Mạnh Như Ký

Chương 7: Cô Thật Tốt




‘Loảng xoảng!’

Khóa trên cửa sắt đại lao bị mở ra.

Mạnh Như Ký cùng thiếu niên vào nhà lao.

Mạnh Như Ký tựa vào vách tường đại lao, ngồi xếp bằng, thần sắc nghiêm túc lại bình tĩnh. Thiếu niên cũng yên tĩnh ngồi góc xó bên cạnh, trên tay hai người đều bị xiềng xích sắt màu đen, cái xiềng xích này không biết đã dùng bao lâu, các góc cạnh mòn tới bóng loáng, bóng như đồ cổ…

Mạnh Như Ký nhìn tên quản ngục lúc ẩn lúc hiện bên ngoài, cho đến khi ngục tốt hoàn thành tuần tra lần này xong, rời khỏi nơi này. Sóng lưng thẳng của Mạnh Như Ký lúc này mới khom xuống một chút.

Tuy nhìn nàng cực kỳ bình tĩnh thản nhiên, nhưng!

Đây là lần đầu tiên…

Nàng bị nhốt vào nhà lao…

Mạnh Như Ký chau mày, ra sức vuốt vuốt mi tâm.

Trước khi có được viên nội đan có sức mạnh sáng thế kia, Mạnh Như Ký là một con người, một người vô cùng bình thường, quê hương của nàng là một thôn nhỏ bình thường nhất, nhà nàng ở trên một con đường nhỏ gần sát bên bờ sông nhất ở trong thôn.

Trước khi thế giới đảo loạn, nàng tuân thủ luật pháp, ngoan ngoãn sống cuộc đời của mình, chưa từng bị bắt vào nhà lao.

Sau khi thế giới đảo loạn, nhà nàng cửa nát nhà tan, trôi dạt khắp nơi, gian nan mưu cầu cuộc sống, nàng cũng chưa từng ngồi nhà lao.

Về sau, cơ duyên vừa khéo, nàng lấy được nội đan, biến thành thân bán yêu, trên con đường tu luyện có nhiều long đong, mấy phen suýt chết.

Nhưng nàng cũng! chưa từng! ngồi nhà lao!

Chuyện cho tới bây giờ, nàng đều là người sắp leo lên chức vị yêu vương, đều đã đứng ở đỉnh cao rực rỡ của nhân thế rồi!

Kết quả!

Nàng bây giờ!

Bắt đầu ngồi nhà lao!

Nghĩ tới đây, Mạnh Như Ký vuốt mi tâm muốn rách ra rồi.

Có phải thật sự tám trăm năm trước nàng không nên phong ấn chính mình? Chết luôn cho xong, tránh cho tuổi đã cao còn phải nhận tội này.

Mạnh Như Ký thở dài một tiếng, nỗi lòng bên này còn chưa bình tâm, bỗng nhiên phát hiện bờ vai mình bị đụng một cái.

Mạnh Như Ký quay đầu qua, lại nhìn thấy một cánh tay đầy cơ bắp, ngước mắt nhìn thì thấy thiếu niên này không biết từ lúc nào đã mò qua ngồi cạnh nàng.

Thiếu niên quay đầu nhìn sang hướng khác, không nhìn Mạnh Như Ký, nhưng cánh tay lại như có như không đụng vào vai Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký lặng lẽ dịch chuyển sang bên cạnh một chút, xiềng xích còng tay đương nhiên rung lên. Chưa tới khoảnh khắc, bên cạnh nàng cũng vang lên tiếng xiềng xích chuyển động…

Thiếu niên cũng lặng lẽ dịch chuyển qua, vẫn như vậy, cánh tay lặng lẽ chạm vào Mạnh Như Ký, đầu lại quay sang nhìn hướng khác, thật giống như vừa nãy chuyển qua đây không phải là hắn ta.

“Ngươi…” Mạnh Như Ký mở miệng, thân thể thiếu niên hơi chấn động, hắn chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn Mạnh Như Ký. Mạnh Như Ký tiếp tục nói: “Chỗ trong ngục này cũng rất lớn, ngươi cũng không cần phải chen qua chỗ ta chứ?”

