Dọc đường cưỡi gió đi rất nhanh, chắc chỉ khoảng mười lăm phút, Mạnh Như Ký đã đưa Mục Tùy xuống khu rừng gần ‘nhà’. Không tiếp tục đi về phía trước nữa, là vì nén bạc chỉ còn 8 phần, trận pháp bắt đầu bị chập chờn không yên.
Mạnh Như Ký sợ bọn họ bị té từ trên cao xuống nên nhanh chóng thu lại nén bạc.
“Cái đồ chơi này vẫn có hạn chế thời gian, mức độ sử dụng thuật pháp đây.” Mạnh Như Ký hiểu ra, “Tiền đồng chỉ có thể thi triển thuật pháp nhỏ, tiền bạc thì nhiều hơn một chút, nhưng thời gian càng dài thì sẽ mất dần, sau này thì có còn không?”
Mạnh Như Ký cầm nén bạc soi qua soi lại, lẩm bẩm.
Mục Tùy ở sau lưng nàng, thầm trả lời: ‘Có, ngày mai sẽ có lại.’
Nhưng hắn không thể để lộ bản thân, thế là lựa chọn ngậm chặt miệng, không hé răng chút nào, sợ mình lại nói ra lời không thể khống chế.
“Ngày mai tiếp tục nghiên cứu thử…” Mạnh Như Ký cất nén bạc đi, quay đầu nhìn Mục Tùy, “Đường cũng không còn dài, phía trước là tới rồi, chúng ta đi bộ thôi, cũng đỡ gây tiếng động lúc cưỡi gió làm người khác chú ý, rước thêm phiền toái không cần thiết.”
Không để lộ tài năng, Mạnh Như Ký hiểu rõ trong lòng.
Mục Tùy im lặng theo sau Mạnh Như Ký đi về phía trước.
Trong rừng tĩnh lặng, gió thổi nhè nhẹ, Mạnh Như Ký cảm nhận sự nhàn nhã khó có được trong những ngày này.
Tám nén bạc trong ngực này tuy không thể để bọn họ quay lại nhân gian, nhưng ít ra có thể bảo đảm được chuyện ăn uống của Mục Tùy và nàng trong một khoảng thời gian.
Hơn nữa bây giờ nàng còn hiểu ra con đường sử dụng thuật pháp ở Vùng Không Lưu này, muốn bắt đại tặc nào, lúc ra tay cũng không cần lo đánh không lại.
Yên tâm, thản nhiên, sự bình lặng trong nội tâm lâu ngày không có khiến bước chân Mạnh Như Ký đã trở nên nhẹ nhàng, nàng hít sâu một hơi cảm nhận gió đêm mát lạnh, cũng giải tỏa được sự tích tụ trong lòng bấy lâu.
Mà Mục Tùy bên cạnh nàng thì trong lòng lại đang dày vò rất nhiều.
Hắn theo sau Mạnh Như Ký, mỗi bước chân đều nặng nề, thân thể hắn muốn sát lại gần Mạnh Như Ký nhưng trong lòng lại muốn cách xa Mạnh Như Ký.
Hắn nghĩ ra cả vạn câu muốn lừa Mạnh Như Ký, muốn nàng chỉ dạy mình cách sử dụng nội đan, nhưng lại sợ mình hé miệng ra lại bắt đầu nói cái gì mà muốn hôn muốn ôm…
Nói nhiều mấy lời này, Mục Tùy sợ linh hồn mình sẽ trở nên bám dính buồn nôn…
Hắn không chịu được.
Không thể nào chấp nhận bản thân như vậy.
Giữ trong lòng tâm tình hoàn toàn khác biệt, hai người yên tĩnh cùng nhau bước đi trên con đường đêm.
Mãi cho đến khi chỉ còn cách nhà hai ba trượng, Mạnh Như Ký và Mục Tùy gần như đồng thời nghe thấy tiếng sột soạt trong căn nhà nát.
Trong nhà có người.
Chớp mắt sau, ngay lúc Mục Tùy còn chưa kịp nhận ra thì hắn đã túm lấy tay Mạnh Như Ký, kéo nàng về phía sau mình, đi tới trước một bước, đứng ngăn phía trước nàng.
Hắn không nói một lời làm xong một loạt động tác này, sau đó lại tiếp tục im lặng trầm mặt, nỗi lòng càng phức tạp và giằng xé.
Mạnh Như Ký lại không mấy ngạc nhiên, trải qua mấy ngày này, quả thực Mục Tùy chính là như vậy.
