Mạnh Như Ký

Chương 22: Ghê tởm quá đi!




Trong căn nhà gỗ nhỏ, Mục Tuỳ đã quay về từ lâu.

Hắn ngồi ở vị trí trước đó bản thân ngồi, bày ra bộ dạng yếu ớt đáng thương suy nhược, hoàn toàn không còn vẻ sát phạt quyết đoán khi nói chuyện cùng Thần Sa trong rừng.

Mục Tuỳ đã nghĩ kỹ, hôm qua hắn rơi vào Nại Hà, mặc dù hoảng loạn nhưng không uống phải nước Nại Hà gì hết, Mạnh Như Ký không hề biết.

Nước Nại Hà có kịch độc, nghe ngóng trong chợ một chút là biết, mà đồng thời, Mục Tuỳ cũng chắc chắn Mạnh Như Ký không thể tìm ra cách giải độc nước Nại Hà trong khu chợ nhỏ này.

Vì thế bây giờ hắn có thể giả vờ trúng độc, sau đó dụ Mạnh Như Ký nói cho hắn cách tu hành nội đan, chỉ cần hắn vẫn là Mục Tuỳ "ngu ngốc", Mạnh Như Ký sẽ không có chút phòng bị nào với hắn.

Đợi một lúc, Mạnh Như Ký đã quay về, Mục Tuỳ suy nhược nhìn nàng một cái, nhưng lại thấy lúc quay về Mạnh Như Ký so với trong tưởng tượng của hắn có chút...

Không giống.

Nàng không còn lo lắng, ân cần như trước nữa.

Ánh mắt nàng nhìn hắn, dường như còn có chút đánh giá, bước chân cũng chậm hơn rất nhiều so với lúc rời đi.

Nếu thực sự biết nước Nại Hà có kịch độc nhưng không tìm được thuốc giải trong chợ, nàng không nên có vẻ mặt thế này nhỉ?

Hình như đã xảy ra thay đổi gì đó mà hắn không biết.

Trực giác của Mục Tuỳ nói với hắn như vậy, nhưng hắn vẫn áp xuống tất cả cảm xúc trong lòng, tận lực diễn một "tên ngốc".

Còn Mạnh Như Ký bước vào nhà quả thực đang đánh giá Mục Tuỳ.

Mục Tuỳ vẫn giống lúc nàng rời đi, vị trí ngồi cũng không thay đổi, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, thậm chí khi hắn ngước mắt nhìn nàng, trong đồng tử đen kịt còn phát ra chút ánh sáng nhỏ, càng thêm đáng thương.

Nhưng trong lòng Mạnh Như Ký vì có vài suy đoán khó mà khống chế, nên nàng cảm thấy tất cả biểu cảm và động tác của hắn đều hơi đáng nghi.

Có điều Mạnh Như Ký không hề ra quyết định về Mục Tuỳ dựa trên cảm nhận chủ quan của mình.

Nàng đứng ở cửa, chờ đợi.

Không đợi gì khác, mà đang đợi hòn đá xám đen nàng nhét trong thắt lưng của mình đưa ra quyết định.



Nàng cố ý để một khe hở nhỏ ở thắt lưng cho hòn đá, tiện cho Yểm Thiên Quân đưa ra phán đoán. Nếu hắn chính là thành chủ thành Trục Lưu, hòn đá sẽ nhảy lên hai cái.

Nhưng thời gian dần trôi qua.

Mạnh Như Ký còn cảm thấy thời gian mình đứng ở cửa hơi lâu rồi, nàng không thể không bước về phía Mục Tuỳ trong câu hỏi có chút kỳ lạ của hắn.

Mục Tuỳ hỏi: "Sao thế?"

Mạnh Như Ký cười khan: "Không sao, thấy sắc mặt ngươi trắng bệch nên bị doạ."

Nói rồi Mạnh Như Ký bước đến bên cạnh Mục Tuỳ, vén váy, chuẩn bị ngồi xuống, nhưng ngay khi nàng khom lưng, hòn đá trong thắt lưng nàng đã động đậy!

Một cái!

Động tác chuẩn bị ngồi xuống của Mạnh Như Ký khựng lại.

Một cái.

Không phải hai cái.

Trước đó nàng đã nói với Mạc Ly, nếu Mục Tuỳ là thành chủ thành Trục Lưu thì nhảy lên hai cái.

Nhưng bây giờ hắn chỉ nhảy một cái là có ý gì?

Là do lười nhảy thêm cái thứ hai, hay là cảm thấy Mục Tuỳ không phải thành chủ gì đó? Hay là tên Yểm Thiên Quân này không biết đếm!

Nhảy một cái là có ý gì? Bảo nàng đoán sao!?

Đúng là không đáng tin!

"Ngươi..." Mục Tuỳ nhìn Mạnh Như Ký cong mông ngừng ở không trung, nghiêng đầu nhìn nàng với vẻ khó hiểu: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Mạnh Như Ký nhìn Mục Tuỳ một cái, chỉ đành nhẫn nhịn sự kích động muốn ném Yểm Thiên Quân xuống đất mắng cho một trận, sau đó bắt hắn giải thích cho rõ. Nàng cứng nhắc phủi vạt váy sau người.

"Ta... hình như trên y phục có gì đó, ta phủi sạch."

Nói rồi không đợi Mục Tuỳ ló đầu ra xem, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

Mục Tuỳ liếc Mạnh Như Ký một cái, cân nhắc xem những hành động này của nàng có ý nghĩa gì.

