Mạnh Như Ký

Chương 5: Làm Sao Mà Ngươi Đói Chết Được Vậy?




Một đêm chớp nhoáng, chạy đến lúc mặt trăng cũng khuất dạng.

Rốt cuộc đợi được tới lúc tên trộm đan dừng lại, Mạnh Như Ký vịn cây bên đường, nôn thốc.

Từ sau rất nhiều năm trước khi nàng mượn sức mạnh nội đan biến thành thân bán yêu, nàng đã không còn chóng mặt nôn mửa vì chút vận động đơn thuần.

Giờ khắc này, Mạnh Như Ký cảm giác mình giống như một con chó bị áp bức, trên cổ đeo một sợi dây thừng không ai thấy được, cứ thế kéo lấy nàng, dắt nàng đi tới kiệt lực nôn khan.

Mạnh Như Ký thở hồng hộc, gần như trượt quỳ xuống đất, nàng thở hồi lâu, trong lúc này, hồi ức của nàng lại một lần nữa lướt qua tất cả những thời khắc ấm áp đã được trải nghiệm trong quá khứ, dùng nó để nói với mình, không sao, không liên quan gì, bị một tên trộm dắt đi, tuyệt không có gì mất mặt.

Cho dù sau này có bị hắn tiếp tục dẫn đi như thế cũng không sao!

Không sao! Kiên cường một chút!

Đứng lên! Sống tiếp!

Động viên mình đủ rồi, Mạnh Như Ký nuốt nước chua xuống cổ họng, run rẩy đứng thẳng người, lúc này mới có thời gian ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trong rừng cách xa ba trượng phía trước, tên trộm đan cũng đang dừng bên một cái cây, hắn vịn cây nhưng không thở như chó giống Mạnh Như Ký.

Không biết hắn đang làm gì, khẽ cúi người ôm bụng, đứng ở đó không nói năng gì.

Mạnh Như Ký đã không muốn chửi hắn nữa, thậm chí cũng không dám tới gần thiếu niên kia, sợ hắn như chim sợ cành cong, nhấc chân chạy nữa. Hiện tại ngay cả một bước nàng cũng không nhấc nổi, một bước! cũng không nổi!

“Tiểu tặc.” Mạnh Như Ký xa xa gọi một tiếng, giọng nói trong vô thức ẩn giấu một chút dè dặt cẩn thận, “Chúng ta nói chuyện một chút.”

Thiếu niên tựa hồ nghe thấy lời nàng nói, cơ bắp sau lưng hắn lại căng cứng lên trong nháy mắt, nhưng hắn không tiếp tục chạy.

Rất tốt.

Mạnh Như Ký vịn cây đứng lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Chạy lâu như vậy, ngươi cũng mệt phải không, hay là ngồi xuống trước đã.”

Thiếu niên không nhúc nhích.

Mạnh Như Ký chậm rãi lê bước chân tới gần thiếu niên, sợ động tác của mình quá lộ liễu làm hắn e sợ.

Nàng lấy hết sự như hòa của mình, hiểu tình hiểu lý ra nói:

“Ta nghe người ta nói, nơi này chính là chỗ của người nửa vong hồn, nghe đã thấy nguy hiểm, ngươi với ta không nên ở lâu, có đúng không? Giữa chúng ta, trước đó có thể có chút không thoải mái, nhưng bây giờ muốn rời khỏi chỗ này, mục đích của ta với ngươi giống nhau, ngươi với ta làm bạn, dắt tay nhau vượt qua khó khăn, ngươi nói, có đúng không.”

Nàng vừa nói, vừa nhẹ chân nhẹ tay tới gần thiếu niên.

Thiếu niên vẫn quay lưng về phía nàng, đứng tại chỗ, chỉ là đi tới gần rồi Mạnh Như Ký phát hiện lưng của hắn càng lúc càng còng.

Bỗng nhiên, một tiếng xột xoạt vang lên, bóng dáng thiếu niên đột ngột quỳ xuống đất.

Mạnh Như Ký giật nảy mình, vội vàng tiến lên vài bước, bước tới phía trước thiếu niên

“Ngươi sao thế?”

Ánh trăng xanh chiếu rọi trong rừng, chiếu lên sắc mặt trắng bệch lẫn chút xanh của thiếu niên, làm người nhìn càng sợ hãi cực độ.

“Ta…” Thiếu niên che lấy bụng, cuộn mình, dựa vào thân cây, hơi thở mong manh.

Mạnh Như Ký cứ thầm lầm bầm, toi rồi toi rồi, bộ dạng này của hắn sợ là sắp chết, nếu hắn chết rồi vậy nội đan của ta…

“Đói…”

Mạnh Như Ký sững sờ: “Ngươi… sao cơ?”

“Rất đói…”

Thân thể thiếu niên cuộn lại, bụng phát ra tiếng ‘ục ục’.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, tiếng bụng hắn kêu càng trở nên vang dội.

Mạnh Như Ký im lặng đứng trước mặt thiếu niên, nhìn bộ dạng bị thương nghiêm trọng sắp chết, miệng thì kêu đói, trong nhất thời, Mạnh Như Ký cũng cảm thấy có chút buồn cười.

