Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 125: Nhị Tiểu Thư Bỏ Nhà Ra Đi




Mọi người hàn huyên một hồi, Mi Trúc cẩn thận quan sát "Lý Nam". Nàng thấy người này dáng người tầm thước, ngũ quan đoan chính, điểm khó coi duy nhất chính là hàng râu mép trông như đồ giả kia, không biết vì sao hắn muốn để râu khó coi như thế. Nhìn trái nhìn phải cũng không tồi, lại có võ tướng kỹ, thật sự là tuấn tài trong đám nam nhân.



Mi Trúc tức thì cao hứng thay cho muội muội, nhưng nghĩ đến muội muội phải gả ra bên ngoài mà không phải để người này lại ở rể, trong lòng lại có chút thương tiếc. Phải nghĩ biện pháp nào để cột nam nhân ưu tú này vào Mi gia mới được!



Mi Trúc tuy không phải là người thích bày mưu tính kế nhưng dù sao nàng cũng là gia chủ Mi gia, dù sao cũng phải suy nghĩ cho gia tộc. Người có "Thần toán" kim sắc trong mắt bất kì thương nhân nào cũng là một miếng thịt béo bở. Nàng nhịn không được hỏi: "Sơ Kỳ tiên sinh, nghe nói huynh là cự thương Hà Bắc, không biết gia nghiệp thế nào?"



Nàng hỏi lời này có ý tứ muốn thăm dò trong nhà Tôn Vũ có bao nhiêu tiền, nếu như Lý gia còn lớn hơn Mi gia thì hiển nhiên phải bó ý định để hắn ở rể, người ta đời nào chịu bỏ gia sản lớn như thế để theo mình? Nhưng nếu Lý gia không được như Mi gia thì vẫn còn đường tính toán.



Tôn Vũ lắc lư đầu, gia nghiệp thế nào? Đổ mồ hôi! Ta có gia nghiệp cái gì. Tính toán cẩn thận thì gia nghiệp trước đây của mình là hai mươi lăm kim, thêm một trăm năm mươi kim vừa kiếm được tổng cộng có một trăm bảy mươi lăm kim. Số này nếu như báo ra khéo làm Mi gia người ta cười đến sái quai hàm. Phải biết rằng Mi gia là siêu cấp phú thương, sau lại bỏ vốn trợ giúp Lưu Bị khởi binh, thực sự là phú khả địch quốc.



Hắn đành bối rối cười nói: "Không nhiều, không nhiều..."



Mi Trúc nghe lời này liền vui vẻ trong lòng, có hi vọng rồi! Kỳ thực ở rể hay cưới vợ trong mắt thương nhân mà nói cũng là một giao dịch. Mi Trúc thầm tính trong lòng, tuy nàng là người tốt nhưng cũng phải cân đo đong đếm. Nghĩ một hồi lâu, Mi Trúc nói thẳng: "Lý tiên sinh, ta không biết tam muội nghĩ như thế nào. Tam muội cứ dễ dàng như vậy vào Lý gia tất có liên quan đến việc nhị muội bức nàng lập gia đình. Từ đáy lòng ta cũng không hy vọng tam muội lập gia đình, mà hy vọng nàng có thể vì Mi gia kén được một người có thể ở rể."



Tôn Vũ đổ mồ hôi lạnh!



Mi Trúc tiếp tục nói: "Hiện tại tam muội đã gả cho tiên sinh rồi, ta cũng không nên nói thêm cái gì nữa."



Tôn Vũ thở ra một hơi, cô nàng này vừa mở miệng đã dọa người. Tôn Vũ phiền muộn thầm nghĩ: tuy rằng ta và Mi Trinh còn chưa có cảm tình gì nhưng ta đã thừa nhận nàng là phu nhân của ta. Đó chính là người một nhà rồi, nhất định cần phải bảo vệ nàng rồi. Nếu như Mi đại tỷ phản đối thì sự tình quả thật là phiền phức.



Chỉ nghe Mi Trúc tiếp tục nói: "Tuy rằng chuyện tam muội gả cho tiên sinh không cần phải nhắc lại nữa, nhưng... Lý tiên sinh có hứng thú kết thân một lần nữa không..."



"Cái gì?" Tôn Vũ ngây người ra, còn muốn nhét cho ta một người nữa? Chẳng lẽ Mi Trúc cũng muốn gả cho ta? Hắn chăm chú quan sát lại Mi Trúc. Nàng lớn hơn Tôn Vũ bốn tuổi, so với nhuyễn muội tử Công Tôn Toản còn hơn hai tuổi, tính cách nàng ôn nhu uyển chuyển, ngũ quan tinh xảo, lời nói dịu dàng. Một tiểu thư khuê các như vậy quả thực là tri tâm thi kỷ lí tưởng trong lòng nam nhân. Tri tâm đại tỷ như vậy lại gả cho ta? Tôn Vũ nuốt nuốt nước miếng, nghĩ thầm: không tồi, có thể cân nhắc một chút.



