Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 39: Rất Không Khoa Học




Tôn Vũ đi vào trong doanh trướng đang giam giữ Trương Yến.



Vừa đi vào liền nghe thấy một tiếng thét lớn trong góc doanh trướng, Trương Yến căm giận nói:



- Mau cút đi, đừng chạm vào ta, mau cút.



Hóa ra nàng đã nghe rõ ràng đoạn đối thoại bên ngoài, lúc này đang cho rằng Tôn Vũ vào trướng để vũ nhục nàng, vì thế nàng sợ tới mức tái mét mặt mày, càng không ngừng co người lại trong góc phòng.



Tôn Vũ nhìn kỹ, Trương Yến hai tay hai chân đều bị dây thừng trói chặt, thân hình nàng thon gọn xinh đẹp, chiều cao vừa đủ như mọi thiếu nữ khác, nhưng trước lồi sau lõm, hiển nhiên là một thân thể nữ nhân đã trưởng thành, bộ dáng này thật đúng là khiến cho nam nhân muốn phạm tội.



Tôn Vũ tới gần, duỗi tay cởi dây trói hai chân Trương Yến, định thả nàng đi.



Vừa tới gần, thân thể Trương Yến như một cây cung lập tức bắn ra, giống như một loại chim sâu cắn luôn lên mu bàn tay Tôn Vũ.



- Ôi trời, nữ nhân này, ngươi phát điên gì vậy.



Tôn Vũ kêu đau một tiếng, thật muốn thẳng tay tát nàng.



- Đừng đụng vào ta!



Trương Yến khóc nói:



- Giết ta đi.



- Ta đâu có ức hiếp ngươi cơ chứ.



Tôn Vũ hạ giọng nói:



- Ta tới để thả ngươi đi.



- Đừng hòng lừa ta, ta đã nghe rõ ngươi cùng các binh sĩ ngoài cửa nói những gì.



Trương Yến vừa khóc vừa nghẹn ngào nói:



- Ngươi vừa vào cửa liền cởi dây trói ở chân của ta, không phải là muốn … muốn mở hai chân ta … sau đó làm việc kia sao?



Thật oan quá, so với oan ức của “Thị Mầu à à Thị Kính” còn nhiều hơn, thật là “giữa mùa hè tuyết rơi”. Tôn Vũ toát mồ hôi, nữ nhân, trí tưởng tượng của em bé cũng quá phong phú rồi đấy. Hắn thấp giọng nói:



- Trước tiên ta cởi dây trói chân của ngươi, sau đó cởi dây trói tay, là vị sợ sau khi cởi trói tay ngươi sẽ đánh ta.



Trương Yến không tin nói:



- Võ tướng kỹ “Phi Yến” của ta, hai chân còn linh hoạt hơn hai tay, ngươi cởi bỏ chân của ta, không sợ ta đá ngươi sao? Ta sẽ không tin ngươi, ngươi đừng hòng thừa dịp ta buông lỏng cảnh giác mà bắt ta …



Bà nó chứ, nữ nhân gì thế này? Phiền quá đi. Tôn Vũ trong lòng thầm ngao ngán, nếu ta muốn bắt ngươi tiền dâm hậu sát, vậy ta còn mất công lừa ngươi làm gì, chỉ cần dùng sức muốn bắt ngươi cũng quá đơn giản.



Thôi bỏ đi, cưỡng chế thả người ra, giống như phóng sinh con chim nhỏ thôi, bắt lấy cánh của chim, sau đó tóm lấy hai khuỷu chân của nó, rồi ném ra khỏi lồng chim, như vậy nó sẽ bay mất. Tôn Vũ nghĩ thầm, năm nay muốn làm người tốt thực không dễ nha, ta chẳng qua muốn thương hương tiếc ngọc một chút, tại sao lại phiền toái như vậy.



Hắn duỗi tay trái, dùng “Cự lực” bắt lấy hai tay Trương Yến sau đó duỗi tay phải cởi dây trói trên chân Trương Yến.



- Không được chạm vào ta.



