Mạnh Như Ký

Chương 30: Ngươi không thể ép nàng ấy




"Bên ngoài lại làm sao thế?" Quân sĩ tất nhiên cũng đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hắn ta tò mò tiến lại gần cửa, quan sát bên ngoài.

Mạnh Như Ký kéo Mục Tuỳ trốn vào một góc khuất trong điện.

Mục Tuỳ quay đầu, nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, không giấu nổi sự khinh thường trong lòng: "Yểm Thiên Quân? Kỹ năng sinh tồn của hắn đâu?"

Mạnh Như Ký cúi đầu, day day mi tâm của mình, tựa như đang khổ sở suy nghĩ.

Mục Tuỳ nhìn nàng, lại nhớ đến chuyện nàng dùng hết tiền trên người mua thuốc cho hắn, hắn rũ mắt, bắt đầu tính kế. Nếu Mạnh Như Ký kiên quyết muốn đi cứu Đáng Ghét Quân gì đó, hắn phải thuyết phục nàng thế nào, nếu không thuyết phục được thì phải dùng thủ đoạn nào đưa nàng đi...

"Hết cách rồi, ngươi đưa ta sáu bạc ngọc trước đi."

Mạnh Như Ký đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mục Tuỳ, vẻ mặt chân thành.

Mục Tuỳ sững người.

Mặc dù đã đoán được nàng sẽ đi cứu người, nhưng khi nàng thực sự mở miệng, Mục Tuỳ lại cảm thấy bản thân còn khó tiếp nhận hơn trong tưởng tượng của mình.

Nàng muốn lấy toàn bộ tiền, đi cứu tên đó?

Thế nên, bất luận là ai, nàng đều có thể dùng hết tiền để cứu?

Ánh mắt Mục Tuỳ tối sầm, vẻ mặt nổi lên chút sát ý... với nam tử da trắng môi đỏ đó.

Mục Tuỳ sờ sáu bạc trong người, nhưng dự định trong lòng không phải là trực tiếp đưa cho Mạnh Như Ký, mà là dùng sáu bạc đánh ngất Mạnh Như Ký rồi bế nàng đi...

"Nhanh chút." Mạnh Như Ký thúc giục: "Thuật pháp của Lâm Lam sơn chủ đó không ra gì nhưng hắn nhiều tiền, muốn trốn thoát khỏi tay hắn, ta lục tung trí nhớ lên cũng chỉ nghĩ được một trận pháp, mặc dù ngự gió rất nhanh, nhưng một khi khởi động thì không dễ dừng lại, chỉ có thể đợi bạc ngọc tiêu hao hết linh lực."

Mục Tuỳ nhất thời nhướng mày, vẻ mặt dịu đi.

"Loại trận pháp này ta không thích dùng." Mạnh Như Ký chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, thở dài: "Đến lúc đó ngã xuống đâu cũng không biết, ước chừng có chút nguy hiểm, có điều vẫn tốt hơn kẹt ở đây."

Mạnh Như Ký nói rồi vươn tay với Mục Tuỳ.

Mục Tuỳ nhìn bàn tay đòi tiền của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Không cứu hắn?"

"Cứu ai?"



Hai chữ này, có thể nói là vô tâm vô phế.

Về mặt đạo lý, là nàng ném người ta đi, bản thân trốn thoát, bây giờ còn không quan tâm đến sống chết của người đó, bất luận đứng ở góc độ nào, nàng làm như vậy ít nhiều cũng hơi không có lương tâm.

Nhưng khoé miệng Mục Tuỳ, lại cong lên.

Hắn cũng không phải thứ tốt đẹp gì...

"Ồ. Yểm Thiên Quân..."

Mạnh Như Ký nhớ ra: "Cứu cái gì mà cứu, chúng ta lấy gì mà cứu?"

Chúng ta.

Mục Tuỳ cúi đầu, che giấu vòng cung không thể khống chế nơi khoé miệng.

"Yểm Thiên Quân có thể bị bắt dễ dàng vậy sao? Lão già này đã chết được mấy ngàn năm ở nhân gian rồi, tới vùng đất Vô Lưu cũng không biết đã bao lâu, trước kia vùng đất Vô Lưu không có nguy hiểm chắc? Chắc chắn có rồi, hắn có thể sống đến giờ thì nhất định có bản lĩnh của mình."

Mục Tuỳ gật gật đầu: "Đúng vậy, vùng đất Vô Lưu lấy vàng bạc bàn sức mạnh. Bản thể hòn đá của hắn có thể đập vỡ một vàng ngọc, chứng minh thân thể hắn còn có giá hơn cả vàng ngọc."

"Đúng, thế nên chuyện lão già này bị bắt vừa nghe đã thấy kỳ lạ, không thể liều lĩnh đi..."

Chữ "cứu" trong miệng Mạnh Như Ký còn chưa nói ra, đột nhiên!

Như thể trời long đất lở!