Mạnh Như Ký cũng không dám tuỳ tiện mở miệng, bây giờ không chắc thân phận của Mục Tuỳ, nàng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Một căn nhà gỗ, hai người suy nghĩ khác nhau, cùng rơi vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, vẫn là Mạnh Như Ký mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh trước, nàng chọn một câu mà hiện tại nói thế nào cũng không sai:

"Ngươi cảm thấy thế nào rồi?"

Mà theo Mục Tuỳ thấy, câu này chọn rất hay, gãi đúng chỗ ngứa:

"Hình như ít nhiều cũng đã uống phải nước Nại Hà, ngực hơi đau."



Mục Tuỳ ngẫm nghĩ, tiếp theo nên dẫn dắt đến chủ đề nội đan thế nào cho tự nhiên, đột nhiên, nghe thấy Mạnh Như Ký "ồ" một tiếng.

Tiếng "ồ" này của nàng quá bình thường, đến mức khiến Mục Tuỳ cảm nhận được chút bất bình thường.

"Ta mua được thuốc giải rồi."

Mạnh Như Ký lấy viên đan dược được bọc trong giấy gói dầu ra, lập tức đưa đến trước mặt Mục Tuỳ: "Nào, mau uống đi."

Mục Tuỳ: "..."

Mục Tuỳ nhìn viên đan dược, kinh ngạc, chấn động, đồng thời vô cùng khó hiểu.

Sau thời gian dừng lại rất lâu trên viên đan dược, ánh mắt của hắn lại chuyển đến khuôn mặt Mạnh Như Ký.

Trong chợ có thuốc? Vậy mà nàng mua được rồi? Trong vòng vài tháng ngắn ngủi hắn rời khỏi vùng đất Vô Lưu, nơi này rốt cuộc đã xảy ra những thay đổi kỳ lạ nào thế?

Hay là nàng bị lừa? Thuốc giải nước sông Nại Hà chắc rất đắt, nàng đủ tiền không? Là thuốc giả sao?

Quan trọng nhất là, bây giờ hắn nên nói chuyện nội đan thế nào?

Vô số câu hỏi lướt qua trong đầu Mục Tuỳ, hắn bị những câu hỏi này làm cho rối loạn, hắn hơi hé miệng, vừa hít được một ngụm khí, Mạnh Như Ký bên kia đã lặng lẽ bóc giấy gói của viên đan dược ra, nâng tay trực tiếp nhét viên đan dược vào miệng Mục Tuỳ, cao giọng hô:

"Không đắng!"

Sau đó thuận thế nâng cằm Mục Tuỳ lên, khiến Mục Tuỳ lập tức nuốt viên đan dược xuống khi chưa kịp phản ứng.

Nuốt rồi...

Mục Tuỳ cảm nhận được đan dược trượt xuống cổ họng, trượt đến mức hắn không thể nhổ ra nữa. Mạnh Như Ký buông tay, cười nói: "Trước kia nhận nuôi vài bạn nhỏ, bọn chúng không thích uống thuốc, sợ đắng, nên ta luôn làm vậy với chúng, có phải lập tức nuốt xuống luôn, không đắng chút nào không?"

Rất có kinh nghiệm, quả thực không đắng...

Nhưng mà!

Mục Tuỳ cúi đầu, hắn càng thêm trầm mặc nhìn Mạnh Như Ký.

Viên thuốc này, thật giả khó biết...

Mục Tuỳ nhất thời không biết, bản thân rốt cuộc uống thuốc thật tốt hay thuốc giả mới tốt.

Mà điều càng khiến Mục Tuỳ khó chịu hơn là, đã đến lúc này rồi, cơ thể hắn vậy mà còn hơi run nhẹ, nội tâm điên cuồng gào thét ăn mừng, lớn tiếng hô hoán:

"A! Vừa rồi lúc Mạnh Như Ký nâng cằm hắn lên, ngón tay đã lướt qua cổ họng hắn! Còn khẽ chạm vào yết hầu của hắn..."

Đủ rồi!

Đúng là không có tiền đồ!

Mục Tuỳ!

Mạnh Như Ký nhìn Mục Tuỳ đã uống thuốc nhưng lại nhắm mắt nghiến răng, có chút kỳ lạ: "Đắng sao?"



Mục Tuỳ không phản ứng.

Mạnh Như Ký hơi sợ rồi: "Có phải thuốc không ổn, uống sai rồi không? Ta đưa ngươi đi khám đại phu!"

Mạnh Như Ký kéo cánh tay Mục Tuỳ muốn đỡ hắn dậy, nhưng không ngờ, khoảnh khắc nàng chạm vào hắn, Mục Tuỳ đột nhiên nâng tay, áp lên mu bàn tay Mạnh Như Ký.

"Không cần."

Mục Tuỳ mở mắt, nhìn Mạnh Như Ký, hai tai hắn đỏ ửng, nhưng hắn vẫn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Môi hắn khẽ run, tựa như rất khó khăn mở miệng: "Chỉ là vì ngươi chạm vào ta, nên ta mới vui đến mức run rẩy thôi."

Mạnh Như Ký ngẩn ra, sau đó trong lòng không khỏi nhảy lên.

Mấy lời này của hắn... ngược lại không hề khác biệt so với trước lúc rơi vào Nại Hà.

Không chút ngượng ngùng...

Cũng không biết Mục Tuỳ này... học mấy lời này ở đâu.

Còn trong lòng Mục Tuỳ mà Mạnh Như Ký không hay biết, hắn cũng đang điên cuồng mắng chửi bản thân, đúng là ghê tởm, học mấy thứ này ở đâu vậy!

Đúng là!

Ghê tởm quá đi!