Khi mặt trời lặn, Mạnh Như Ký nhìn thấy một nơi sạch sẽ bên đường liền bảo con thỏ dừng lại, định dùng nơi này làm chỗ nghỉ ngơi đêm nay.
Nàng nhìn vào rừng, thương lượng với Diệp Xuyên: "Vẫn còn bánh nhưng không nhiều nữa, hôm nay nếu không lên núi đào ít khoai hay hái ít quả ăn cùng, thì ăn bánh vài ngày nữa cũng sẽ hết."
"Lúc đến có thấy một cái ao nhỏ ở đằng kia, ta có thể làm cần câu câu cá."
"Cũng được."
Con thỏ sắp xếp xong đồ đạc, ngồi ở một bên thì thầm với Mục Tuỳ: "Bọn họ giống một đôi phu thê già phải nuôi con nhỏ ghê."
Mục Tuỳ liếc con thỏ một cái, sau đó đứng dậy, nhặt một cành cây mảnh khảnh bên cạnh lên, trực tiếp bước đến giữa Diệp Xuyên và Mạnh Như Ký.
"Cần câu." Mục Tuỳ đưa cành cây cho Diệp Xuyên, nói: "Ngươi đi câu cá, khoai và quả trong rừng, ta và Mạnh Như Ký đi nhặt."
Mạnh Như Ký nghiền ngẫm nhìn Mục Tuỳ, hiểu rõ từng suy nghĩ hành động của hắn.
Diệp Xuyên nhìn thấy Mục Tuỳ, mặc dù sắc mặt không tốt nhưng vẫn cầm cành cây kia, xoay người bước vào trong rừng.
Mạnh Như Ký quay đầu nhìn Mục Tuỳ: "Đi thôi."
Vừa nói dứt lời, Diệu Diệu đã im lặng cả ngày đột nhiên phát ra tiếng hét sắc bén.
"Không được!"
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Diệu Diệu đột nhiên tỉnh giấc, đứng dậy, lao thẳng về phía Diệp Xuyên, sức lực lớn đến nỗi trực tiếp đẩy Diệp Xuyên ngã xuống đất.
Cành cây gãy trên mặt đất, có cành đâm xuyên qua lòng bàn tay Diệp Xuyên, máu tươi lập tức trào ra. Mà mùi máu tươi dường như càng kích động Diệu Diệu.
Nàng ta ôm Diệp Xuyên hét lớn: "Trả trái tim của huynh ấy cho ta! Trả trái tim của huynh ấy cho ta!"
Diệp Xuyên nhịn đau gọi nàng ta: "Diệu Diệu cô nương! Ngươi đứng dậy trước đi."
Mạnh Như Ký bước đến, lấy ra hai đồng tiền từ túi tiền bên người Diệu Diệu rồi đập vào gáy nàng ta, không đánh ngất được nàng ta, nhưng miễn cưỡng giúp nàng ta ổn định thân hình.
Diệp Xuyên lập tức thoát ra khỏi tay Diệu Diệu.
Mạnh Như Ký liếc tay hắn một cái, Diệp Xuyên hiểu ý: "Vết thương ngoài da, không đáng lo."
Mạnh Như Ký gật đầu, sau đó bước đến trước mặt Diệu Diệu, ngồi xổm xuống nhìn Diệu Diệu. Vẻ mặt Diệu Diệu kinh hoàng, nước mắt đầm đìa, môi nàng ta vẫn còn run rẩy không khống chế được.
Mạnh Như Ký vuốt tóc nàng ta, khẽ nói: "Không phải Diệu Diệu muốn theo ta quay về thành thân sao? Muội quên rồi?"
Diệu Diệu ngẩn ra, vẻ kinh hoàng trong mắt tan đi không ít, vẻ mặt có chút mơ màng.
Mạnh Như Ký lấy một đồng tiền vỗ vào gáy Diệu Diệu ra, Diệu Diệu chớp mắt, môi bắt đầu động đậy: "Đúng, phải, phải quay về thành thân, với Thường Vân ca ca..."