Bị chỉ trích, thiếu niên cúi đầu trầm mặc giống như làm chuyện sai, mãi hồi lâu sau mới nói một câu: “Ta… muốn ngồi cùng cô.”

Nói thẳng như vậy ngược lại làm Mạnh Như Ký không thể chỉnh nổi.

“Lúc trước ngươi đâu có như thế.” Mạnh Như Ký thở dài, không có khước từ. Dù sao đây cũng không phải là địa lao của nhà nàng. Thân thể nàng thả lỏng, lúc tựa vào vách tường, bả vai nàng cũng tựa lên trên cánh tay của thiếu niên.

Mạnh Như Ký không có cảm giác, nhưng ánh mắt thiếu niên lại sâu thẳm, khóe môi hơi nhếch lên, tựa như che đậy sự mừng thầm.

Hắn ngồi dựa theo tư thế của Mạnh Như Ký, không nhúc nhích, giống như sợ mình dựa vào sát quá, Mạnh Như Ký sẽ đứng dậy rời đi vậy.

Làm sao Mạnh Như Ký có thể cảm nhận được những tâm tư này của hắn, chỉ là rảnh tới vô sự, ngửa đầu ngắm mái nhà lao, trò chuyện câu được câu không: “Lúc ta mới tỉnh, trông thấy ngươi, ngươi giống như con mèo to vậy, vừa sợ vừa đột ngột, còn cào ta nữa, giờ lại muốn ngồi với ta?”

Thiếu niên nghe lời Mạnh Như Ký nói, nhớ lại trong chốc lát.

Trí nhớ của hắn lộn xộn, hoàn toàn mơ hồ, chỉ nhớ rõ tỉnh lại bên sông này, sau dó thấy mặt Mạnh Như Ký, sau đó nàng đuổi theo hắn chạy cả dọc đường, chạy vào trong rừng, rồi sau đó…

“Cô cho ta ăn.”

Mạnh Như Ký bị nghẹn hồi lâu “Được rồi…” Nàng nói thầm, “Thật đúng là cho ăn rồi tin tưởng.”

“Không chỉ ăn.” Thiếu niên nhìn về phía Mạnh Như Ký, nói tiếp: “Ngồi cùng với cô, trong lòng rất yên ổn.”

“Yên ổn?” Mạnh Như Ký nhíu mày, có chút bất ngờ nhìn thiếu niên, cái nhìn thoáng này lại trực tiếp đối diện với ánh mắt trong suốt của thiếu niên.

Ánh mắt này, thật giống như con thú nhỏ.

Mạnh Như Ký nghĩ thầm, con người thật thần kỳ, người có thể đào mộ lấy nội đan, lúc não không còn nhớ gì lại biến thành bộ dạng thuần túy như vậy.

Nội đan của nàng rơi vào thân thể người như vậy, Mạnh Như Ký không biết việc này là tốt hay là …

Bỗng nhiên tròng mắt Mạnh Như Ký hơi híp lại, tâm tư vui vẻ.

Đây đương nhiên là một chuyện tốt!

Mạnh Như Ký khụ một tiếng, ngồi ngay ngắn lại.

Bờ vai nàng rời khỏi cánh tay thiếu niên, ánh mắt thiếu niên có chút mất mát.

Sau khi Mạnh Như Ký cân nhắc lại ngôn từ một chút, cười tủm tỉm nhìn về phía thiếu niên.

Nàng cười tiến sát trước mặt thiếu niên, khoảng cách gần lại, vẻ mất mát trong lòng trước đó của thiếu niên đã không còn sót lại, hắn ngắm nhìn gương mặt cười của nàng, khóe miệng cũng không khỏi thả lỏng, hắn nhoẻn miệng cười mà không hề phát hiện ra.

“Tạm thời, chúng ta chắc phải ở đây vài ngày, hay là làm quen lại từ đầu nha.”

Thiếu niên gật đầu.

Mạnh Như Ký tiếp tục cười hiền lành: “Trước kia chắc chắn ngươi biết ta, nhưng bây giờ có thể ngươi không nhớ rõ rồi, ta họ Mạnh, khi còn bé ở trong một hộ nhỏ, không ai lấy cho ta một tên chính nào, về sau lớn rồi, ta tự lấy cho mình một tên biểu tự, gọi Như Ký, Ký trong nương nhờ.”

