Mười chín tháng mười năm Trinh Nguyên thứ nhất, hoàng tử Đồng quốc Gia Luật Mẫn Chi dẫn năm vạn đại quân áp sát biên giới phía bắc Trạm quốc, bao vây Ảnh Qua thành.
Nghe đồn Gia Luật vương tử hướng biên quan giận dữ nhưng lại chỉ vì một nam sủng ngay cả tên họ cũng không biết.
Hoài vương Đàm Hiếu Hiên thân chinh dẫn ba vạn kỵ binh bí mật đi trước đón đầu. Ba vạn kỵ binh cầm trường phủ trong tay bất ngờ tập kích, trên bổ đôi người, dưới phanh thây ngựa, đánh đâu thắng đó khiến Đồng quân liên tiếp bại lui. (trường phủ: đại đao)
Mười ngày sau, tin báo từ chiến trường phương bắc truyền về, trận mở đầu Hoài vương đã giành được thắng lợi, khiến đế đô trước đó còn chìm trong u ám nháy mắt đã bừng bừng sinh khí.
Bình minh ngày hôm nay, lá vàng trên cây đượm màu nhàn nhạt ánh dương, hòa cùng sắc vàng của tầng tầng mái điện hoàng cung Trạm quốc, cung tường đỏ thắm, nhật ngọc lan can hoa lệ tiên diễm như cầu vồng ẩn hiện sau cơn mưa mùa thu, cột gỗ sơn đỏ hai bên Nghị sự điện càng chiếu ra một màu đỏ tươi như thấm máu.
“Chúng ái khanh tựa hồ rất am hiểu che giấu chuyện xấu, chỉ bàn chuyện tốt. Trẫm nghe các ngươi lao nhao lảm nhảm hơn nửa canh giờ, nhưng lại không có một ai cấp báo việc mãnh tướng khác của Đồng quân là Tạ Huyền dẫn ba vạn tinh binh chi viện cho Gia Luật Mẫn Chi, Hoài vương vì thế mà bị vây ở Ảnh qua thành sao?”
Bạc thần lạnh nhạt nói chậm từng chữ như nhả băng châu, long nhan xem chừng giận dữ.
Trên mặt đất đầy một đám đại thần dập đầu quỳ rạp, thấp thỏm lo sợ.
Nguyên đế từ khi đăng cơ tới nay mặc dù thực thi nền thống trị nhân từ, nhưng đối với các đại thần lại quản lý nghiêm ngặt, thưởng phạt phân minh, cho nên quan lại lớn nhỏ hơi có sai lầm liền bị hàng ba cấp dù có dùng cả tay lẫn chân để đếm cũng đếm không xuể, về phần phạm tội lớn bị xử trảm, bị lưu đày cũng là chuyện thường.
Lúc này dù giọng điệu của hoàng đế nghe có vẻ thập phần bình ổn, nhưng lại chứa đầy hàn băng, làm cho chư vị đại thần ứa mồ hôi lạnh.
“Phốc xích” một tiếng phát ra từ vị anh khí thiếu niên thống lĩnh Ngự lâm quân đứng bên cạnh Nguyên đế.
Trạm Noãn Dương phụng lệnh Đàm Hiếu Hiên giả nam trang, dùng thân phận thống lĩnh Ngự lâm quân để tùy thời bảo hộ Trạm Noãn Dực. Nàng luôn luôn không câu nệ tiểu tiết, giờ thấy một đám đại thần ngày thường dương oai giễu võ, chỉ một câu chất vấn trào phúng lạnh băng của Trạm Noãn Dực đã sợ hãi nhất tề quỳ rạp xuống đất, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám, thì thấy thật thú vị, nhịn không được cười ra tiếng.
“Hoàng tỷ, trẫm sốt ruột đến muốn điên rồi, ngươi còn tại chỗ cười.”
Trạm Noãn Dực nhịn không được oán giận nói.
“Nhưng đám thủ hạ này của ngươi, thật sự rất buồn cười nha!”
Trong lòng Trạm Noãn Dương, Trạm Noãn Dực là lão đại của đám đại thần, còn lão đại của nàng a, đương nhiên là Đàm lão đại anh danh thần võ rồi!
“Hoài vương bị vây, Đằng vương Lỗ Quán tác loạn ở tây giang, Tiêu Vân điện, Tử Nguyên cung đêm trước bị hỏa hoạn thiêu hủy, mỗi việc mỗi việc đều là chuyện khẩn cấp, Hoàng tỷ lại vẫn còn cười được.” (tây giang: phía tây sông Trường Giang)
Ánh mắt Trạm Noãn Dực khi nói lộ ra vẻ mệt mỏi, vì thiên tai nhân họa liên tiếp xảy ra, hắn đã nhiều ngày chưa ngủ, tuy hắn là anh tài, nhưng cũng là người thường, không thể đích thân đi xử lý tất thảy mọi chuyện, lo âu sốt ruột nhiều ngày chất chứa trong lòng bởi tin tức Trạm Noãn Dương mang về trước lúc lâm triều, mà hiện giờ tức giận bạo phát.
“Người nha, chung quy phải học được trong khổ tìm vui, cho nên có người mỗi ngày đều là khổ nhưng cũng có thể cười ha hả, lại có người ngày qua ngày hưởng sung sướng lại vẫn sầu mi khổ kiểm đấy thôi.”