Thấy nàng ta đã bình tĩnh lại, Mạnh Như Ký lấy đồng tiền còn lại xuống, giải thoát nàng ta.
Cơ thể Diệu Diệu mềm nhũn trên đất, nàng ta ngẩng đầu nhìn Mạnh Như Ký, run rẩy nâng tay, ngón tay khẽ chạm vào vị trí tim Mạnh Như Ký: "... Nhưng tại sao... ta thấy huynh bị thương rồi."
"Thương gì?"
"Có một tia sáng, một tia sáng rất mỏng manh, đoạt lấy tim của huynh. Huynh đứng cùng với ta... rồi ngã xuống."
Mạnh Như Ký nghe vậy liền sững người, trong lòng mơ hồ có suy đoán: "Là... thuật pháp của tiên nhân sao?"
Câu này dường như đã tác động đến ký ức của Diệu Diệu, nàng ta ôm đầu, có chút hoảng loạn:
"Trên trời... có hai tia sáng... đánh nhau, nơi nào cũng là ánh sáng, thuật pháp... căn nhà sụp đổ, ngõ hẻm hỗn loạn... Người đều chạy hết, Thường Vân ca ca... Thường Vân ca ca..."
Diệu Diệu thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Mạnh Như Ký, hai tay đột nhiên giữ lấy cánh tay Mạnh Như Ký. Nàng ta nhìn nàng, hai mắt đỏ ửng, khoé mắt chảy ra nước mắt, nhưng lại là màu đỏ tươi.
"Khắp người toàn máu... biến mất..."
"Xin lỗi... Xin lỗi... Cuối cùng ta cũng không thể..."
Những giọt nước mắt màu máu lăn dài trên má nàng ta, vẽ thành một đường nét đáng sợ.
Diệu Diệu hơi mất khống chế, sức lực hai tay rất lớn, dùng sức đến mức cả người đều run rẩy: "Huynh nói đi... Xin lỗi, cuối cùng cũng không thể cưới ta..."
Mạnh Như Ký im lặng, không nói nên lời.
Mạnh Như Ký dường như có thể nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn trong lời nói đứt quãng này.
Tiên nhân đấu pháp trên trời, người bên dưới chạy tán loạn, thuật pháp của tiên nhân như thể huỷ diệt mọi thứ, huỷ diệt nhà, đường phố và tính mạng của bọn họ.
"Huynh biến mất rồi... Không đúng... Ngươi không phải Thường Vân ca ca? Ngươi không phải huynh ấy! Huynh ấy biến mất rồi!"
Thấy nàng ta càng lúc càng kích động, bàn tay giữ cánh tay Mạnh Như Ký cũng càng lúc càng dùng sức, Mạnh Như Ký vừa khẽ nhíu mày thì sau lưng Diệu Diệu, một bàn tay vươn tới, kéo đầu nàng ta về sau, còn lấy một đồng xu trong túi tiền của nàng ta rồi dán lên trán nàng ta. Diệu Diệu lập tức nhắm mắt, toàn thân mất sức, buông Mạnh Như Ký ra, ngã xuống đất bất tỉnh.
Mục Tuỳ đánh gục Diệu Diệu liếc cánh tay Mạnh Như Ký một cái: "Ngày thường so đo hẹp hòi với ta, lúc này lại không biết phản kháng nữa?"
"Phu quân nói gì thế, ta đương nhiên phải nghiêm túc đáp lại từng hành động của chàng rồi." Mạnh Như Ký miễn cưỡng nói ra một câu "ân ái", sau đó tiếp tục vô cảm kiểm tra tình hình của Diệu Diệu.
Nhưng Mục Tuỳ ở một bên nghe vậy thì lại ngẩn người, sau đó mất tự nhiên khẽ ho một tiếng, quay đầu đi.
Mạnh Như Ký sờ đầu Diệu Diệu, điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái cho nàng ta.
"Quá khứ của Diệu Diệu cô nương, thật khiến người khác thổn thức." Diệp Xuyên xử lý qua loa mùn gỗ trên tay, cảm thán: "Người đến vùng đất Vô Lưu, quả nhiên đều có không cam tâm và tiếc nuối khác nhau..."
