"Ngươi không muốn biết đêm qua ta đã ở đâu sao?" Lữ Phiến Vân thử hỏi, cũng là muốn thăm dò phản ứng của đổi phương.
Đúng như dự đoán, Tàn Thư cũng chỉ bâng quơ đáp: "Đó là chuyện riêng của ngươi, ta không có tư cách hỏi tới, trừ khi ngươi muốn tự mình kể ra."
"Quả nhiên ngoại trừ Triệu tướng quân, ngươi đối với ai đều như nhau cả." Dẫu biết trước sẽ không có kết quả, thế nhưng y lại lần này đến lần khác kỳ vọng vào nó, Lữ Phiến Vân ơi Lữ Phiến Vân, ngươi ngốc sao? Đúng vậy, y chính là một kẻ ngốc, đem lòng tưởng mến một người không nên tưởng mến: "Phụ thân muốn ta thành thân."
Nguyễn Vũ Kỳ thoáng kinh ngạc, chẳng ngờ tới người nọ lại chủ động kể chuyện với mình, dù vậy hắn vẫn nghiêm túc lắng nghe: "Là cô nương nhà nào có được phước phần lớn tới vậy, lấy được Phiến Vân đại phu ắt hẳn cũng là dạng tiểu thư khuê các, tri thư đạt lễ, thật muốn được một lần diện kiến dung nhan."
".." Lữ Phiến Vân lặng im nhìn hắn, đáy lòng chua xót, nhưng vẫn chỉ có thể mỉm cười đáp ứng: "Được, đến lúc đó sẽ giới thiệu qua với ngươi."
Đề ý thấy thời gian đã qua lâu, Nguyễn Vũ Kỳ sợ phu quân sẽ đi tìm mình, liền chủ động xin cáo từ.
Lữ Phiến Vân hiểu ý cũng không giữ hắn lại, đang định đứng lên tiễn người, lệnh bài trên thắt lưng bất ngờ rơi ra, y vội vàng muốn cúi xuống nhặt lấy, chẳng ngờ Tàn Thư đã nhanh hơn một bước. Biết sự tình không ổn, nhưng ngoại trừ đối mặt, Lữ Phiến Vân cũng không còn cách nào khác, lừa dối đối phương, người thông minh như Tàn Thư sẽ bị lừa hay sao?
Nguyễn Vũ Kỳ cũng chỉ theo thói quen nhặt lấy, ban đầu hắn còn chưa nhìn rõ, giờ thì đã nhận ra. Trên tay hắn là một khối lệnh bài làm bằng vàng, hoa văn hình rồng mà chỉ có vua chúa quan lại mới sở hữu, dẫu cố gắng thoái thác hàng trăm lần, thế nhưng chữ "Lữ" khắc lớn kia lại chẳng thể giả được.
"Ngươi họ Lữ?"
Lữ Phiến Vân biết không thể che giấu, chỉ đành gật đầu thừa nhận.
"Là con trai của hoàng đế?" Hắn không nhanh không chậm hỏi.
"Đúng vậy." Y ngầng đầu nhìn thẳng vào mắt người nọ, diện vô biểu tình đáp: "Ta là tam hoàng tử, Lữ Phiến Vân."
Còn nghĩ Tàn Thư sẽ nổi giận, trái ngược với suy nghĩ của y, người trước mặt vẫn giữ thái độ như cũ, một bộ không nóng không lạnh, cũng chả biết trong lòng đang nghĩ gì.
"Tàn Thư, ngươi nghe ta giải thích." Lữ Phiến Vân vội nói.
Nguyễn Vũ Kỳ một bộ khó hiểu: "Ngươi không làm sai điều gì, tại sao phải giải thích?"
Lữ Phiến Vân: ".."
"Thứ nhất, ban đầu là ta chủ động tiếp cận ngươi vì muốn chữa khỏi bệnh cho Tiểu Minh Ngốc, từ đầu tới cuối ngươi chưa từng muốn cùng chúng ta dây dưa." Hắn nói tiếp: "Thứ hai, ngươi là người có ơn với Triệu gia ta, có thể coi là đại ân nhân. Còn nữa, chỉ cần ngươi mãi không gây tổn hại gì cho phu quân, ta và ngươi mãi mãi là huynh đệ tốt."
"Tàn Thư." Lữ Phiến Vân bị thái độ thản nhiên của hắn làm cho nghẹt thở, bứt rứt đến khó kìm nén: "Ngươi chưa từng thắc mắc, tại sao chữa khỏi bệnh cho Triệu Thiên Minh rồi ta vẫn chưa chiu rời đi?"
Nguyễn Vũ Kỳ ngoảnh mặt sang hướng khác, hắn biết người nọ muốn nói gì: "Ta không muốn nghe."
"Ngươi nhất định phải nghe." Y rống giận.
"Phiến Vân, đủ rồi đó, đừng khiến chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không thể làm được." Hắn hét vào mặt y, khuôn mặt vì giận mà nung đỏ, trong mắt hàm chứa vô vàn cảm xúc, nhưng Lữ Phiến Vân vẫn nhìn ra được.
"Ha ha ha ha ha ha ha..." Y ôm bụng cười lớn, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má, tâm đau đến mức nói không nên lời: "Rõ ràng ngươi nhìn ra, rõ ràng ngươi hiểu hết, nhưng ngươi vẫn cố tình giả ngây dại để trốn tránh mọi thứ, Tàn Thư a Tàn Thư, ta coi thường ngươi rồi!"
Nguyễn Vũ Kỳ vẫn một mực im lặng không lên tiếng, ban đầu hắn chỉ cho là bản thân nghĩ nhiều, nhưng lâu dần xúc cảm Lữ Phiến Vân mang tới quá đỗi mãnh liệt, khiến hắn chẳng thể tiếp tục lừa mình dối người. Thế nhưng, hắn có thể làm gì khác ngoài việc trốn tránh sao, bọn họ căn bản không có khả năng, có gì phải khiến cả hai lầm vào bước đường này.
"Phiến Vân, dừng lại đi." Hắn cũng chẳng mấy dễ chịu: "Chúng ta coi như chưa từng nói qua những lời này."
"Ngươi đi đi." Lữ Phiến Vân cười khổ, xoay lưng đuổi người: "Muộn rồi, không thể quay lại được nữa rồi."
"Tại sao ngươi lại cố chấp đến vậy?" Lần này Nguyễn Vũ Kỳ thật sự nổi giận: "Ngươi là hoàng tử của một nước, là bộ mặt của hoàng thất, thậm chí tương lai còn có thể trở thành bậc quân vương được người người ca tụng. Còn ta là ai chứ, ta chẳng qua chỉ là một đứa con của tiện tì rửa chân bị người đời cười nhạo, thân phận hèn mọn không
dang de vao mat."
Tấm lưng Lữ Phiến Vần không khỏi run rẩy.
"Ngươi không được khóc, nước mắt của ngươi phải đồ xuống vì giang sơn xã tắc, chứ không phải một kẻ tầm thường như ta." Hắn càng nói càng kích động: "Một kẻ như ta không xứng!"
Cũng chẳng biết Lữ Phiến Vân có nghe hiểu được những lời của hắn không, chỉ biết sau đó cánh cửa phòng lần
nนัล dong lai, y van ding sing sung tai cho.