Manh Phu Tướng Quân

Chương 47




Triệu Minh tướng quân vốn còn muốn cứng miệng nói không, thế nhưng cái bụng đói lại bán đứng y. Âm thanh đói bụng vừa vang lên, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu. Triệu Tinh nhanh nhẹn kéo theo Lôi Thạch còn đang gặm bánh bao chuồn đi mất, tốt nhất là lánh xa chỗ này, chủ tử mỗi lần đói bụng là lại phát chướng khí, không cẩn thận còn có thể vô cớ bị trút giận lên đâu.

Triệu Phong Quảng cũng chẳng khác hai người là bao, phát giác được nguy hiểm đang đến gần, hắn liền lôi Bạch Thanh Sương còn chưa hiểu chuyện gì trốn đi mất dạng. Lúc này bốn phía chỉ còn lại bọn họ, Triệu Thiên Minh nhìn Tàn Thư, không hiểu sao có chút mất tự nhiên, y ngay lập tức ngoảnh mặt sang hướng khác.

Thấy phu quân đang lảng tránh cái nhìn của hắn, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ đành âm thầm thở dài. Kỳ thật tính cách đối phương bây giờ hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ đáng yêu của manh manh ngốc, người nọ chẳng những là một tên hách dịch, dở dở ương ương làm người muốn đánh, nếu không phải luyến tiếc gương mặt anh tuấn kia, hắn sớm đã muốn đập kẻ trước mặt một trận như đòn rồi.

Triệu Thiên Minh không nghe được tiếng lòng Tàn Thư đang chửi mắng mình, vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, hất mặt lên trời, ánh mắt lại không ngăn được mà lén nhìn bát mì thơm phức phừng phực trên bàn.

Muốn ăn, muốn ăn, ta muốn ăn!!!

Chết mất, tiếng nói của tên Tiểu Minh Ngốc lại vang lên trong đầu y lúc này, mặc dù Triệu Thiên Minh đã đói đến bủn rủn cả người, nhưng vì quan ngại vấn đề mặt mũi không thể để mất mặt trước người nọ được, y chỉ còn cách tỏ vẻ bản thân không hề quan tâm. Nhưng Nguyễn Vũ Kỳ từ lâu đã đoán ra được tính nết của đối phương, hắn vờ ho nhẹ, sau liền mượn cớ đi khỏi: “Khụ khụ, ta còn có chút việc chưa làm xong, mì ta đặt trên bàn, khi nào chàng đói thì ăn nhé.”

Triệu Thiên Minh

“Ta đi đây.” Nguyễn Vũ Kỳ cười mỉm, đi được ba bước hắn lại cố ý dừng chân, quay đầu: “Ta đi thật đó nha.”

Triệu Thiên Minh nhướn một bên mày, muốn đi thì cứ đi đi.

Lần này tới phiên Nguyễn Vũ Kỳ á khẩu, phu quân ấy vậy mà không hề muốn níu kéo hắn. Được... được lắm, ta muốn xem xem là lòng chàng cứng như sắt đá, hay tâm ta vững như núi Thái Sơn.



Đợi người nọ hoàn toàn đi khỏi, Triệu Thiên Minh mới ngồi xuống bàn, trộm mắt láo liên xung quanh xác nhận không có ai đang nhìn, y mới thong thả cầm đũa lên ăn mì

Ngon quá, thật sự là ngon đến chết người! Y bàng hoàng nhìn bát mì trong tay, rõ ràng từ trước đến nay y không hề thích ăn mì, tại sao bây giờ lại như vậy? Chẳng lẽ như lời Triệu Tinh nói, y và tên Tiểu Minh Ngốc kia căn bản là một người, vậy cảm giác đối với Tàn Thư không phải cũng là...

***

Phòng bếp.

Âm thanh “phập phập” từ con dao chặt thịt va vào thớt gỗ vang khắp bốn phía, nhìn sắc mặt lạnh tanh của tướng quân phu nhân, thím Lưu đầu bếp không khỏi tự mình lau mồ hôi lạnh, từng bước nhỏ rón rén trốn đi, để lại không gian cho người nọ tiếp tục phát tiết.