Trạm Noãn Dương vừa nói vừa lôi trong ngực ra một con tiểu hồng xà, đặt trong lòng bàn tay đùa nghịch, giống như hoàn toàn không đem cơn thịnh nộ của Trạm Noãn Dực để vào mắt.
Nàng thấy Trạm Noãn Dực trầm mặt xuống, biết lòng hắn vẫn như trước không yên, bèn ghé sát tai khuyên nhủ: “Noãn Noãn, ngày hôm qua ta nói cho ngươi bên ngoài đồn đãi ‘manh quân họa quốc’, ngươi cũng chưa tức giận nhiều như thế, hôm nay ngươi làm sao vậy?”
Thanh âm của nàng từ trước đến nay đều thanh thúy vang giòn, lời kia vừa mới thốt ra khiến các đại thần quỳ dưới đất sợ tới mức lại hạ thân mình xuống thấp hơn nữa, bốn chữ ‘manh quân họa quốc’ là có thể tùy tiện nói ra trước mặt hoàng đế sao.
Đồng quốc khởi binh tiến đánh, lập tức liền có lời đồn ‘manh quân họa quốc’ lan truyền trong dân chúng. Tuy biết lời đồn này là do Đằng vương tung ra nhằm nhiễu loạn dân tâm, nhưng các đại thần cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể tận lực tránh để Trạm Noãn Dực nghe được.
Không ngờ Trạm Noãn Dực nghe xong tâm tình ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, giống như bị bốn chữ kia thức tỉnh. ‘Manh quân họa quốc’ bốn chữ kích phát một thân ngạo khí của hắn, hắn phải chứng minh cho cả thiên hạ biết, hắn là manh quân, nhưng hắn không họa quốc, hắn sẽ đưa Trạm quốc đi lên thành cường quốc.
“Noãn Noãn, bọn thủ hạ của ngươi quỳ rạp cả đám như vậy không thấy phiền sao? Dù sao ngươi cũng không nhìn thấy.”
Trạm Noãn Dương để tiểu xà bò lên cổ tay Trạm Noãn Dực, tò mò hỏi.
Các đại thần trong lòng cùng lẩm nhẩm a di đà phật, rốt cuộc ai mới là chủ tử nha, trên đại điện dám nói chuyện với hoàng thượng như vậy, thật sự là chưa từng có mà.
“Các khanh gia bình thân, hôm nay trẫm cho gọi các ngươi tới là để bày mưu tính kế, thứ nhất là giải quyết hỏa hoạn, thứ hai là Lỗ vương nội loạn, thứ ba là Hoài vương bị vây. Ba việc trên, nếu có chút thượng sách thì nhanh nhanh dâng tấu, nếu không có sách lược thì liền ngay tại chỗ cẩn thận suy nghĩ cho ta.”
Ba việc trên, sau khi được Trạm Noãn Dương thức tỉnh, Trạm Noãn Dực đã sơ lược so tính, hắn hiện tại thiếu nhất chính là nhân tài, cho dù kế sách, mưu lược của hắn cao tới đâu, nhưng hắn chỉ có một người, không thể phân thân ba chỗ. Hắn cần phải có nhân tài có thể sở dụng, như vậy hắn mới có thể yên tâm buông sự vụ trong cung đi cứu viện Đàm Hiếu Hiên.”
Trong đại điện im lặng đến độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.
Nhưng đám đại thần vô tích sự vẫn một mực quỳ trên đất, đơn giản là, không ai có thể dâng ra lương kế.
Trầm mặc giây lát, một mảnh đông nghịt rốt cuộc có người đứng lên.
Trạm Noãn Dương hứng thú nâng mắt nhìn qua, kẻ đứng lên đúng là kẻ có lá gan mang hoàng đế đi dạo kỹ viện, cũng có lá gan nửa đường chuồn êm – Lễ bộ thị lang Lam Du Mẫn.
“Thần có tấu.”
“Nói.”
“Thần mặc dù không có kế sách, nhưng thần nguyện hướng Hoàng thượng tiến cử một người, người này họ Liễu danh Kha, hôm qua thần vừa lúc đi qua Công bộ, nghe được ý kiến của người này, cảm thấy được hắn nhất định có thể giúp được bệ hạ,”
“Nga? Hắn nói ra ý kiến gì khiến Lam khanh coi trọng như thế.”
Trạm Noãn Dực tựa hồ thập phần hứng thú, Lam Du Mẫn tuy có rất nhiều tật xấu, nhưng lòng dũng cảm không cúi đầu trước cường quyền cùng tính cách cứng cỏi ương ngạnh một khi đã quyết tâm làm chuyện gì sẽ làm đến cùng của hắn cực kỳ hợp ý Trạm Noãn Dực, huống chi hắn vô cùng trung tâm, Trạm Noãn Dực nhớ lại khi mới gặp hắn liên miên không dứt luận điệu ái quốc trung quân, khóe môi cong lên thành một đường cong nhàn nhạt.
“Hôm qua sau khi hoàng cung bị hỏa hoạn, thần liền đi công bộ, bởi vì quốc khố không còn đủ ngân lượng để tu sửa cung điện bị thiêu hủy, thần muốn nhờ công bộ cùng nghĩ giúp biện pháp, lại không ngờ tiểu thư đồng Liễu Kha mới nhập công bộ nói: [Việc tu sửa cũng không cần đến tiền tài, chỉ cần dân chúng tự nguyện góp sức tất xong.]
