Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 144: Mắt mèo đại phá quân sư kỹ




Tôn Vũ bị người chuyên giật chồng nhìn chằm chằm đến độ cả người đổ mồ hôi đầm đìa.



Này ... mau nói việc chính đi, bây giờ chúng ta không nói việc này có được không, bây giờ là đang nói vấn đề đánh trận mà! Thực lực Công Tôn gia quả thật không bằng Tào gia, Tôn Vũ cũng biết Tào gia nhân tài đông đúc, căn bản không phải cùng một cấp với Công Tôn gia. Nhưng mà tình cảm con người không thể lấy thực lực để cân đong đo đếm, Tôn Vũ ở lại Công Tôn gia, phần lớn là phần tình cảm của em gái ngoan đối với hắn.



- Mắt mèo ... ặc ... Mạnh Đức, chúng ta không đánh không được hả? Ngươi đã quên Đổng Trác lợi hại thế nào à? Ở thời điểm quan trọng như vậy, chúng ta cần gì phải đấu tranh nội bộ? Đánh tới đánh lui, chẳng phải là đang để Đổng Trác chê cười à. Chúng ta nên đoàn kết tất cả lực lượng thiên hạ có thể đối kháng với Đổng Trác mới đúng chứ, tìm đủ mười đại thần tướng, rồi lại tổ chức quân liên minh phản Đổng Trác đối kháng với Đổng Trác Tôn Vũ tận tình khuyên bảo.



Lời này nghe cũng có lý, Tào Tháo nhíu mày nói: - Ta hiểu ý của ngươi, mười đại thần tướng chắc là ngươi nghe từ chỗ "Danh sư" Trịnh Huyền, nhưng mà ... Anh hùng thiên hạ cũng không đồng tâm, mười thần tướng căn bản không dễ tập hợp đầy đủ như vậy. Nếu mười thần tướng thuộc dưới trướng chủ quân khác nhau, ai có thể đảm bảo bọn họ cùng ra để đối kháng Lữ Bố? Một khi đã như vậy, hừ hừ, Tào Mạnh Đức ta sao không thống nhất thiên hạ, tụ tập mười thần tướng, là có thể đánh bại Lữ Bố, giúp đỡ Hán thất.



Đổ mồ hôi ... Ngươi giúp đỡ Hán thất cái rắm, bốn chữ cuối của ngươi là đang tạo dựng hình tượng vĩ đại cho mình thì có. Có điều ngươi là người hiểu chuyện, có ý nghĩ gần giống ta, Tôn Vũ lau mồ hôi lạnh. Trong lòng mình thật ra cũng đã thầm nghĩ tập hợp đủ mười thần tướng, đánh bại Lữ Bố, cướp lấy thiên hạ.



- Mạnh Đức, chúng ta không thể không đánh sao? Cần gì phải ngươi chiếm đoạt của ta, ta chiếm đoạt của ngươi, kết thành đồng minh không tốt à? Tôn Vũ làm ra cố gắng cuối cùng.



Mắt mèo hừ hừ cười nói: - Thật ra việc nước cũng giống như việc nhà, quan hệ giữa hai quốc gia cũng giống như nam nhân cùng nữ nhân. Từ xưa tới nay chỉ có nữ gả cho nam, nam ở rể. Có khi nào ngươi thấy hai người thành thân là kết thành đồng minh chưa? Tôn Tầm Chân, hoặc là ngươi bị ta đánh bại, bắt ngươi ở rể Tào gia ta, Tào Nhân, Tào Hồng vẫn còn thân tự do đó. Hoặc là ngươi đánh bại ta, bắt ta gả vào Tôn gia ngươi, có điều ngươi có được thân xác ta cũng không có được trái tim ta, chuyện kết minh cũng đừng nói nữa.



Tôn Vũ: ...



Dựa theo logic của mắt mèo, cũng chính là ... quan hệ giữa hai quốc gia là hoặc ngươi cường bạo ta, hoặc ta cường bạo ngươi? Không có con đường thứ ba để đi, không nên kì quặc như vậy có được hay không!