Trông thấy Tôn Vũ có vẻ động tâm, Mi Trúc ôn nhu cười, nói: "Tiên sinh xem nhị muội Mi Phương nhà ta thế nào? Tiên sinh đến ở rể Mi gia, tam muội coi như là đi chơi một vòng lại trở về nhà. Lý tiên sinh yên tâm, tương lai việc làm ăn của Mi gia cũng do huynh quyết định. Ta có thể giao toàn bộ sổ sách Mi gia cho huynh làm chủ, dù sao năng lực tính toán của huynh mạnh hơn ta nhiều..."



Khục! Tôn Vũ suýt chút nữa ho ra máu, mồ hôi đổ ra đầm đìa. Chuyện đùa gì thế này! Loại con gái như Mi Phương khác gì khủng long trong nữa giới, tặng kèm ta còn không dám nhận, lại còn đòi tới ở rể? Tôn Vũ sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần.





Mi



Trinh ở bên cạnh vội vàng nói với Mi Trúc: "Tỷ tỷ... Tướng công muội sẽ không đồng ý ở rể... Ở Hà Bắc còn có chính thể chờ huynh ấy. Muội...



Muội chỉ làm thiếp của chàng."



"Hả? Làm thiếp?" Lần này tới lượt



Mi Trúc kinh hãi. Nàng cho rằng tam muội nhà mình tuy rằng không có kén được Lý Nam làm rể nhưng Lý Nam hẳn là để tam muội làm đại phu nhân mới phải, nào có lý gì lại làm thiếp. Chuyện này không phải rối loạn nam nữ tôn ti hay sao?



Mi Trúc há to miệng, à nha một hồi không nói ra được chữ nào, trái lại Mi Trinh thản nhiên nói: “Tướng công muội vô cùng xuất chúng, văn võ song toàn. Huynh ấy không chie biết số học mà còn là một vị tướng quân trên sa trường... Anh hùng hảo hán như vậy thành tựu ở tương lai thật khó dò, nạp thiếp cũng là chuyện bình thường. Kỳ thực



'Vượng phu' của muội không có bao nhiêu tác dụng với Vũ ca. Màn kịch trong lúc tỷ thí không biết huynh ấy làm thế nào để bày ra?"



Mi Trúc ngồi ngây như phỗng, không biết nói gì.



Đúng lúc này thì cửa thì bị đập rầm rầm, có người ở ngoài kêu lên: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện rồi!”



Gọi tiểu thư ở đây đích thị là Mi Trúc. Từ Hoảng ở gần cửa tiện tay mở cửa ra, một gia đinh Mi phủ vội vàng chạy vào, nói: “Tiểu thư, không tốt rồi! Nhị tiểu thư… bỏ nhà đi rồi!”



"Hả? Tam muội vừa mới về, nhị muội lại bỏ đi?" Mi Trúc nghe lời này liền hoảng sợ, khẩn trương hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"



Gia đinh kia nửa quỳ trên mặt đất nói: “Sau khi tỷ thí ở Bá Vương lâu kết thúc, Tào Đức bị Lý Nam lão gia làm mất mặt nên không muốn ở lại Từ châu nữa. Hắn cùng lão thái quân Tào Tung rời thành đi về phía Duyện châu.



Thái thú Đào đại nhân sợ bọn họ gặp chuyện nên phái đô úy Trương Khải dẫn năm trăm binh sĩ theo hộ tống…”




Trong lòng Tôn Vũ khẽ động, nghĩ thầm: Thảm rồi! Ta còn đang nghĩ âm thầm bảo hộ đoàn xe Tào gia, không ngờ bọn họ đi vội vàng như thế. Phen này già trẻ Tào gia chết chắc rồi! Trương Khải rất có khả năng đồ sát cả nhà Tào gia để cướp của. Thế giới này tuy có nhiều chỗ khác với thế giới của ta nhưng loại chuyện này tám chín phần mười sẽ diễn ra.



Gia đinh tiếp tục nói: "Nhị tiểu thư nhìn thấy đoàn xe Tào gia đi, chủ động yêu cầu đi theo. Nàng nói đã không còn mặt mũi nào ở lại Từ Châu nữa, vừa lúc Tào gia đang mời chào nhân tài, Nhị tiểu thư có 'Châu toán' là hảo thủ trong việc hành chính, Tào gia hãy mang theo nàng cùng đi Duyện châu."



"Cái gì?"



Tôn Vũ đổ mồ hôi! Oa, Mi Phương, cô lần này chết chắc rồi. Đi theo ai không đi, lại đi theo đoàn xe Tào gia về phía địa ngục.



Mi Trúc không kinh hoảng như Tôn Vũ, nàng lấy lại bình tĩnh nói: "Nhị muội theo



Tào gia? Vậy thì tốt rôi! Nếu một mình rời nhà chạy đi thì quá không an toàn. Nếu đã theo Tào gia thì sau này chúng ta đến Duyện châu đưa nhị muội về nhà là được."



Cô tìm được trở về mới là lạ. Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ: thứ tìm được về chỉ sợ là thân thể đã bị Trương Khải tiền dâm hậu sát? À, gian không được! Trương Khải cũng biến thành nữ nhân rồi, phỏng chừng là chém thành mười bảy mười tám đoạn. Việc này ta nên mặc kệ hay không đây?