Lúc ấy thần liền hỏi: [Tu sửa cung điện bị thiêu hủy sẽ hao phí rất nhiều gạch ngói a, sao có thể không cần ngân lượng đâu?]
Kia Liễu Kha đáp: [Việc đó còn không đơn giản sao, đất làm gạch ngói có thể đào dưới đường, đường bị đào tất tự thành khe rãnh, dẫn khe rãnh tới kênh đào ngoài hoàng thành, dùng luồng kết thành bè, vận chuyển vật liệu xây dựng từ các nơi về, tu sửa xong thì đổ gạch vỡ cùng bụi đất sót lại xuống lấp rãnh là được rồi.] Diệu kế như thế quả nhiên có thể tu sửa mà không cần tốn quá nhiều ngân lượng.
Thần do đó vô cùng bội phục tài trí của thư đồng này, hôm nay nếu bệ hạ có tâm, thần liền cả gan tiến cử hắn.”
Trạm Noãn Dực nghe xong, mày khẽ nhướng, kế sách của Liễu Kha so với giải pháp hắn nghĩ hôm qua ổn thỏa hơn nhiều, liền vui vẻ đáp: “Tuyên Liễu Kha thượng điện, việc tu sửa liền do hắn toàn quyền phụ trách.”
Trạm Noãn Dương nghe vậy, nhíu mày đăm chiêu, Liễu Kha kia còn chưa thượng điện, nàng đã vỗ vỗ cái trán, làm như có diệu kế.
“Cái gọi là thượng sách thì ra là đề cử người hữu dụng thôi, Noãn Noãn, ta cũng có người muốn tiến cử cho ngươi a.”
“Hoàng tỷ mời nói.”
“Người ta muốn tiến cử là Tư Đồ Vân Nhiên, Tiểu Nhiên chính là sư huynh của Đàm Hiếu Hiên, công phu của hắn tuy không bằng Hiếu Hiên, nhưng hắn cực kỳ giỏi về mưu kế trận pháp, nếu luận mưu lược Hiên Hiên lão đại có khi còn kém hắn một bậc, cái tên Lỗ vương gì gì đó ngươi cứ giao cho hắn giải quyết, đảm bảo cái lũ to gan dám làm phản Noãn Noãn nhà ta nhất định sẽ bị đánh cho tơi tả!”
“Vậy thì thật tốt, chuyện thỉnh người e là còn phải phiền Hoàng tỷ.”
Tư Đồ Vân Nhiên nếu đồng ý dốc sức vì Trạm quốc, với quan hệ giữa hắn và Đàm Hiếu Hiên, lại như thế nào hội tình nguyện mang mặt nạ chưởng quản kỹ viện. Chỉ sợ muốn mời được người này, còn phải phí nhiều ít công sức.
Trạm Noãn Dương cười hì hì vỗ vỗ ngực, nói: “Việc này cứ để ta!”
Lúc này thư đồng Liễu Kha mà Lam Du Mẫn nói đến đang chậm rãi thượng điện, vừa định làm lễ tam quỳ chín khấu, lại nghe Trạm Noãn Dương thét một tiếng kinh hãi: “A Kha, sao ngươi lại ở chỗ này!”
Nguyên lai tiểu thư đồng chính là đệ đệ của Phượng Lai Nghi – Phượng Lưu Kha.
Nhắc đến hai huynh đệ Phượng gia, Phượng mẫu Phượng phụ nhất định sẽ nói với ngươi, sinh đứa nhỏ ngàn vạn lần không thể sinh quá mức quái dị, nếu không sinh với không sinh cũng chẳng khác nhau là mấy.
Phượng gia bọn họ tuy không thể nói là gia tài bạc triệu, nhưng cũng là dòng dõi thư hương, thừa kế tước vị. Có điều hai vị công tử Phượng gia mặc dù thông minh hơn người, nhưng tính cách lại thập phần kỳ quái. Phượng Lai Nghi thích việc buôn bán, tuy vậy nếu sinh ý hơi có chút khởi sắc, hắn tức thì sẽ vân du tứ hải, không chút tin tức, nhưng thật ra là một lần nữa tìm chỗ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, làm cha mẹ mà từ hắn qua mười bốn tuổi liền chưa gặp lại hắn được một lần nào.
Còn Phượng Lưu Kha thì sao, cũng kỳ quái nốt. Từ sau khi ca ca ngao du tứ hải, hắn cũng biến mất luôn không chút dấu vết, hắn từ nhỏ đã có hứng thú đặc biệt đối với các loại kiến trúc, chỉ cần thấy nơi đâu có kiến trúc đặc sắc hắn sẽ chạy đến chỗ người ta xin làm công. Lúc Phượng Lai Nghi ở nhà, chỉ cần cha mẹ thương nhớ, Phượng Lai Nghi tùy thời đều có thể bắt hắn trở về, cùng ăn một bữa cơm, nhưng nếu Phượng Lai Nghi đi rồi, làm sao còn có người tìm được hắn.