"Ngươi cảm thán cái gì thế?" Con thỏ ở một bên bất mãn lẩm bẩm: "Không phải do tiên nhân các ngươi đánh nhau nên phàm nhân mới phải chịu trận sao. Trước đó ngươi còn nói thần linh bạo ngược gì đó, ta thấy tiên nhân cũng không tốt hơn bao nhiêu."
"Chúng ta..." Diệp Xuyên muốn phản bác, nhưng nhìn vết máu còn chưa lau trên má Diệu Diệu thì lại không mở miệng nổi. Diệp Xuyên lại nhìn Mục Tuỳ một cái, chỉ thấy Mục Tuỳ thờ ơ sửa sang y phục, hắn liền im lặng không nói gì nữa.
"Cơm vẫn phải ăn." Mạnh Như Ký phá vỡ sự yên tĩnh, nàng ngoắc tay với con thỏ: "Chúng ta đi tìm đồ ăn, ngươi chăm sóc muội ấy cho tốt, nếu xảy ra chuyện, dùng cách nói của thành chủ ca ca của ngươi, cắt lưỡi ngươi đi."
Con thỏ sợ đến mím môi, lẩm bẩm một câu "nữ nhân xấu xa", nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi cạnh Diệu Diệu.
"Đi thôi." Mạnh Như Ký gọi Diệp Xuyên và Mục Tuỳ: "Vẫn như vừa rồi phân công."
Ba người rời đi, trong rừng yên tĩnh trở lại.
Con thỏ ngồi xổm bên cạnh Diệu Diệu, nhìn trái ngó phải, sau đó phủi phủi y phục trên người rồi giúp Diệu Diệu lau máu trên má, ậm ừ ngâm nga điệu hát dân gian nó vừa học được hôm nay, khiến Diệu Diệu ở trong mộng chậm rãi giãn mày.
Ba người Mạnh Như Ký bước vào trong rừng đã chia ra hành động. Diệp Xuyên chọn ra một cành cây mảnh khảnh đi câu cá, Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ thành thạo hái quả đào khoai.
Sắc trời càng lúc càng tối, khoai không dễ đào, Mục Tuỳ định đến hái quả cùng Mạnh Như Ký, nhưng vừa bước đến dưới cây có Mạnh Như Ký, đột nhiên, phía xa truyền đến tiếng gào bi phẫn của con thỏ:
"Cướp người rồi! Cướp người rồi!"
Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ lập tức nhìn về hướng đó, không chút do dự, Mạnh Như Ký trực tiếp nhảy từ trên cây xuống, chạy như bay về phía đó. Mục Tuỳ cũng nhanh chóng theo sau.
Phi như bay về đến nơi nghỉ ngơi, chỉ thấy con thỏ bị trói trên cây, miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ư ư a a. Còn Diệu Diệu nằm trên đất đã không thấy tung tích đâu nữa.
"Người đâu?" Mạnh Như Ký kéo miếng giẻ ra khỏi miệng nó, hỏi.
"Bị ba tên cướp đưa đi rồi, bọn chúng có tiền! Biết thuật pháp! Ta đánh không lại!"
Sắc mặt Mạnh Như Ký trầm xuống: "Đi theo hướng nào?"
"Hướng Đông Bắc, vừa đi không xa, nhưng bọn chúng có tiền nên dùng được thuật pháp! Động tác rất nhanh!"
Mạnh Như Ký nhìn về hướng Đông Bắc, cười lạnh một tiếng.
Mục Tuỳ nhặt được một đồng tiền trên đất, liếc Mạnh Như Ký một cái: "Còn lại một đồng, vừa rồi ta dùng để định thần nàng ta, rơi dưới đất nên có lẽ không ai để ý."
Mạnh Như Ký cầm lấy đồng tiền trong tay Mục Tuỳ, nhìn về hướng Đông Bắc: "Ta muốn xem thử, là kẻ nào muốn chết, dám bắt bà chủ của ta đi."
Mạnh Như Ký bẻ đồng tiền ra, đưa cho Mục Tuỳ một nửa: "Tiền không nhiều, mỗi người một nửa, đừng kéo chân ta."