Lúc ban đầu, hắn rất không ưa Mi



Phương, thậm chí có ý nghĩ trong lòng ngươi chết liên quan gì đến ta.




Nhưng mà... Bàng quã xem một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân chết thảm, hơn nữa cô gái này chính là chị vợ mình thì không ổn rồi. Tuy rằng chuyện này cũng không có người đổ vạ lên đầu mình bởi không ai đoán được Trương Khải muốn giết người, nhưng lương tâm không thanh thản chút nào. Nếu Mi Phương thực sự chết, mình ngủ yên được sao? Có tiếc nuối và tự trách suốt đời hay không?



Mẹ nó, vì sao cái thời tam quốc này mọi người đều là nữ? Đứng nhìn một thiếu nữ yểu điểu đi vào chỗ chết không phải là tác phong của ta! Tôn Vũ thở dài một hơi, hắn đột nhiên đứng lên, nói với đám người Mi Trinh: "Các nàng cứ nghỉ ngời ở khách điếm, ta đi mang Mi nhị tiểu thư trở về."



Mi Trinh nhìn sắc trời sắp tối: "Đã trễ thế này... Đi đường sợ tiện. Dù sao nhị tỷ đã theo đoàn xe Tào gia, ngày mai chàng đi cũng không trễ."



"Không được, phải đuổi tới trước đêm nay." Tôn Vũ lắc đầu nói: "Các nàng ở khách điếm chờ tin tức của ta."




Nói xong Tôn Vũ xoay người lại, nói với Từ Hoảng: "Công Minh, mời cô theo ta cùng đi một chuyến!"



"A? Muốn mời Công Minh muội muội cùng đi?" Mi Trinh đột nhiên căng thẳng trong lòng. Nàng bắt đầu cảm giác được không bình thường rồi, đuổi một người vì sao muốn mời Công Minh? Trừ phi tướng công dự cảm có sự tình không hay phát sinh nên muốn mang theo đại tướng Từ Công Minh.



"Tướng công... Chàng phải cẩn thận bảo trọng." Mi Trinh đầy nhu tình nói: "Nhị tỷ tuy rằng tính khí không tốt nhưng rốt cuộc vẫn là thân nhân của thiếp, xin tướng công bảo vệ nàng chu toàn."



Thái Sử Từ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “ Nhị tỷ cua cô bị bon buôn người bắt đi à?”



Khục! Mọi người trong nhà thiếu chút nữa bị Thái Sử Từ làm cho hôn mê bất tỉnh.



Tôn Vũ gật đầu với Mi Trinh, mang theo Từ Hoảng đi ra khách sạn. Hai người nhảy lên chiến mã, Tôn Vũ treo thiết thương bên lưng ngựa, trên lưng đeo ngũ thạch đại cung, bên hông gắn hai túi tên. Từ Hoảng thấy hắn thận trọng như thế, nhịn không được cười lạnh nói: "Truy một cô ả điêu ngoa mà thôi, phải quan trọng hóa như thế sao?"



Tôn Vũ lắc đầu nói: "Chúng ta rất có khả năng phải đánh nhau với năm trăm sơn phỉ!"



Từ Hoảng cười nhạt, ngửa mặt lên trời nói mà nói: "Nếu không có ngự binh kỹ tương trợ thì hai nghìn năm trăm tên cũng không thành vấn đề, huống hồ chỉ là năm trăm tên!" Lời này quả thật không cường điệu, với võ tướng kỹ kim sắc "Phủ vương" của nàng đối phó tạp binh dễ như cắt rau thái dưa vậy.



"Ha ha! Tốt! Công Minh muội tử, trở về thành ta lại mời cô ăn cái gì ngũ vị kê kia." Tôn Vũ cười hì hì giục ngựa phóng về tây môn thành Từ Châu.



Từ Hoảng hừ lạnh: "Từ Công Minh ta lạ gì cái món ngũ vị kê? Nói không phải cười! Có sơn hào hải vị nào ta chưa ăn qua..." Nàng vừa nói vừa lau nước miếng đang chảy xuống, chiếc tay áo trắng tinh thấm đầy nước. Nhìn thấy ngựa Tôn Vũ đã chạy xa, Từ Hoảng cũng vỗ ngựa đuổi theo. Nàng vẫn ngồi kiểu hai chân để một bên bụng ngựa. Cặp chân trắng như tuyết lay qua lay lại trông rất đẹp mắt.



Chỉ được cái mạnh miệng! Thích ăn thì cứ việc nói thẳng là thích ăn, cô nói trái lòng mình hoài như vậy không chết mệt à? Tôn Vũ cười khổ. Mặt trời đang hạ dần về phía tây. Lúc trời tắ nắng cũng chính là lúc Trương Khải ra tay. Không biết mình có thể kịp cứu nha đầu kỳ quặc Mi Phương này hay không.



Khụ, vì sao thế giới này tất cả đều là một đám nữ nhân kỳ quặc chứ?



-----o0o-----