáp hướng mọi người gào: "Mau! Chạy mau! Chạy trước đến cung điện, tìm chỗ nào ngăn cản thủ mộ thú này, rồi nghĩ biện pháp khác!"