Trương Yến kinh hô một tiếng, tuy nàng đang bị trói, nhưng võ tướng kỹ “Phi Yến” vẫn đang lóe lên, thân thể đột nhiên trở nên mềm mại không xương, eo nàng uốn éo kỳ quái, “ngoàm” một tiếng lại cắn lấy tay Tôn Vũ.




Con bà nó, thật khó cởi, Tôn Vũ buồn bực dùng tay trái đè nàng xuống, khiến mặt nàng úp trên mặt đất, sau đó Tôn Vũ duỗi tay phải sờ soạng cởi dây trói trên chân.



Đúng lúc này tại cửa doanh trướng có một thân ảnh xuất hiện, Công Tôn Việt đang chạy vọt tới, tay cầm một thiết kiếm sáng loáng, định xông tới giết Trương Yến. Nàng xông vào doanh trướng, vừa nhìn thấy hình ảnh bên trong, lập tức vô cùng hoảng sợ.



Nàng thấy Tôn Vũ dùng tay trái đặt ở sau lưng Trương Yến, sau đó úp mặt nàng cúi xuống đất. Trương Yến đang dãy dụa giành lấy tự do, mông nàng nhô lên cao, hai đầu gối quỳ xuống đất. Tay phải Tôn Vũ vừa vặn đang đặt ở mông của nàng, không rõ đáng sờ cái gì.



“Đang” một tiếng, thiết kiếm trong tay Công Tôn Việt rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan, mặt của nàng đỏ rực lên giống như mông khỉ.



- Ngươi … ngươi … ngươi lại làm chuyện này sao!



Công Tôn Việt giận dữ, nàng nhanh chóng xoay người nhặt thiết kiếm lên, giơ tay hung dữ giương kiếm lên, giận dữ nói:



- Sao ngươi có thể phụ lòng tỷ tỷ ta như vậy?



- Ta có làm chuyện gì có lỗi với tỷ tỷ ngươi đâu?



Tôn Vũ tò mò nói:



- Ồ, mà không đúng, ta làm gì mà phải phụ lòng tỷ tỷ ngươi cơ chứ, ta với nàng có chuyện gì đâu.



- Thực tức chết ta.



Công Tôn Việt nhấc thiết kiếm tức giận lao tới, mũi kiếm giơ lên chém thẳng vào Trương Yến. Mặc dù nàng đang giận dữ nhưng vẫn biết là không được chém Tôn Vũ. Tôn Vũ tốt xấu gì cũng là người một nhà, mắng chửi nhau xong là thôi, không cần phải chém chết lại làm to chuyện.



Tôn Vũ vội vàng ôm lấy Trương Yến nhảy lên tránh đi, tránh né một kiếm của Công Tôn Việt.




Trương Yến kinh hô một tiếng nói:



- Là hắn muốn tới vũ nhục ta, ngươi sao lại chém ta? Chém nam nhân này mới đúng, ngươi không thấy ta mới là người bị hại hay sao?



Công Tôn Việt hừ hừ nói:



- Ngươi là giặc Hoàng Cân, ai ai cũng đáng chết, còn nói là người bị hại sao. Ta thấy ngươi muốn dụ dỗ tỷ phu của ta thì có, hôm nay ta phải chém ngươi thành mười bảy mười tám đoạn.



- Ta thèm vào dụ dỗ hắn, ngươi muốn giết ta ư, cũng hay, vừa vặn ta không bị tên nam nhân này vũ nhục.



Trương Yến tức giận nói:



- Ngươi coi tên nam nhân này là bảo bối, dụ dỗ ư? Ta thấy ngươi mới muốn dụ dỗ hắn, đừng có chụp mũ cho ta.



Ách, hai nữ nhân này đang nói cái gì vậy. Tôn Vũ toát mồ hôi! Này, các ngươi hãy nói trọng điểm đi, vấn đề hiện tại không phải là dụ dỗ hay không? Ta tự ý thả tù nhân lại bị tóm được, lãnh đạo lại không trách ta tự ý thả tướng địch, mà còn nói thành tướng địch câu dẫn ta … Tôn Vũ có cảm giác mồ hôi tuôn ra như suối, thế giới này thực quá kỳ diệu.