Trạm Noãn Dương nếu tỷ mỉ ngẫm lại, cũng coi như là bỏ nhà trốn đi. Lúc nàng nơi nơi lưu lạc, từng cùng Phượng Lai Nghi kết bạn đồng hành, cái gọi là vật họp theo loài, người họp thành đoàn chính là chỉ hai người bọn họ. Cả hai nhất kiến như cố, nên bầy xà đi theo nàng cũng được Phượng Lai Nghi chiếu cố không ít. (nhất kiến như gặp: vừa gặp mà như đã thân quen từ lâu)
Còn Phượng Lưu Kha, Trạm Noãn Dương cũng đã sớm gặp qua. Khi nàng mới gặp thiếu niên này, chỉ cảm thấy lại nhiều thêm một cái đồng bạn nữa, tuy chỉ gặp nhau một lần vào năm năm trước, nhưng ấn tượng cũng khá sâu đậm.
Nàng chỉ nói y theo tính cách của bọn họ, đời này không gặp lại cũng là có thể, lúc này đột nhiên gặp lại đương nhiên là vô cùng mừng rỡ.
Phượng Lưu Kha ngẩng đầu nhìn, chớp chớp hạnh mâu thanh tú, con ngươi đen như phủ kín một tầng sương mờ, hành lễ được một nửa cũng không lo làm tiếp, đã chạy nhanh tới trước mặt Trạm Noãn Dương, mềm ngọt gọi một tiếng: Noãn Dương tỷ tỷ.
Phượng phu nhân tuổi trẻ là đương thời đệ nhất mỹ nữ nha, dung mạo của Phượng Lưu Kha hoàn toàn thừa truyền mỹ mạo của nàng năm đó, thuần khiết mỹ lệ khiến người luyến tiếc dời mắt.
Lam Du Mẫn thấy trên điện đứng ba mỹ nhân, một người băng diễm, một người thanh diễm, còn một người là anh diễm, phong tình các hữu bất đồng lại đều là nhân gian tuyệt sắc, nhất thời bệnh si lại tái phát, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn phía trước, trong lòng thầm nghĩ, Trạm quốc….thiếu niên nam nhi mỗi người đều tuyệt sắc như vậy thì bảo các kiều nga như thế nào cho phải nha? (kiều nga = kiều nữ)
Trong lúc Lam thị lang đang si ngốc đứng nhìn, Trạm Noãn Dực cũng ở trong lòng nói thầm, quả thật là vật họp theo loài sao, thế quái nào mà nhân tài tuấn kiệt bên cạnh hắn, ai cũng đều có quan hệ với Đàm Hiếu Hiên a.
Nhéo một cái khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Phượng Lưu Kha, tiểu tử này, vẫn đáng yêu giống năm năm trước nha!
“A Kha, ngươi như thế nào lại ở trong hoàng cung?”
“Là ca ca bảo ta tới.”
“Y! Lai Nghi?”
“Ân, ca ca tính ra trong hoàng cung sẽ gặp hỏa quang tai ương, mấy ngày trước dùng bồ câu đưa tin bảo ta quay về cứu gấp.”
“Oa, hắn thế nhưng thật sự đi học tử vi đấu số gì gì đó!”
“Ân.”
“Vậy ca ca ngươi đâu? Hắn hiện tại ở chỗ nào?”
“Ca ca nói, Hiếu Hiên ca ca gần đây có dấu hiệu huyết quang tai ương, hắn đi cứu Hiếu Hiên ca ca.”
“Hắc hắc, Lai Nghi thật đúng là hảo hữu! Hắn nếu cứu lão đại, lúc về ta mời hắn uống rượu!”
“Cái kia, hoàng đế ca ca bên kia, ta có thể không cần quỳ giống bọn họ được không.”
Phượng Lưu Kha tính ra năm nay cũng có mười tám, nhưng bộ dạng hắn trắng trắng tròn tròn thoạt nhìn như mới mười lăm tuổi. Hắn ngoại trừ kiến trúc ra, đối nam đều kêu ca ca, đối nữ đều kêu tỷ tỷ, hơn nữa rất ít giao tiếp với người khác, dẫu vậy những năm gần đây xưng hô như thế cũng không có vấn đề gì xảy ra. (nói cách khác, lão thái thái tám mươi hắn cũng kêu tỷ tỷ, tiểu đệ đệ tám tuổi hắn cũng kêu ca ca…..như vậy cũng có thể gọi là logic học.)=.=||||
“Hảo, ngươi chỉ cần không tốn tài lực mà vẫn giúp ta tu sửa tốt cung điện, gặp trẫm liền có thể không cần quỳ.”
Kỳ thật Trạm Noãn Dực cũng không thích chuyện quỳ lạy, nhưng trong cung có lễ nghi phép tắc, nếu làm trái với quy củ, kẻ đứng đầu một quốc gia như hắn sẽ không thể khiến vạn dân kính phục. Vì thế tìm một lý do, miễn cho Phượng Lưu Kha không cần quỳ lễ.
Hắn cũng không biết Trạm Noãn Dương cùng Phượng Lưu Kha nói về vị ca ca giống như thực tài ba kia là người nào, nhưng nghe có người đoán trước được Đàm Hiếu Hiên gần đây có huyết quang tai ương mà chạy tới giúp đỡ, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Mừng vì Đàm Hiếu Hiên có thể được cao nhân giúp đỡ, hy vọng có gian nguy cỡ nào, cuối cùng vẫn có thể hóa dữ thành lành, còn lo là vì huyết quang tai ương kia không biết nghiêm trọng thế nào, nếu Đàm Hiếu Hiên thật sự bị trọng thương, vậy Trạm quốc, Nguyên Vũ và cả chính hắn nữa phải làm thế nào cho tốt.