Mạnh Như Ký nói cẩn thận, êm tai, muốn lấy được càng nhiều sự tin tưởng từ thiếu niên.

Thiếu niên nghe xong, từng chữ từng chữ một đọc tên của nàng: “Mạnh Như Ký.” Nghiêm túc lại chân thành tha thiết.

“Đúng. Tuy không biết tuổi tác của ngươi, nhưng có lẽ, ta hẳn lớn hơn ngươi một ít, về sau ngươi gọi ta là tỷ tỷ cũng được, tiền bối cũng có thể, nhưng ta xưng hô với ngươi thế nào?”

Thiếu niên chăm chú nghĩ một hồi: “Mục Tùy.”

Mạnh Như Ký hơi kinh ngạc: “Ngươi nhớ được tên mình?”

“Rất nhiều chuyện không nhớ rõ, nhưng lúc cô hỏi ta, hai chữ này xuất hiện, đây… là tên của ta.”

“Được rồi, Tiểu Tùy, ngoại trừ cái này, ngươi có nhớ… là trước đó mượn nội đan của ta không?” Mạnh Như Ký vào thẳng vấn đề chính.

“Nội đan?”

Mạnh Như Ký mở to mắt nhìn hắn, trong mắt toàn là ngôi sao: “Ừm, nội đan.”

Lúc Mục Tùy vừa mới thanh tỉnh, hình như Mạnh Như Ký cũng đã nói nội đan, nhưng khi đó nàng nói chính là ‘trộm nội đan’.

Sự tình trước đó Mục Tùy không nhớ ra được, cho nên chuyện sau đó lúc hắn tỉnh táo hắn nhớ rất rõ.

Nhưng hắn nhìn Mạnh Như Ký cười dịu dàng như vậy, cũng không muốn sửa nàng. Nhưng nội tâm của hắn bắt đầu thấy khổ sở.

Hắn trước kia thì ra là một tên trộm.

Hắn trộm đồ của nàng.

Nhưng hiện tại nàng còn đối xử tốt với hắn như vậy, tìm đồ ăn cho hắn, đứng trước bảo vệ hắn, sợ hắn bị mấy quân sĩ áo đen kia đánh, rồi còn dẫn hắn vào ngồi nhà lao.

Mục Tùy càng nghĩ càng khổ sở. Hắn cảm thấy trong lòng Mạnh Như Ký nhất định là chán ghét hắn, nhất là không muốn hắn đến gần nàng.

“Là thế này.” Mạnh Như Ký không có chú ý tới cảm xúc biến chuyển đột ngột của Mục Tùy, nàng còn châm chước tìm từ:

“Nội đan này á, bây giờ đang trong người ngươi, dường như không có tác dụng gì, hay là ngươi trả cho ta trước. Ta có thể dùng sức mạnh nội đan này làm rất nhiều chuyện. Ví dụ như, gặp mấy quân sĩ trước đó, ta có nội đan trong người, nhất định sẽ không sợ bọn họ. Chúng ta cũng không cần ngồi trong nhà lao này. Nói không chừng, Nại Hà kia chúng ta cũng không cần thuyền, ta đem ngươi bay thẳng qua! Trực tiếp quay về nhân gian rồi!”

“Nội đan, ở đâu?”

Mạnh Như Ký lập tức vung tay, “Ở chỗ này!” Ngón tay nàng chọt thẳng vào một vị trí ở bụng hắn, “Có cảm nhận được không, nóng hổi? Đôi khi còn nóng rực.”

Mục Tùy không cảm nhận được nội đan, nhưng tại chỗ nàng chọt ở bụng hắn, cảm nhận được cảm giác nàng nói, nóng hổi, có hơi nóng rực, có thể xua tan đi cái rét lạnh đang đâm buốt trong cơ thể hắn.

Mục Tùy lắc đầu: “Ta không cảm nhận được nội đan cô nói.” Hắn cảm thấy cực kỳ áy náy, “Ta giống như, không có cách nào trả nó lại cho cô.” Hắn áy náy đầy cõi lòng ngắm nhìn Mạnh Như Ký, “Cô có thể tự mình thu hồi không?”