- Tôn Tầm Chân ... Đôi mắt của mắt mèo chứa đầy hận ý quét nhìn hắn một cái nói: - Lần này ta dẫn theo năm vạn binh lính, văn thần võ tướng nhiều không đếm xuể, ngươi không giữ được Từ Châu này đâu, chi bằng trả Hạ Hầu Đôn cùng Vu Cấm lại cho ta, sớm đầu hàng một chút.



Tôn Vũ tức giận nói: - Không trả! Ngươi lui binh, ta liền trả các nàng lại cho ngươi, nếu ngươi cố gắng tấn công Từ Châu, ta liền giết hai nàng.



- Ha ha ha! - Mắt mèo xoay người rời đi, vừa đi vừa cười nói: - Ta mới không tin ngươi đành lòng giết các nàng đó, vậy ta trở về doanh ra lệnh toàn quân tấn công Từ Châu, xem Tôn Tầm Chân ngươi có thể ra tay giết chết Hạ Hầu Đôn cùng Vu Cấm không!





- Ngươi ... Tôn Vũ đổ mồ hôi, hắn là kết hợp hoàn mỹ giữa mê loly, mê ngự tỷ, mê em gái, mê cô bé nhà bên ..., muốn hắn ra tay giết em gái, thì chết cũng không chịu, không ngờ nhược điểm này lại bị Tào Tháo nắm được, Tôn Vũ vội trở lại thành Từ Châu, Tào Tháo cũng trở về doanh trại của mình, chỉ thấy năm vạn Tào quân tầng tầng lớp lớp, tiếng trống vang ầm ầm trong quân, binh sĩ bày biện trận thế, chuẩn bị trước khi công thành. Trong đại quân Tào Tháo hiển nhiên mang theo vũ khí công thành, căn bản không cần tạm thời chặt cây để tạo ra.



- Làm sao bây giờ? Bọn quan viên văn võ thành Từ Châu lại ngơ ngác: - Mau mời Trần Khuê đại nhân tới!



Lúc này Trần Khuê đã nghỉ ngơi một ngày, tinh lực lại được bổ sung không ít, nàng bò lên tường thành, nhìn Tào quân chi chít bên ngoài, lông mày xoăn tít: - Tào quân quá nhiều, ta già rồi, cũng không đủ tinh lực xuất ra quân sư kỹ trong phạm vi lớn như thế ... nhiều nhất là ... "Ngụy báo" hai vạn người!



Trong lòng mọi người lạnh lẽo, "Ngụy báo" hai vạn người thì vẫn còn đại quân ba vạn mà!




- Báo! Một lính liên lạc chạy tới lớn tiếng nói: - Viện quân của Thái Thú Bắc Hải Khổng Dung, thứ sử Thanh Châu Điền Giai tới rồi, lúc này đã tới ngoài cửa thành phía bắc.



Đào Khiêm mừng rỡ, vội ra lệnh mở cửa thành bắc đón viện quân vào, chỉ lát sau, một đống tướng lĩnh cưỡi khoái mã chạy vội tới trước mặt đám người Tôn Vũ. Tôn Vũ nhìn kỹ, thật nhiều người quen tới. Phía Bắc Hải tới là "Thương tướng" Tông Bảo, dẫn ba nghìn tinh kỵ, đồng thời nàng còn mang đến một quan văn, quan văn này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mi thanh mục tú, dáng điệu hào sảng, ngũ quan tinh tế, chính là danh sĩ Bắc Hải Tôn Càn.



Thứ sử Thanh Châu Điền Giai thì tự mình dẫn năm nghìn bộ binh tới đây, nàng là võ tướng của Công Tôn gia, do Công Tôn Toản bổ nhiệm làm thứ sử Thanh Châu. Điền Giai là một phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi, là "Thương tướng" màu đỏ giống Nghiêm Cương, lực trợ giúp không lớn. Nhưng nàng theo quân mang đến Ngụy Du của thành Quản Tử Liêu Tây, uy lực quân sư kỹ của người này cũng không nhỏ, năm đó từng dùng chiêu "Miễn chiến" đánh lui đại quân bốn vạn Ô Hoàn, dùng để kéo dài thời gian thì tương đối hữu dụng.