Gạch ngói trên đầu đột nhiên rơi xuống, giống như thác nước đổ xuống trước mặt Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ, ánh ban mai vẽ ra những đường nét sắc bén giữa cát bụi mù mịt.

"A! Điện Nhân Duyên của ta!" Quân sĩ trông coi hoảng loạn hét lớn, nhưng lại bị một viên gạch rơi xuống trúng đầu, lăn ra hôn mê.

Mục Tuỳ lập tức bảo vệ Mạnh Như Ký, ôm nàng vào lòng, dùng cơ thể ngăn cát bụi gạch đá cho Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký có chút thất thần trong lòng Mục Tuỳ, không vì gì khác, chỉ vì động tác của hắn quá nhanh.

Thấy Mạnh Như Ký vẫn đang trừng mắt nhìn mình, Mục Tuỳ khẽ nhíu mày, nâng tay cầm lấy miếng vải quấn quanh cổ nàng, kéo miếng vải lên cho Mạnh Như Ký, giống như vừa rồi nàng làm cho hắn.

"Che mũi miệng lại." Mục Tuỳ trầm giọng nói.

"Ừm." Mạnh Như Ký làm theo.

"Ta đau lòng quá đi."

Giọng nói của Mạc Ly, theo đó vang lên.

Cảm xúc kỳ lạ vừa dâng lên trong lòng Mạnh Như Ký lập tức biến mất. Nàng đẩy Mục Tuỳ ra, nhìn lên nóc nhà thủng lỗ, chỉ thấy Mạc Ly thản nhiên đưa Lạc Nghênh Phong đáp xuống từ trên không trung.

Khuôn mặt của Mạc Ly được ánh ban mai phác thảo thành đường nét rõ ràng, khiến cả người hắn chia ra nửa bên sáng, nửa bên tối.

"Nữ nhi bất hiếu, ngươi không tới cứu vi phụ."

"Ngươi nhìn xem ngươi có chỗ nào cần cứu chứ!" Mạnh Như Ký chỉ Mạc Ly, mắng mỏ: "Ai là con ngươi!"

Một tay Mạc Ly giữ vai Lạc Nghênh Phong, giống như một con đại bàng kẹp cổ gà con. Hắn giả bộ bi thương, tay còn lại còn vờ vịt lau nước mắt: "Ài, lại hung dữ với ta. Ngươi thế này, ta còn hy vọng ngươi dưỡng lão cho ta thế nào."

"Đừng hy vọng nữa!"

Mạnh Như Ký nghiến răng nghiến lợi, đến lúc này mới phản ứng lại, mấy lời "khí phách quá uy phong quá" ở bên ngoài vừa rồi là nói Mạc Ly.



Nói hắn mang theo một người, cũng là nói Mạc Ly mang Lạc Nghênh Phong tới.

Khó trách mấy đệ tử núi Lâm Lam chạy qua vừa nãy lại lo lắng như vậy...

"Lạc sơn chủ, ngươi xem, ta nói đúng mà, nữ nhi bất hiếu này của ta quả thực không tôn trọng ta chút nào." Mạc Ly giữ vai Lạc Nghênh Phong, đứng sau lưng hắn ta, khẽ thở dài: "Không muốn dưỡng lão cho ta chút nào."

Ánh mắt của Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ chuyển đến trên người Lạc Nghênh Phong, phát hiện hắn ta có chỗ không đúng.

Lâm Lam sơn chủ này, hai mắt nhìn thẳng, vẻ mặt cứng ngắc. Hắn ta nhìn thấy Mục Tuỳ và Mạnh Như Ký cũng không có phản ứng gì, âm thanh khi mở miệng trả lời Mạc Ly cũng là bật ra từng chữ: "Nữ nhi bất hiếu, không tôn trọng..."

Giống như... hoàn toàn trở thành con rối của Mạc Ly.

Mục Tuỳ vốn vẫn dùng vải che mặt đứng sau lưng Mạnh Như Ký, thấy Lạc Nghênh Phong như vậy, hắn dứt khoát buông bàn tay giữ vải ra: "Ngươi đã làm gì hắn?"

Mạc Ly cười: "Tiểu Mạnh, ngươi đoán xem."

Mạnh Như Ký trầm mặt: "Yểm Thiên Quân, mộng vạn vật, yểm thiên hạ."

"Yểm mộng..." Mục Tuỳ nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì."

Mạc Ly nhìn Mục Tuỳ, vẻ mặt hơi lạnh đi: "Ta nói rồi, ta muốn tìm người dưỡng lão cho ta."

"Ngươi có dở không!" Mạnh Như Ký tức giận: "Lâm Lam sơn chủ này như một con rối trong tay ngươi, ngươi còn muốn ta dưỡng lão cho ngươi? Nếu ngươi đã có thể yểm hắn, vậy ngươi bảo hắn dưỡng lão cho ngươi không được sao?"

Mạc Ly liếc nhìn Lạc Nghênh Phong bị bản thân khống chế một cái, bĩu môi ghét bỏ: "Hắn xấu tính, ta không thích. Đợi khi ta già thật, không còn bản lĩnh nữa, hắn sẽ bắt nạt ta."