Mạnh Như Ký nghe vậy, khó xử tại chỗ.

“Ta…” Nàng uyển chuyển nói, “Sợ ta ra tay sẽ tổn thương ngươi.”

Nàng giống như hoàn toàn không nhớ ra được, trước đó lúc cầm tảng đá nện Mục Tùy, lực mạnh đến nỗi gan bàn tay còn rách một lỗ lớn.

Mà Mục Tùy nghe nàng nói càng khổ sở hơn.

Nàng thật tốt, còn sợ tổn thương hắn.

“Ta không sao.” Mục Tùy lập tức nghiêm túc nói, “Cô muốn, hãy cầm về đi.” Mục Tùy dựa vào vách tường, vén y phục của mình lên, lộ ra phần bụng, đường cong cơ bắp trên bụng hắn hằn ra hình dạng rõ ràng.

Mạnh Như Ký liếc nhìn phần bụng của hắn, rồi lại liếc nhìn ánh mắt trong veo của hắn.

Mạnh Như Ký há miệng, xong ngậm lại.

Nàng thực sự là…

Lòng có nỗi khổ, miệng khó trả lời.

Nếu không phải ánh mắt hắn quá trong trẻo, thật sự là bộ dạng vạn sự không biết, Mạnh Như Ký cũng hoài nghi là Mục Tùy đang cố tình trêu tức nàng!

Nếu nàng có thể tự mình lấy, còn chờ tới phiên hắn vén áo? Nàng cần gì phải tạm nhân nhượng, nói ngon ngọt lừa gạt hắn?

Không sớm ra tay rồi!

Mạnh Như Ký chậm rãi hít sâu một hơi, ngăn dòng cảm xúc trong lòng.

Còn không thể trở mặt.

Mạnh Như Ký nói với mình, còn cơ hội, có thể từ từ lừa gạt, từng chút từng chút. Chỉ cần trước khi hắn khôi phục ký ức thì đều có cơ hội.

“Không sao.” Mạnh Như Ký dịu dàng ngắm nhìn Mục Tùy, đầu ngón tay nhẹ nhàng, chậm rãi kéo y phục của hắn xuống, che bụng hắn lại, đối đãi giống như với đứa con yếu ớt, nhẹ nhàng vỗ về: “Kỳ thật cũng không vội. Ta dạy ngươi làm sao vận dụng được linh lực, chờ ngươi vận được linh lực, nhất định sẽ cảm nhận được đan điền và sự tồn tại của nội đan.”

Mục Tùy gật đầu ngay: “Được.”

“Trong khoảng thời gian này, ta không có linh lực, thể lực cũng không mạnh, ngươi tuyệt đói đừng cách ta quá xa. Giống như đêm qua, cứ chạy loạn mãi như thế là không được, ta không đuổi kịp.”

“Được.”

“Mục Tùy, ngươi có thể bảo vệ ta ở đây không?”

Mục Tùy không do dự: “Ta có thể.”

Mạnh Như Ký cười ôn hòa, giơ tay lên giúp hắn chỉnh lại mái tóc lộn xộn.

“Rơi xuống đây, còn có ngươi ở bên, thật sự là may mắn rồi.”

Mục Tùy không nói gì, cũng không hề động đậy, mặc cho Mạnh Như Ký giúp hắn chỉnh lại một kiểu tóc như ý, có đôi khi nàng kéo tóc hắn đau nhưng hắn cũng không lên tiếng.

Hắn cúi đầu, ánh mắt nhu hòa, trên gương mặt chẳng hiểu tại sao cũng có cảm giác nóng hổi, nóng rực như Mạnh Như Ký nhắc tới. Tựa như cái nội đan nàng nói vươn tới mặt hắn vậy.

“Mạnh Như Ký.” Hắn thấp giọng nỉ non gọi tên nàng, có chút không lưu loát.

“Ừ?”

“Nội đan, ta nhất định sẽ nhanh chóng trả lại cho cô.” Hắn thấp giọng nói, giống như đang thề.

Sự chân thành tha thiết trong lời nói này khiến Mạnh Như Ký nghe mà sững sờ, sau đó nàng khẽ mỉm cười, giọng nói êm dịu trả lời: “Cô thật tốt.”