Tôn Vũ mừng rỡ! Nhưng ngay sau đó lại cả kinh, viện quân xa như vậy cũng tới rồi, vì sao Bình Nguyên Lưu Bị còn chưa tới? Hắn vội hỏi Đào Khiêm: - Đào đại nhân, ngươi phái người mang tin cầu viện tới Bình Nguyên chưa?



Đào Khiêm gật đầu nói:



- Phái rồi, người mang tin tức hồi báo nói lúc ấy Lưu Bị đã đồng ý, hơn nữa nói ngày hôm sau sẽ tới.



- Thảm rồi ... ba kẻ đó lại đi lạc chỗ nào rồi? Tôn Vũ thầm buồn bực một trận.




Mặc dù ba tỷ muội vườn đào không biết chạy đi đâu rồi, nhưng cuối cùng cũng có không ít viện quân tới, trong lòng Tôn Vũ chấn động. Hai người Ngụy Du cùng Trần Khuê liên thủ, có khi còn cón thể cầm chân Tào quân thêm mấy ngày, đến lúc đó Lưu Quan Trương có lẽ tìm ra chỗ rồi.



Đào Khiêm vội mời Tông Bảo, Tôn Càn, Điền Giai, Ngụy Du cùng lên tường thành, nhìn Tào quân chi chít ngoài thành, mấy tướng lĩnh viện binh cũng giật mình, trong lòng Tôn Vũ nảy ra một ý, nói với Trần Khuê cùng Ngụy Du:



- Ngụy đại nhân, chi bằng ngươi cùng đại nhân Trần Khuê liên thủ, để đại nhân Trần Khuê "Ngụy báo" Hai vạn Tào quân, đại nhân Ngụy Du "Miễn chiến" ba vạn còn lại, các người thấy thế nào?



Mọi người vừa nghe, đều cảm thấy là một phương án tốt.



Vì vậy Trần Khuê đứng vững ở dưới sự dìu đỡ của con gái Trần Đăng, ánh đỏ trên người chợt lóe, đỉnh đầu vọt lên hai chữ "Ngụy báo", nàng cố gắng kêu lên: - Tào Tháo, Duyễn Châu của ngươi bị Lữ Bố đánh lén rồi, mau về cứu viện đi Một câu đơn giản được ánh đỏ đẩy về phía Tào doanh, chỉ thấy hai vạn Tào quân đứng đầu xôn xao một hồi, xoay người chạy về phía sau.



Ngụy Du thấy Trần Khuê ra tay, cũng không thể chậm trễ, người nàng rung lên, ánh vàng sáng lên, hai chữ to "Miễn chiến" tỏa ánh đỏ xinh đẹp, thoáng cái bao phủ ba vạn Tào quân còn lại vào trong, chỉ thấy chiến ý của binh lính Tào quân mất sạch, đều ngã ra đó.



Oa, hai đại quân sư đồng loạt ra tay, điều này thật khiến người ta thích đến phát điên, mọi người trong Từ Châu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ: Tìm một đống quân sư như vậy cùng phóng ra quân sư kỹ, uy lực của nó có thể vượt "Khuynh đảo chúng sinh" của Điêu Thuyền hay không nhỉ?



Nhưng mà mọi người còn chưa cao hứng được bao lâu, chỉ thấy một chiến xa đủ màu từ trong quân Tào doanh chạy ra, nữ vương mắt mèo đứng sừng sững trên đỉnh bồng chiến xa, người này bất kỳ lúc nào cũng muốn bò lên cao, tạo ra danh tiếng. Nàng cười ha hả nói: - Chỉ chút tài mọn mà cũng dám khoe trước mặt Tào Tháo ta à, phá - cho ta!




Phá!



Ánh đỏ Trần Khuê cùng Ngụy Du phóng ra đột nhiên cùng biến mất, sau một tiếng "Phá" của Tào Tháo, hai kỹ "Ngụy báo" cùng "Miễn chiến" đồng thời bị giải trừ.