“Lúc nãy chạy thì tinh thần tốt như vậy, bây giờ sao lại đói sắp chết thế?”

Mạnh Như Ký khoanh tay chế giễu.

Nhưng mà chớp mắt tiếp theo, phần bụng của thiếu niên hơi tản ra một luồng ánh sáng cam, Mạnh Như Ký không cười nổi.

Ánh sáng cam ấm áp giống như nắng ấm ngày xuân, nàng không thể không quen thuộc hơn – là ánh sáng của nội đan lúc hoạt động.

Hắn đang tiêu hao sức mạnh nội đan của nàng!

Quả nhiên, vẻ mặt thiếu niên trở nên thư giãn một chút.

Nhưng hắn vẫn co quắp dưới cây, ánh sáng cam ở bụng lúc ẩn lúc hiện. Sức mạnh nội đan tựa hồ có thể khiến hắn dễ chịu hơn một chút, nhưng lại không thể hoàn toàn triệt tiêu cơn đau do đói, chỗng đỡ cơ thể hắn với tất cả cơ năng.

Sức mạnh nội đan của Mạnh Như Ký cực lớn.

Tám trăm năm trước, cũng bởi vì nàng không kiềm được sức mạnh tràn ra ngoài, rơi vào đường cùng mới chọn phong ấn bản thân.

Nàng cũng không phải lo lắng thiếu niên sẽ tiêu hao hết sức mạnh nội đan, chỉ là lo lắng, hắn cứ đói sẽ tiêu hao nội đan của nàng, thời gian càng lâu, chỉ sợ sức mạnh của nội đan sẽ dung hợp với thân thể hắn, đến lúc nàng trở về nhân gian, có linh lực, cũng không dễ lấy nội đan ra khỏi cơ thể hắn.

Mạnh Như Ký lập tức nghiêm túc nói cho thiếu niên: “Đói thì ăn, ta đi tìm cho ngươi.”

Thiếu niên ngước mắt nhìn Mạnh Như Ký, dưới ánh trăng thấy mặt nàng ngưng trọng, lời nói thần thái đều nghiêm túc không giở trò chút nào.

Khóe môi hắn động đậy.

“Ngươi ở đây đừng nhúc nhích. Nghe lời.” Mạnh Như Ký nói xong, xoay người đi vào rừng.

Thiếu niên nhìn bóng lưng Mạnh Như Ký, mãi cho đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất trong rừng đen.

Trong nội tâm hắn có một giọng nói khuyên bảo: Không nên tin bất luận kẻ nào, chắc là bỏ đi, chắc là trốn tránh, không nên tin nàng ta.

Nhưng cơn đói trong thân thể thực sự khiến hắn khó nhịn được. Tựa như trong dạ dày có một cái tay, đang không ngừng xé rách lục phũ ngũ tạng của hắn, khiến hắn đau đớn khó chịu. Thống khổ này còn đau đớn vạn lần so với vết thương da thịt.

Căn bản hắn đứng dậy không nổi.

Không được một lúc, trong rừng vang lên tiếng bước chân dồn dập, thiếu niên lập tức ôm lấy bụng, đề phòng nhìn về phía âm thanh truyền tới.

Trên đầu Mạnh Như Ký vướng lá rụng, sốt ruột chạy lại, nàng lấy váy quây thành một cái túi đựng hoa quả màu vàng xanh, chạy nhanh đến bên cạnh hắn, vì để cho hoa quả không rơi xuống đất, nàng cẩn thận ngồi quỳ xuống dưới, giữ được hoa quả lại.

“Tìm được một chút…”

Mạnh Như Ký có vẻ hơi chần chờ, nhưng nàng còn chưa nói hết thì bàn tay thiếu niên đã thò qua.

Cái mũi quá nhạy bén ngửi thấy mùi hoa quả thơm ngát, cảm giác đói bụng của thiếu niên càng cồn cào hơn, hắn gần như không cách nào khống chế bàn tay của mình, thò tới túi y phục của Mạnh Như Ký, chộp lấy một quả, ngay lúc hắn nhanh chóng thu tay lại, một bàn tay khác đã nhanh nắm lấy cổ tay hắn.

“Chờ chút.”

Thiếu niên nhìn về phía Mạnh Như Ký, ánh mắt như con thú bị dồn vào chỗ chết, rõ ràng chỉ cần nhìn qua đã thấy được hắn đang làm quá, nhưng hắn vẫn còn giãy loạn, không muốn buông lỏng một hơi cuối cùng.

“Không phải không cho ngươi.” Mạnh Như Ký nhìn hắn giải thích, “Ta thực sự không biết những hoa quả trong rừng này cái nào có thể ăn cái nào không thể ăn, nơi này cực kỳ kỳ quái, ta chỉ có thể tìm đồ hay hoa quả gì có thể ăn giống ở nhân gian.”

Thiếu niên khẽ cắn răng, vẫn kiên trì muốn rút tay về.

Dù cho có độc, hắn vẫn muốn nhét đồ ăn vào trong miệng, xua đi cơn đói bụng đáng sợ này

Hoa quả hơi chua, cũng không ngon lắm, nhưng được cái nhiều nước.