Lần này nếu trong cung có kỳ tài như Phượng Lưu Kha lo liệu, tây giang chi loạn lại có nhân tài như Tư Đồ Vân Nhiên đến bình định, như vậy hắn đã có thể yên tâm đi chi viện cho Đàm Hiếu Hiên.
Trên phía thượng tọa, Trạm Noãn Dực vịn tay vào ghế, chậm rãi đứng lên, dải ngọc châu rủ xuống phía trước hắc sắc vương miện hơi hơi lay động, rồi dần dừng lại.
“Truyền ý chỉ của trẫm, từ các châu tập trung năm vạn binh mã, trẫm muốn ngự giá thân chinh!”
Trạm Noãn Dực mặc dù ở trên ngự điện tuyên bố phải tập trung năm vạn binh mã, nhưng dựa trên tình hình Trạm quốc hiện tại, làm sao còn có thể chiêu mộ được năm vạn tinh binh.
Miễn cương tập hợp được hơn một vạn binh sĩ, Trạm Noãn Dực liền cùng Trạm Noãn Dương cưỡi chung một con ngựa ngay ngày hôm đó dẫn quân đi chi viện Ảnh Qua thành.
Ảnh Qua thành ở phía Bắc biên giới Trạm quốc, mặc dù cách kinh đô chỉ có mấy trăm dặm, nhưng biên cương phía bắc phần lớn đều là sông suối nhỏ, đồi núi thấp trải dài liên tục, chỉ độc có Ảnh Qua thành là một mảnh bình nguyên rộng lớn, muốn đến được đó tất phải đi qua vô số đồi núi nho nhỏ này trước, nên tốn rất nhiều thời gian.
May mà dân Trạm quốc giỏi cưỡi ngựa, ngoại trừ Trạm Noãn Dực những người còn lại cũng không ai cảm thấy quá mức mệt mỏi.
Ngày hôm nay đã là ngày thứ năm, ước chừng chỉ còn một ngày nữa, đại quân sẽ đến được Ảnh Qua thành.
Lại thêm một đồi nhỏ, Trạm Noãn Dương thấy sắc trời cũng đã tối muộn, Trạm Noãn Dực trông có vẻ mệt mỏi, liền thu ngựa ghìm cương, truyền xuống quân lệnh, ngay tại chỗ hạ trại nghỉ ngơi. Trạm Noãn Dương một thân hắc kỵ nam trang, khí phách thong dong đem Trạm Noãn Dực phục y khinh cừu thắng tuyết thoắt cái bế xuống dưới, vừa ôm vừa cười nói: “Noãn Noãn, sắp sửa được nhìn thấy Hiên Hiên lão đại rồi, chúng ta có phải hay không hẳn là tiến lên mỹ nhân cứu anh hùng?” (khinh cừu thắng tuyết: ngoại bào làm bằng lông cừu, nhẹ, trắng hơn tuyết)
Trạm Noãn Dực sau khi xuống ngựa nhẹ nắm nắm trường kiếm đeo bên hông nhíu mi nói: “Ảnh Qua thành đã bị vây khốn nhiều ngày, ta chỉ sợ nếu chúng ta chậm trễ, Hoài vương bọn họ chỉ còn chút ít lương thực sẽ lại càng gay go.”
Trạm Noãn Dương lại sang sảng cười nói: “Noãn Noãn ngươi yên tâm, chỉ cần Hiên Hiên và Lai Nghi hau người kia ở cùng một chỗ, trong thiên hạ sẽ không có chuyện gì có thể làm khó bọn họ, hơn nữa Noãn Noãn tự mình ra tiền tuyến, nhất định có thể đại chấn quân tâm.”
Trạm Noãn Dực nghe Hoàng tỷ nói thế, chậm rãi gật đầu nói: “Chỉ mong mọi chuyện được như hoàng tỷ sở liệu, bất quá vẫn là sớm đến thì hay hơn, ta cũng sẽ bớt lo.”
Trạm Noãn Dương ngược lại nhíu mày lo lắng nói: “Những người khác thì không sao, chỉ là Noãn Noãn ngươi không biết cưỡi ngựa, đã nhiều ngày chạy nhanh như vậy, hai chân ngươi sợ sớm đã bị thương, ta biết ngươi vẫn cố chịu đựng không nói, nếu hôm nay không nghỉ ngơi đã đi tiếp, sáng mai có thể tới được Ảnh Qua thành, nhưng thân thể của ngươi làm sao kham nổi?”
Trạm Noãn Dực lắc đầu nói: “Không sao, chút đau đớn đó có là gì.” Sau đó như là để an ủi Trạm Noãn Dương, cong cong khóe môi hướng nàng mỉm cười.
Đáy mắt Trạm Noãn Dương xẹt qua một đạo kinh diễm: “Noãn Noãn, ngươi cười lên thật là đẹp, so với Tiểu Nhiên còn đẹp hơn nhiều.” Rồi lại lẩm bẩm, “Khó trách ngươi có thể đem Hiên Hiên lão đại mê đến thần hồn điên đảo.”
Lỗ tai Trạm Noãn Dực rất thính, sao có thể không nghe thấy nàng nói câu kia, cái mặt đỏ lên một lúc sau mới nói: “Hoàng tỷ ngươi truyền lệnh đi xuống, mọi người nghỉ ngơi một chút, hôm nay sẽ không hạ trại dựng doanh mà suốt đêm chạy đến Ảnh Qua thành.”