Mạnh Như Ký cười lạnh: "Ngươi dám cược khi ngươi không còn bản lĩnh nữa, ta sẽ không nhổ tóc bạc của ngươi chắc? Nhổ từng cọng một."

"Ngươi sẽ không."

Mạnh Như Ký lạnh lùng nhìn Mạc Ly.

Mạc Ly khoanh tay, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký như lợn chết không sợ nước sôi: "Hơn nữa, bây giờ ngươi còn lý do gì để từ chối ta nữa đâu. Trước kia ngươi còn có thể nói bản thân không có tiền, nhưng bây giờ ngươi..."

Mạc Ly nói đến đây, dùng tay ra hiệu xung quanh.

Mạnh Như Ký thầm nghĩ không ổn, tiến lên định bịt miệng Mạc Ly lại, nhưng đã không kịp.

"Không phải ngươi đã thành thân với thành chủ thành Trục Lưu rồi sao?"

Hắn nói thẳng ra.

Bước chân tiến lên phía trước của Mạnh Như Ký khựng lại tại chỗ, nàng cứng ngắc quay đầu, nhìn về phía Mục Tuỳ.

Mục Tuỳ cũng không kịp đề phòng, mặc dù đã sớm đoán được Mạnh Như Ký bày đủ trò muốn thành thân với hắn nhất định là đã biết gì đó, nhưng không ngờ, Yểm Thiên Quân này còn là người đứng sau xúi giục.

Mà lúc này, Mục Tuỳ vẫn phải tìm lại "thiết lập nhân vật" của mình. Hắn nhìn Mạnh Như Ký, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó kinh ngạc, rồi dùng phương thức nói ít sai ít lặp lại một câu:

"Thành chủ thành Trục Lưu?"

Mạnh Như Ký day mi tâm: "Ta có thể giải thích..."

Bất luận Mục Tuỳ yêu nàng thật hay đang giả ngốc, nhưng vừa ký hôn thư xong đã bị người khác vạch trần "âm mưu quỷ quyệt" của mình, vẻ mặt Mạnh Như Ký cũng có chút không giữ nổi.

"Tiểu Mạnh..." Mạc Ly còn nói theo sau lưng: "Ngươi quên rồi sao, hôm qua ta còn đi lấy hôn thư cùng ngươi mà..."

Mạnh Như Ký nhìn sắc mặt Mục Tuỳ càng ngày càng đen.



"Ngươi có thể trở thành một nửa chủ nhân thành Trục Lưu, cũng do ta đề nghị với ngươi mà..."

Mạnh Như Ký chỉ có thể lắp bắp trước mặt Mục Tuỳ: "Ngươi cho ta chút thời gian... Có lẽ ta có thể giải thích."

Giống như đang nói, ngươi cho ta chút thời gian, để ta bịa tiếp...

"Tiểu Mạnh, ngươi uống nước, đừng có quên người đào giếng nha."

Mạnh Như Ký nhẫn nhịn đến cực hạn, quay đầu quát: "Ngươi im miệng trước đi!"

"Ta còn rất nhiều lời chưa nói mà." Mạc Ly cười vô hại.

Mạnh Như Ký giận đến đau đầu.

Mạc Ly thấy vậy, vỗ vỗ vai Lạc Nghênh Phong với vẻ nắm chắc thắng lợi.

Trong tay Lạc Nghênh Phong kết ấn, một tờ giấy khế ước bay ra từ trận pháp, khế ước lao về phía Mạnh Như Ký, dừng trước mặt nàng.

Chân dung người trên giấy chính là Mạnh Như Ký, mà trên giấy còn viết ba chữ "Khế bán thân", Mạnh Như Ký càng sững sờ.

"Dưỡng lão là dưỡng lão, tờ khế bán thân này của ngươi là muốn làm gì nữa?"

"Đây là chiêu trò của núi Lâm Lam, ta biết bây giờ ngươi vẫn rất bài xích việc dưỡng lão cho ta, nhưng ta tin chúng ta ở chung lâu thì ngươi sẽ đối xử tốt với ta. Thế nên, để chúng ta có thời gian ở chung lâu dài, ngươi ký khế ước trước đi. Đợi khi ngươi thành tâm muốn dưỡng lão cho ta rồi, ta sẽ đem khế bán thân..."

Hắn còn chưa nói dứt lời, tờ giấy bay trên không trung đã bị ngón tay thon dài trực tiếp nắm lấy, kéo xuống.

Mạnh Như Ký quay đầu, nhìn Mục Tuỳ đang cầm khế ước.

Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lẽo và khó coi như vậy.

Mạnh Như Ký muốn nói gì đó, muốn biện giải cho bản thân, nhưng không cho nàng cơ hội mở miệng, Mục Tuỳ đã trực tiếp xé rách tờ giấy.

"Ngươi không thể ép nàng ấy."