Nàng vừa ăn vừa nói thiếu niên:

“Chờ một chút, ta trải qua sóng gió nhiều hơn ngươi, nhìn sự việc cũng rõ ràng hơn ngươi, nếu thật sự có độc sẽ có dấu hiệu, ta sẽ có cách giải quyết. Móc họng nôn, uống nước đều được, nhưng nhìn ngươi không được thông minh lắm, ngươi nhịn chút đi. Nếu ta ăn mà không chết, thì ngươi lại ăn, còn nếu thực sự bất hạnh, thứ này là đồ kịch độc làm ta nằm lăn ra… hi vọng ngươi có chút lương tâm, lấy nội đan vận cho ta ít linh lực.”

Thiếu niên ngơ ngác nhìn Mạnh Như Ký.

Ánh trăng soi chiếu thân ảnh của nàng, ánh lên trong đồng tử đen nhánh của hắn.

Mạnh Như Ký ăn xong một quả, chờ trong chốc lát, không thấy gì dị thường thế là đem toàn bộ hoa quả trong lòng đổ vào người thiếu niên. Mà tự nàng rất thật lòng lùi lại hai bước, không tạo áp lực cho thiếu niên.

“Chắc là không sao, ăn đi.”

Đâu cần đợi nàng hạ lệnh, từ lúc nàng đổ hoa quả xuống thiếu niên đã cầm lên một quả, ngay cả vỏ cũng không chùi, đã bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ đói.

Ăn là bản năng, khởi động tứ chi của thiếu niên, liên tục không ngừng nhét hoa quả vào trong miệng, nhưng ánh mắt hắn lại lơ đãng nhìn Mạnh Như Ký đang cách xa vài bước.

Mạnh Như Ký giống như bị hành hạ mệt mỏi, liền ngồi xuống đất, một tay đặt lên đầu gối, chán chường gõ gõ theo nhịp, một tay khác chống cầm, buồn bực ngán ngẩm nhìn hắn.

Ánh trăng kỳ dị chiếu trên người nàng nhưng lại không có cảm giác quỷ dị gì, trái lại vì thần sắc quá sức lạnh nhạt của nàng, khiến vùng đất quỷ dị này sinh thêm vài phần bình lặng thường ngày.

Thiếu niên vừa dò xét nàng vừa ăn như hổ đói, hoàn thành xong bữa ăn này.

“Ăn… no rồi?”

Nhìn thiếu niên ăn xong quả cuối cùng, Mạnh Như Ký đã nhìn đến ngơ ngẩn rồi.

Nàng chưa bao giờ thấy một người có dạ dày lớn như thế! Đến cuối cùng, thậm chí nàng còn hoài nghi không biết mình hái có đủ hay không.

Nhưng mà, đúng là chưa đủ.

Thiếu niên vẫn còn rất đói, nhưng so với cảm giác đói như bị người khác cào ruột lúc nãy thì giờ đã dễ chịu hơn nhiều.

Thiếu niên chăm chú nhìn Mạnh Như Ký, không có đáp lời.

“Được rồi, vậy cùng nhau tìm đường trở về đi.”

Mạnh Như Ký đứng dậy, vẫn một lòng muốn đưa thiếu niên về bến đò, nhưng trong nháy mắt nàng đứng dậy, thiếu niên lại lập tức đề phòng trốn ra phía sau thân cây.

Mạnh Như Ký có chút cạn lời, thực sự nghĩ không ra, trước kia thiếu niên này trải qua ngày tháng thế nào, tại sao lại thành bộ đạng đề phòng người như vậy.

“Ta đâu có đánh ngươi…” Mạnh Như Ký nói thầm, “Ngươi không muốn quay về nhân gian nữa sao?”

Mạnh Như Ký xoay người đi trở về, nàng vừa đi vừa lặng lẽ liếc nhìn về phía sau.

Người ở sau cây dường như không có ý đi theo.

Mạnh Như Ký không muốn cưỡng ép hắn, nàng đoán với tính cách của thiếu niên này, nếu nàng đuổi theo, chỉ sợ lại không thiếu một ‘đêm chạy giặc’. Nàng thử tiếp tục đi trở về.

Chờ đi xa được bảy tám trượng, thân thể Mạnh Như Ký cũng không truyền đến bất kỳ khó chịu nào, nàng khẽ quay đầu nhìn, nhưng trong ánh trăng, bóng cây lắc lư, thiếu niên đang núp sau gốc cây gần với Mạnh Như Ký nhất, lặng lẽ đi theo nàng, chỉ là cái bóng của hắn bị ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu trên mặt đất, bại lộ hành tung của hắn.

Biết hắn đi theo mình, Mạnh Như Ký thở phào một hơi. Với cái dáng người chạy thoăn thoắt như lúc nãy của hắn, hiện tại muốn theo kịp nàng trong đêm tối, khẳng định là thành thạo điêu luyện. Không cần nàng xua đuổi về phía trước, rốt cuộc nàng có thể chuyên tâm tìm đường rồi.