Mục Tuỳ cầm nửa đồng tiền, liếc Mạnh Như Ký một cái, sau đó giữ lấy tay nàng: "Đặt một nửa của ngươi vào vị trí giống ta."
Mạnh Như Ký ngẩn ra, làm theo.
Trong miệng Mục Tuỳ niệm pháp quyết, ánh sáng màu đồng loé lên từ nơi nối liền của đồng tiền vỡ, ngay sau đó, gió nổi lên từ dưới chân.
"Ngươi không ngồi không ở vùng đất Vô Lưu mấy năm nay, dùng tiền nhỏ làm chuyện lớn, được đó." Mạnh Như Ký khen: "Thiên Sơn Quân khôi phục ký ức, đúng là có ích."
Mục Tuỳ liếc Mạnh Như Ký một cái: "Vinh hạnh được phu nhân coi trọng."
Giây tiếp theo, ngự gió mà đi, hai người bay nhanh về hướng Đông Bắc.
Chỉ còn con thỏ vẫn ở trên cây gào lớn: "Thả ta ra trước được không!"
"Soạt" một tiếng, Diệp Xuyên thở hổn hển cầm cần câu và một xâu cá chạy về từ trong rừng: "Sao... sao thế?"
"Thả ta ra trước, ta mới nói được..."
Tiếp đó... đợi khi con thỏ và Diệp Xuyên hổn hển đuổi kịp Mục Tuỳ và Mạnh Như Ký...
Mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi.
Ba tên cướp bị đánh cho mặt mũi sưng bầm, quỳ trên đất thành một vòng tròn, hết cái tát này đến cái tát khác, vừa tát vừa mắng: "Ngươi đúng là không ra gì."
Tiếng "bốp bốp bốp" không ngừng vang lên.
Mục Tuỳ khoanh tay đứng một bên giám sát, không cho ba người họ ngừng lại.
Mạnh Như Ký ở một bên chăm sóc Diệu Diệu đang nghỉ dưới gốc cây, tay nàng cũng không rảnh rỗi mà áng chừng túi tiền Diệu Diệu xem có thiếu đồng nào không.
Đợi khi đếm xong, nàng trả túi tiền lại cho Diệu Diệu, sau đó nói với ba tên cướp đang tự tát nhau: "Được rồi."
Ba tên cướp bị tát cho đần người, tát thêm mấy cái mới dừng, nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký: "Tỷ, tỷ nguôi giận rồi?"
Mạnh Như Ký thờ ơ "ừm" một tiếng.
Sau đó ba tên cướp lại tiếp tục nhìn Mục Tuỳ với vẻ đáng thương: "Đại ca, huynh xem, đại tỷ đã nguôi giận rồi, hay là huynh thả bọn ta ra..."
Mục Tuỳ vẫn khoanh tay, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
"Các ngươi! Các ngươi đúng là to gan!" Con thỏ vừa đến, nhìn thấy vậy liền tức giận muốn mắng bọn họ. Mục Tuỳ lạnh lùng liếc nó một cái, con thỏ lập tức ngậm miệng, kéo Diệp Xuyên đến một bên ngồi xuống: "Nướng cá đi, chạy cả đường sắp bốc mùi rồi."
Diệp Xuyên thấy mọi chuyện đã xong thì thực sự đi đến một bên nướng cá.
"Thả đi nhỉ." Mạnh Như Ký áng chừng phần "bồi thường" của bọn cướp trong tay: "Cũng coi như đủ thành ý."
Ba tên cướp gật đầu lia lịa.
Mục Tuỳ vẫn trầm tư, sau đó nói: "Câu hỏi của ta, đáp xong thì đi."
"Được được được, chúng ta biết gì nói nấy, tuyệt không giấu giếm!"
"Nơi này cách thành Trục Lưu rất gần, trong phạm vi năm mươi dặm thành Trục Lưu, không được trộm cắp cướp bóc, các ngươi không biết?"