Trạm Noãn Dương nghiêm trang đáp: “Tuân chỉ!”
Trạm Noãn Dực cùng Trạm Noãn Dương một lần nữa lên ngựa, trong lòng cũng một trận cười khổ, nghĩ lại trước khi Đàm Hiếu Hiên xuất chinh, từng ngàn dặn vạn dò hắn nhất định không thể ngự giá thân chinh, thân phạm hiểm địa, nhưng hắn lại vì y bị vây, mà tự quyết định như thế, sắp tới gặp lại còn không biết y sẽ tức giận đến thế nào. Hắn lại không biết, Đàm Hiếu Hiên sớm nhận được tin tức hắn ngự giá thân chinh, đã phát hỏa vài ngày nay rồi.
Vốn Hoài vương trì quân cực nghiêm, cho nên tinh binh dưới trướng y, không sợ địch đến không sợ chết trận, chỉ duy có sợ Hoài vương nổi giận.
Từ khi kinh thành truyền đến tin tức Nguyên đế ngự giá thân chinh, Hoài vương liền tức giận từ đó đến giờ, ngoại trừ Phượng quân sư ra, trong vòng năm thước không một ai dám đến gần Hoài vương.
“Hiếu Hiên, tâm can bảo bối kia của ngươi nhanh đến, ngươi lại mỗi ngày nộ khí đằng đằng như vậy, thật sự là phí hoài sự quan tâm của người ta a.”
Phượng Lai Nghi một thân tử sắc chức cẩm ti bào, một tay cầm bạch ngọc ly rượu, một tay đẩy cửa gỗ chậm rãi bước vào khu vực đang tràn đầy lửa giận của Hoài vương, một đôi phượng mắt lộ vẻ bỡn cợt. (tử sắc chức cẩm ti bào: y phục màu tím làm từ tơ lụa)
“Hừ, hắn cư nhiên dám chạy đến cái chỗ lúc nào cũng có thể bị giết này, hai nước giao chiến, đánh địch trước bắt vương đạo lý đó có ai không biết, có ai không hiểu. Hắn tại triều đường công bố tin tức như vậy, một đường đi đến không biết có bao nhiêu thích khách được phái đến ám sát hắn, ta có thể nào không giận, lại có thể nào không nóng lòng.”
Trong mắt Đàm Hiếu Hiên xẹt qua một tia nôn nóng, trên đời này chuyện gì y cũng có thể bình tĩnh mà xử lý, duy độc đối với chuyện liên quan đến Trạm Noãn Dực là y không thể bảo trì được bình tĩnh.
“Có Noãn Dương ở bên hộ vệ, tất sẽ không xảy ra sai sót gì, đám thích khách đó ngay cả mặt bảo bối của ngươi cũng chưa kịp nhìn thì đã bị đống đại xà tiểu xà của Noãn Dương tiễn đến Tây Thiên rồi.”
Phượng Lai Nghi thấy chủ nhà không mời hắn ngồi, liền tự mình chọn lấy một trương ghế nằm mà thảnh thơi ngồi xuống, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, chất dịch màu hổ phách trong chén gợn lên từng đợt sóng như mộng.
“Ngươi nghĩ ta không biết bản lĩnh của Noãn Dương sao?”
Đàm Hiếu Hiên mày rậm nhướng lên, hỏi lại. Chỉ cần chưa thấy Noãn Noãn của y bình yên vô sự đứng trước mặt, lòng y sẽ không thể thả lỏng.
Phượng Lai Nghi lấy tay chống cằm, mắt phượng khép hờ, khẽ thở dài: “Tình trong một chữ, thật sự là đáng sợ, có thể đem một kẻ vốn lập chí hùng bá thiên hạ, biến thành lão thái bà suốt ngày lẩm bẩm lải nhải.”
Xem ra thứ này thật sự là không thể dính, không thể dính a.
Đàm Hiếu Hiên nghe hắn nói như vậy, nhướng mày cười nói: “Lão thái bà ta phải ra khỏi thành đón bảo bối của ta đi, việc quân đành làm phiền vị quân sư mưu trí này rồi.”
Trong lòng lại nghĩ chỉ cần Noãn Noãn của ta không có việc gì, tùy ngươi muốn nói thế nào thì nói.
Phượng Lai Nghi từ từ nhắm hai mắt gật gật đầu: “Ngoài thành Đồng binh tầng tầng vây quanh, lão thái bà, lần này ngươi đi nếu một ngày chưa quay về, ta liền giúp Đồng quốc diệt Trạm quốc.”
Y vốn biết Phượng Lai Nghi tính tình kỳ quái, nếu mình một ngày không trở về, Phương Lai Nghi hẳn sẽ làm như vậy thật. Nếu y không tuân thủ ước định trở về, chắc chắn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có ngoài ý muốn kia khẳng định là vì Trạm Noãn Dực, cho nên hắn lựa chọn phương pháp vì mình báo thù cũng không giống với người thường, Phượng Lai Nghi sẽ chọn cách diệt sạch mầm tai vạ Trạm quốc, mà không phải kẻ giết y là Đồng quốc.
“Lai Nghi yên tâm, vì Noãn Noãn của ta, ta chắc chắc sẽ còn sống trở về.”