Ba người đang ầm ĩ đột nhiên lại nghe thấy bên ngoài doanh trướng có tiếng Công Tôn Toản nói:



- Ô? Vệ binh đâu? Rõ ràng ta kêu hai vệ binh đến trông chừng Trương Yến mà, không cho ai vào, bọn họ lại đi đâu rồi?



Sau đó lại có thanh âm của Nghiêm Cương:



- Có lẽ vừa rồi nhị tiểu thư tới kêu vệ binh đi, chúa công đừng vội, chúng ta đi vào sẽ rõ.



Công Tôn Toản lo lắng nói:




- Nhị muội muốn giết Trương Yến, nhưng người không phải do ta bắt được, nếu ta không hỏi Tôn Vũ một tiếng mà cứ tự giết, vậy ta rất khó ăn nói với hắn.



Bên ngoài doanh trướng tiếng nói chuyện của Công Tôn Toản và Nghiêm Cương ngày càng gần, nhìn qua là sắp đi vào trong doanh trướng.



Công Tôn Việt quay đầu nhìn về phía cửa doanh trướng, lại nhìn Tôn Vũ đang ôm Trương Yến, đột nhiên lại hạ thấp kiếm xuống, nói nhỏ:



- Không hay rồi, tỷ tỷ sắp tới. Tên họ Tôn kia, tỷ tỷ của ta một lòng với ngươi, ngươi lại tới ôm ấp tiểu yêu nữ này, nếu để nàng thấy sẽ rất thương tâm. Ngươi có nghĩ tới người như vậy sẽ làm tỷ tỷ ta thương tâm không?



Tôn Vũ đầu đầy mồ hôi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này nha, là ta tự ý thả tướng địch bị lão bản bắt được, đây chính là phạm phải quân quy, phải chém đầu, sao lại nói thành thương tâm chứ? Logic của nữ nhân thực không hiểu nổi.



Công Tôn Việt vội la lên:



- Nếu không muốn làm tỷ tỷ ta thương tâm, mau nhanh chóng trốn đi.



- Trốn? Nơi này thì trốn được ở đâu?



Tôn Vũ trái ngó phải ngó, trong doanh trướng trống không, hoàn toàn chẳng có chỗ nào để trốn cả.



Công Tôn Việt thở dài nói:



- Thôi đi, vì tỷ tỷ của ta, ta giúp ngươi một chút. Ta nói trước, đây là vì tỷ tỷ của ta, nếu không ta đã chém ngươi cùng yêu nữ này thành mười tám khúc rồi.



Nàng bước một bước tới bên người Tôn Vũ, duỗi tay kéo Trương Yến qua, kéo nàng tới bên cạnh mình, hai nàng cùng ngồi một chỗ, sau đó nói:



- Trốn sau lưng chúng ta, co người lại một chút, chớ có lộn xộn.



Trương Yến cười lạnh nói:



- Ta vì sao phải làm bức tường giúp ngươi? Sao ta phải giúp nam nhân muốn làm nhục ta trốn nữ nhân của hắn tới bắt kẻ thông dâm chứ?



Công Tôn Việt hừ hừ nói:



- Câm miệng!



Nàng lấy ra một thanh đao ngắn, dùng tay trái đâm vào trước ngựa Trương Yến nói:



- Nếu ngươi dám mở miệng, ta đâm chết ngươi luôn.



Trương Yến không sợ nói:



- Đâm đi, chết cũng tốt, đỡ phải bị người khác ô nhục.



Công Tôn Việt vô cùng buồn bực, nàng giơ thanh dao đến trước mặt Trương Yến, lạnh lùng nói:



- Nếu ngươi dám xúc phạm tỷ tỷ ta, ta sẽ không giết ngươi ngay, ta sẽ cắt năm mươi vết đao trên mặt ngươi, xem ngươi có sợ hay không?



Ôi, Trương Yến chết cũng không sợ lúc này lập tức im miệng, có khuôn mặt đẹp cũng không dễ gì, dù có chết cũng phải mang cái mặt xinh đẹp vào quan tài chứ.



Tôn Vũ buồn bực liếc nhìn hai nữ nhân này, trong lòng thầm cười khổ: tâm tư của nữ nhân, rất không khoa học …



Việc này ta đồng ý cả hai chân hai tay (lời tác giả)