Mạnh Như Ký nhướng mày, có chút bất ngờ, không ngờ thành Trục Lưu còn có quy tắc này, khó trách vừa rồi con thỏ tức giận nói bọn họ to gan.
Ba tên cướp chua xót: "Bọn ta... bọn ta biết chứ, nhưng nếu không phải bất đắc dĩ thì ai lại muốn làm chuyện này..."
"Cái gì mà bất đắc dĩ."
"Đại ca, đại tỷ, có lẽ hai người cũng nhìn ra rồi, bọn ta đều mới vào nghề, chỉ biết một ít thuật pháp. Ba huynh đệ bọn ta vốn đều kinh doanh bình thường ở thành Trục Lưu, giúp người khác chuyển đồ kiếm sống. Nhưng mấy ngày trước, thành Trục Lưu đột nhiên ra một quy tắc, bảo những người kinh doanh ở thành Trục Lưu bọn ta giao nộp hết tiền... Thế này sao được... Thế nên bọn ta đã trốn đi..."
Nghe vậy, Mạnh Như Ký liền nhướng mày nhìn Mục Tuỳ, thầm nghĩ, không phải tiểu tử này lại âm thầm liên lạc với thuộc hạ của mình, bắt đầu hoạt động gì đó mà nàng không biết đó chứ, còn bắt người trong thành giao nộp hết tiền.
Hành động này không giống một thương nhân chân chính.
Mạnh Như Ký liếc qua, lại thấy Mục Tuỳ khẽ nhíu mày.
Thế này càng thú vị rồi, tiểu tử này vậy mà không biết.
Mạnh Như Ký hứng thú nghe tiếp.
"Ai bắt các ngươi nộp tiền?" Mục Tuỳ hỏi.
"Hình như là chủ nhân mới lên của thành Trục Lưu."
Ồ, thành Trục Lưu còn có cả chủ nhân mới lên. Không phải Mục Tuỳ này bị cướp quyền rồi sao.
Trong lòng Mạnh Như Ký đang thấy buồn cười, đột nhiên, nụ cười của nàng cứng ngắc trên mặt.
"Ngươi nói cái gì!?"
Mạnh Như Ký nắm lấy cổ áo nam nhân đang nói chuyện trước mặt: "Thành Trục Lưu có cái quỷ gì mới lên cơ?"
Tên cướp sợ hãi: "Chủ... chủ nhân mới đó..."
Mạnh Như Ký buông tên cướp ra, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn Mục Tuỳ: "Cái quái gì thế? Là do ngươi làm?"
Vẻ mặt Mục Tuỳ trầm thấp, hắn quay đầu nhìn con thỏ.
Còn con thỏ ở bên này vừa nhóm lửa xong, nghe thấy câu đó cũng kinh ngạc trừng to mắt thỏ của mình, há miệng, giống như hoàn toàn không phản ứng được.
Vì thế Mục Tuỳ lại nhìn sang ba tên cướp: "Ai là chủ nhân mới?"
Ba tên đó suy nghĩ một lúc, nghĩ Đông nghĩ Tây một hồi cũng không nghĩ ra được một cái tên chính xác, cuối cùng chỉ nói: "Chủ nhân mới này tới rất đột ngột, đột nhiên nói hắn đã lấy được quyền trượng của điện Trì Doanh. Mệnh lệnh của hắn cũng rất đột ngột, bọn ta đã chạy ngay đêm đó, quả thực không biết tên là gì... Chỉ nhớ hình như không phải trưởng lão, chủ sự, hộ pháp hay người ở thành Trục Lưu trước kia, chắc chắn chúng ta đều có ấn tượng về tên. Chỉ biết người tới lần này là một người mới."
Người mới.
Rất tốt.
Mục Tuỳ khẽ rũ mắt, thầm nghĩ, thành Trục Lưu chưa từng hết phong ba, chỉ trong vài ngày, chưa đợi hắn quay về mà đã chuẩn bị một đại lễ như vậy cho hắn.
Mạnh Như Ký cũng rũ mắt, thầm nghĩ:
Muốn hỏi thử, ở vùng đất Vô Lưu, làm thế nào để hoà ly, khá gấp...