Nói xong, y đẩy cửa mà ra, bóng dáng màu đen nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
“Vân Tấn, Dư Huyền!”
Mắt phượng khẽ nhếch, một đôi con ngươi đen sáng rực như sao.
“Có thuộc hạ!”
Trong bóng tối thoắt hiện hai cái bóng màu xám.
“Các ngươi đi theo bảo hộ Hoài vương, nếu có chút biến cố, giết Trạm Noãn Dực cũng phải đưa được Hoài vương về.”
Đôi mắt lạnh nhạt chợt hiện hàn quang.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Thân ảnh màu xám đuổi theo Đàm Hiếu Hiên ra ngoài thành, biến mất trong đêm không trăng không sao.
Bóng đêm dần lui, sao mai như ẩn như hiện.
Trạm Noãn Dực đi suốt hơn nửa đêm hiện đang vô cùng mệt mỏi, Trạm Noãn Dương bất chợt ghìm ngựa dừng bước.
Lúc Trạm Noãn Dực khó hiểu muốn hỏi, lại nghe được một thanh âm trầm thấp vang lên từ phía trước, đúng là thám tử phái đi trước dò đường báo lại.
“Bệ hạ, chỉ sợ hành tung của chúng ta đã bị lộ, tướng địch Tạ Huyền đang dẫn quân tới đây.”
Trạm Noãn Dương ngạc nhiên nói: “Đường chúng ta đi là đường tắt, chỉ có một số ít tiều phu biết được, Tạ Huyền làm cách nào biết được hành tung của chúng ta?”
Trạm Noãn Dực tựa như đã sớm biết sẽ có chuyện này, thản nhiên nói: “Hành tung của chúng ta chỉ sợ từ lúc ra khỏi kinh đã ở trong lòng bàn tay Đồng quốc.”
Trạm Noãn Dương giật mình: “Thì ra dọc theo đường đi đúng là có gian tế trong quân.”
Khóe môi Trạm Noãn Dực lại gợi lên một đạo đường cong thâm sâu khó dò: “Ta đã sớm muốn gặp gặp Tạ Huyền kia, cơ hội như thế chẳng phải vừa khéo hay sao?”
Trạm Noãn Dương nghiêng đầu, trừng mắt nhìn, hỏi: “Noãn Noãn, ngươi không sợ sao? Tạ Huyền kia chắc chắn tới là để giết ngươi.”
Trạm Noãn Dực vẻ mặt vân đạm phong khinh: “Có các cục cưng của ngươi bảo vệ ta, ta lại có gì phải sợ?”
Trạm Noãn Dương nghịch ngợm thè lưỡi: “Ra là ngươi đã biết nha, ta bố trí xà trận.”
Nhưng Noãn Noãn rõ ràng nhìn không thấy a, sao sẽ biết được mà?
“Trên người Hoàng tỷ luôn luôn có mùi hương thoang thoảng. Ngày đó ta ở Thái y viện hỏi qua Lô thái y, Lô thái y nói mùi hương kia gọi là Xà Tức hương, dùng để ngự xà, hoàng tỷ từ khi sinh ra đã có mùi hương này trên người, lúc lớn lên thì càng rõ ràng, ngự càng nhiều hương sẽ càng nồng.” (ngự xà: điều khiển rắn.)
Thì ra là Lô thái y này hỗn lão nhân bán đứng nàng!
Trạm Noãn Dương bĩu môi: “Ngươi là đệ đệ của ta mà, ta đương nhiên phải cố hết sức bảo vệ thật tốt thôi.” Vạn nhất ngươi có chuyện gì, Hiên Hiên không được đem cục cưng xà của ta đi ngâm rượu nha.
Bọn họ vừa nói vừa chầm chậm đi tiếp, nhưng lại thật sự không có coi Tạ Huyền kia là chuyện gì to tát.
Về phần Tạ Huyền vốn là một trong các tướng quân hàng đầu Đồng quốc, nhưng từ khi khai chiến đến nay luôn phải chịu sự chỉ huy của Gia Luật Mẫn Chi, nên rất nóng lòng muốn lập công, do đó khi nhận được mật báo nói Hoàng đế Trạm quốc đang ở nơi cách Ảnh Qua thành năm dặm bèn vội vã dẫn theo một đội giáp kỵ chạy tới chỗ Trạm Noãn Dực.
Hắn thầm nghĩ nếu có thể bắt giữ hoặc giết được Hoàng đế Trạm quốc, thì công huân lần này đương nhiên sẽ cao hơn Gia Luật Mẫn Chi nhiều lần bại dưới tay Đàm Hiếu Hiên kia.
Nhưng đường đi khắp nơi đều gặp phải vô số đại xà tiểu xà cản trở, nhìn xa xa về phía trước, đã thấy hai người cưỡi trên hãn huyết bảo mã dẫn đầu Trạm quân. Trong đó một người phong thái băng diễm, bạch y khinh cừu, góc áo cũng tú ấn long văn, chắc hẳn là Manh quân Trạm quốc.
Khổ nỗi xung quanh Tạ Huyền đầy rẫy độc xà không thể tới gần bọn họ một tấc, vô cùng tức giận, hắn giương trường cung, lấy một chi độc tiễn định nhắm về phía Trạm Noãn Dực.
“Tướng quân xin dừng tay!”
Một tiếng ngăn lại, đúng là thiếu niên tướng lĩnh Gia Luật Tử Mộc cùng đi với hắn.