Binh sĩ trúng "Ngụy báo" đang chạy về Duyễn Châu lập tức dừng lại, nhìn quanh, vỗ ót, lại trở về trong trận Tào quân, bày ra tư thế chiến đấu. Binh sĩ trúng "Miễn chiến" ngã xuống đất cũng bò dậy khỏi đất, một lần nữa nắm chặt binh khí, trong mắt bắn ra ánh nhìn kiên nghị.




Đại quân Tào Tháo lập tức khôi phục trật tự ngay ngắn.



- Ha ha ha, dùng quân sư kỹ ở trước mặt Tào Tháo ta, ha ha ha!



Tào Tháo đại xuất danh tiếng khoái chí mà cười như điên: - Quân sư không có trình độ gì thì nên về nghỉ ngơi đi, Tào Tháo ta dễ dàng trúng kế như vậy à? Ha ha ha!



Quân sư kỹ của hai người Trần Khuê cùng Ngụy Du bị phá giải, nhưng hai người đã phóng ra kỹ năng, hao tổn không ít tinh lực. Thân hình Ngụy Du lung lay, thiếu chút nữa ngã xuống, khuôn mặt đã trở nên tái nhợt, trong thời gian ngắn không thể nào xuất lực nữa. Trần Khuê thì vì tuổi quá lớn, trực tiếp té xỉu, con gái nàng Trần Đăng vội đở mẹ ngất đi về nhà nghỉ ngơi. Hai đại quân sư cứ bị một tiếng "Phá" của Tào Tháo mà biến thành phế vật như vậy.



Người Từ Châu đều hít vào một ngụm khí lạnh, mà ngay cả Tôn Vũ cũng kinh sợ thối lui một bước, trong lòng kêu to: Thảm rồi, ta quên mất Tào Tháo là người có thể phá quân sư kỹ ... "Kiêu hùng" của nàng là một võ tướng kỹ rất kỳ quặc, mặc dù là ngự tướng kỹ, nhưng khiến bản thân nàng có đủ thuộc tính của quân sư, có thể phá quân sư kỹ của quân địch ... người này cũng quá nguy hiểm rồi.



Người đã biến thái như vậy, mà ngay cả võ tướng kỹ cũng biến thái! Sao thế giới này không có trung tâm nghiên cứu kẻ không phải nhân loại bình thường nhỉ, mắt mèo chắc chắn là người có thể đưa vào.



Tào Tháo ra lệnh mấy trăm binh sĩ cùng kêu lớn vào trong thành Từ Châu: - Đào Khiêm, Tôn Vũ, các người chơi đủ chưa? Tiếp theo nên tới phiên Tào Tháo ta rồi. Kế tiếp ta sẽ phái tham mưu trong quân Lưu Diệp tới công thành, để các ngươi chứng kiến thử cái gì là công thành chân chính.



- Lưu Diệp? Là ai? Tôn Vũ vội hỏi NM01 tư liệu.



NM01 báo cáo: - Lưu Diệp, tự Tử Dương, là con cháu của Lăng vương Lưu Duyên - con của Hán Quang Vũ Đế. Trong ghi chép của thế giới chúng ta, Lưu Diệp sáng chế Phích Lịch xa, chính là máy ném đá theo cách nói của đời sau, đánh Viên Thiệu đến thê thảm.



Tôn Vũ nghe xong đoạn giới thiệu này, trong lòng dâng lên một trận bất an, chẳng lẽ ... Lưu Diệp cũng xài xe bắn đá ở thế giới này? Hắn quay đầu lại nhìn xuống dưới thành, chỉ thấy trung quân Tào quân mở rộng ra, mấy trăm binh sĩ đẩy hơn chục chiến xa làm bằng gỗ từ trong quân trận đi ra, chiến xa này thật ra chính là bốn bánh xe đỡ một cái gáo lớn, gáo lớn dùng gân trâu cột chặt ra sau, trong gáo đặt tảng đá vào.



Vừa thả gân trâu, gáo lớn bật lên, có thể bắn đá tới chỗ chỉ định, nói đơn giản một chút: Đó chính là máy ném đá