Tiểu Minh Ngốc! Tiểu Minh thối! Tiểu Minh chết tiệt!!!

Nguyên Vú Kỳ chửi rủa trong lòng, vươn tay giáng xuống một đao, đem miếng thịt lợn cắt thành hai nửa bằng nhau, lúc này tâm trạng hắn mới bình tĩnh hơn chút. Vì lo lắng cho tên vô tình nào đó, hắn từ sáng vẫn chưa có gì bỏ vào bụng, hiện tại chẳng những đói, còn bị thái độ không biết tốt xấu kia chọc cho tức giận.

“Ngươi đang làm gì đó?” Lữ Phiến Vân xoa xoa cái tấm thân đau nhức đi vào, nhìn đến bộ mặt khó chịu của Tàn Thư, ắt hẳn vừa bị ai đó đả kích rồi.

Nguyễn Vũ Kỳ thấy người đến là y liền quay ngoắt thái độ, điềm nhiên trả lời: “Ta đang nấu mì”

“À...” Y kéo một hơi dài, hơi đảo đảo mắt, rất không có liêm sỉ mà nói: “Vừa hay ta cũng đang đói, đang định tới nhà bếp tìm thức ăn, nếu không phiền...

Chưa đợi người nọ nói hết câu, Nguyễn Vũ Kỳ đã gật đầu đồng ý, dẫu sao bọn họ cũng tính như huynh đệ kết nghĩa, một bát mì chả đáng giá bao nhiêu: “Ngươi ngồi trên ghế đợi một lát, ta cũng sắp làm xong rồi”



“Ân” Lữ Phiến Vân đạt thành mục đích liền lén lút cười tủm tỉm, thành thành thật thật ngồi ở một bên chờ đợi.

Chẳng bao lâu đã làm xong, Nguyễn Vũ Kỳ đem mì để xuống mặt bàn, vươn tay đẩy một bát đến trước mặt Phiến Vân, nhướn nhướn mày tỏ ý bảo đối phương dùng thử xem. Người nọ cũng không hề khách sáo, cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng chậm rãi nhai, hai mắt ngay sau đó liền sáng bừng.

“Thật ngon.” Lữ Phiến Vân vốn chỉ định mượn cớ để được ăn món do Tàn Thư nấu, chẳng ngờ vô tình lại nhặt được kinh hỷ.

“Ngươi quá khen rồi.” Bất ngờ được người tán thưởng Nguyễn Vũ Kỳ có hơi xấu hổ, hắn vội đưa tay xoa xoa hai lỗ mũi, đây là bí quyết làm mì của người hiện đại, hiển nhiên người cổ đại lần đầu ăn sẽ có ấn tượng khác lạ rồi, thật ra so với mì gói bỏ thêm rau và thịt chẳng khác là bao.

Lữ Phiến Vân thấy hắn đỏ mặt cả người liền cứng đờ, tim chợt hẫng một nhịp,

rất lâu sau mới có thể lên tiếng thúc giục: “Tàn Thư, ngươi cũng mau ăn đi, không mì sẽ lạnh mất.”

“Ừm.” Hắn mỉm cười ngồi xuống, mặt đối mặt dùng bữa với Phiến Vân.

Cảnh tượng đẹp đẽ này đều bị Triệu Thiên Minh đứng ở ngoài chứng kiến hết, sắc mặt y lập tức lạnh xuống, xoay người phất ống tay áo bỏ đi một mạch. Ban đầu y đến đây định mời Tàn Thư đi ăn cơm, cảm ơn về bát mì lúc sáng, nhưng hiện tại chắc không cần nữa rồi, người ta còn đang bận ăn mì cùng giai nhân cơ mà.

Cứ nghĩ thê tử này đối đãi với y so với người khác sẽ có đôi phần đặc biệt hơn, nhưng xem ra là do bản thân mình nghĩ nhiều rồi.

Thiên Minh ơi Thiên Minh, đối phương chẳng phải thích ngươi đâu, tất cả chỉ là thói quen thôi!