“Vì sao phải dừng tay?”
Tạ Huyền vẫn chưa hạ cung, lạnh lùng hỏi.
“Người đó là vị kia nam sủng Ngải Vũ chủ thượng muốn có được, chúng ta lấy hắn làm cớ phát binh tấn công Trạm quốc, vậy sao có thể bắn chết hắn?”
Gia Luật Tử Mộc đó là gã tiểu tư ngày đó liên tiếp gây chuyện với Trạm Noãn Dực trong kỹ viện. Hắn xa xa nhìn thấy Trạm Noãn Dực liền nhận ra, biết Gia Luật Mẫn Chi cực kỳ muốn có được người này, cho nên hiện tại cũng không quan tâm thân phận Ngải Vũ đến tột cùng là gì, trước cản lại Tạ Huyền đang muốn bắn tên.
“Quả thật là dung tư tuyệt sắc, thân khí khái kia cũng là thế gian hiếm có, khó trách điện hạ sẽ thích, chẳng qua, nhìn hắn ăn mặc như thế tất hẳn là Trạm Nguyên đế, nếu hắn không phải hoàng đế, thì thà rằng giết nhầm cũng không thể bỏ sót.”
Ngữ khí Tạ Huyền ẩn ẩn vài phần khinh miệt, dù đẹp đến đâu cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, cuối cùng một ngày rồi sẽ già đi, dù phong thái đến đâu cũng chẳng qua là kẻ mù họa thủy mà thôi, đáng giá Gia Luật Mẫn Chi hao tâm tổn trí như vậy sao?
Gia Luật Tử Mộc thấy sát khi tăng lên trong mắt Tạ Huyền, đang định tiến lên ngăn cản, đã là không kịp. Tài bắn cung của Tạ Huyền vốn thành danh trên chiến trường, một chi độc tiễn lóe ra ánh huỳnh quang xanh biếc tức thì sẽ lấy mạng Trạm Noãn Dực. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, bên trái đột nhiên thoắt ra một đạo hắc ảnh cao lớn, phác tới trước người Trạm Noãn Dực, thay hắn đỡ một tiễn kia.
Trạm Noãn Dực với Trạm Noãn Dương nhất tề kinh hô.
“Hiếu Hiên!”
“Hiên Hiên!”
Nguyên đúng là Đàm Hiếu Hiên ra khỏi thành tìm Trạm Noãn Dực kịp thời chạy tới, vào thời khắc nguy hiểm cứu Trạm Noãn Dực một mạng.
Vân Tấn, Dư Huyền hai người theo sau thấy Đàm Hiếu Hiên bị thương, trên mặt một mảnh sương lạnh, hai đạo bóng dáng màu xám thẳng hướng về phía chỗ Tạ Huyền ẩn nấp.
Trạm Noãn Dương thấy lão đại bị thương, một tiếng bi thống, đại xà tiểu xà ẩn núp nhất tề công kích về phía đám quân sĩ của Tạ Huyền, trong khoảng thời gian ngắn xa xa truyền đến tiếng ngựa hí hoảng loạn, tiếng kêu thảm thiết. Ngựa của Tạ Huyền bị xà quấn, từng tay không giết địch mà lại không đánh nổi hai cái nha đầu, một thế hạ danh tướng phút chốc đã đầu rơi xuống đất, chỉ có một mình Gia Luật Tử Mộc sớm nhận thấy nguy hiểm, chạy trốn được ra ngoài, còn lại người ngựa đều vào hết trong bụng xà.
Trạm Noãn Dực nghe được bên tai đột nhiên vang lên tiếng mũi tên xé gió lao tới, thầm than một tiếng mạng ta xong rồi, lại không ngờ hội đột nhiên có người chạy tới dùng thân làm tấm chắn, chỉ nghe hơi thở kia, hắn tức khắc đã biết người nọ là ai. Tính cách hắn từ nhỏ đã ôn hòa lãnh tĩnh, sẽ không dễ dàng kinh sợ, lần này Đàm Hiếu Hiên vì hắn chắn tên, thật khiến hắn tâm thần đại chấn, vươn tay đỡ lấy y, huyết vị tanh nồng lập tức xộc vào mũi, Trạm Noãn Dực trong lòng lại run lên____một tiễn này đúng là có tẩm kịch độc.
Lòng bàn tay một mảnh dính đầy máu tươi nóng hổi, trong mũi đầy mùi tanh nồng, Trạm Noãn Dực nhẹ ôm Đàm Hiếu Hiên, cổ họng khẽ nức nở, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nam nhân trong lòng thực sự có một ngày vì hắn mà chết.
“Noãn Noãn, ta nói rồi, vì ngươi ta nguyện ý chiến tử sa trường…………….”
Bên này chính đang trình diễn một màn sinh tử lã chã lệ rơi, bên kia một tử y nhân khẩn trương đánh xe ngựa phi tới.
“Đàm Hiếu Hiên! ‘Lão thái bà’ chết tiệt nhà ngươi, ngươi muốn chết còn phải hỏi một chút ta đồng ý hay không đồng ý đâu!”
Phượng Lai Nghi một đôi phượng mắt trợn trừng, sống lưng Đàm Hiếu Hiên một trận lạnh run, hình như là chết không được, bất quá ước chừng so với chết sẽ thảm hại hơn một chút.