Nàng khẽ thò đầu ra từ sau lưng Mục Tùy, nhìn chằm chằm vào căn nhà gỗ nát của bọn họ, bình luận: “Trong căn nhà nát này chỉ còn chút cỏ khô, cũng có người trộm sao? Hôm nay lúc ra khỏi nhà, ngươi chưa ăn hết đồ ăn à?”
Đương nhiên Mục Tùy không trả lời nàng, hắn căn bản không có tâm tình trả lời nàng, bây giờ hắn đang đắm chìm trong cảm giác thất bại trong việc khống chế bản thân mình.
“Hả?” Trong nhà gỗ, người đi ra không phải trộm, mà là Diệu Diệu.
Nàng ở trong nhà mơ hồ nghe thấy giọng Mạnh Như Ký, đi ra ngoài xem thì quả nhiên thấy bọn họ: “Trời ơi, rốt cuộc hai người quay về rồi.” Diệu Diệu lập tức đi nhanh tới, “Hai người không sao chứ, đi đâu cả vậy?”
“Không sao không sao.” Mạnh Như Ký phất phất tay, “Làm muội lo lắng rồi, đợi bọn ta ở đây tới tận bây giờ. Cảm ơn muội đã gọi Mục Tùy tới nha.”
“Hả?” Diệu Diệu ngẩn người ngẩng đầu, liếc nhìn Mục Tùy.
“Đúng.” Mục Tùy mở miệng, giọng nói hơi lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm Diệu Diệu, có ý cảnh cáo: “Đa tạ cô đã nhắc nhở.”
Diệu Diệu chạm phải ánh mắt Mục Tùy, lại nghe câu nói này, lúc này mấp máy môi, nàng liếc nhìn Mạnh Như Ký, nhưng thấy Mạnh Như Ký cười dịu dàng nhìn nàng, người có tinh thần, ngoại trừ trán bị rách da thì cũng không có vết thương nào khác…
Diệu Diệu hơi cúi đầu, ậm ờ ừ một tiếng, sau đó nói: “Như Ký, tỷ không sao là tốt rồi, muội về trước đây.”
Mạnh Như Ký nhìn đường trong rừng tối đen như mực: “Hay là ta tiễn muội về…”
“Không cần không cần đâu.” Diệu Diệu liên tục lắc tay, “Muội biết đường.”
Nói xong, Diệu Diệu liền chạy nhanh như chớp, không nói thêm một câu nào.
Mạnh Như Ký nhìn theo bóng lưng Diệu Diệu, có chút không hiểu: “Có phải muội ấy hơi sợ đường tối không, hay là, Mục Tùy, ngươi tiễn muội ấy?”
“Cô ta nói không cần.” Mục Tùy trả lời, lãnh đạm bước vào trong nhà gỗ, nói khẽ: “Xem ra cô ta rất cơ trí.”
Quay về nhà gỗ, Mạnh Như Ký vật lộn cả một ngày rõ ràng đã mệt mỏi, nàng tựa vào góc tường, tựa như mỗi đêm ở Vùng Không Lưu, ngủ thiếp đi.
Đêm nay, nàng ngủ rất an ổn, rốt cuộc không cần lo lắng tiền ăn ngày mai nữa.
Mà Mục Tùy ở bên cạnh cũng dựa vào nằm, chỉ là so với Mạnh Như Ký, hắn ngủ không được ngon.
Ký ức ban đầu tìm về, hắn nằm mơ cả một đêm, mấy lần tỉnh dậy, ký ức quá khứ và hiện tại gần như đan xen nhảy nhót trong giấc mơ, cả đêm không được yên ổn.
Ngủ một đêm mà còn tệ hơn là không ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Mạnh Như Ký lười biếng duỗi lưng một cái, quay sang nhìn Mục Tùy bên cạnh lại phát hiện hắn dường như đã tỉnh táo hồi lâu, nhưng trước mặt lại là bóng dáng nặng nề, tinh thần cực kỳ ủ dột.
Thấy nàng tỉnh rồi cũng không muốn sáp dính lại giống như trước đây.
“Mục Tùy?” Mạnh Như Ký hỏi hắn,”Ngươi không khỏe ở đâu hả?”
Mục Tùy liếc mắt nhìn Mạnh Như Ký, vốn định không nói gì, vì với trạng thái như thế, hắn cũng đã quen. Nhưng hắn suy tư một lúc chuyện hôm nay muốn làm, vẫn nên quản lại cái miệng của mình, mở miệng: “Ta hơi đau đầu.”
“Sao thế?” Mạnh Như Ký lo lắng sát lại, ngẩng đầu sờ vào trán hắn.
Mục Tùy mím môi, mặc cho gương mặt mình nóng ran lên.
“Hơi nóng, có phải hôm qua rơi vào Nại Hà, bị phong hàn? Không phải chứ, thân thể ngươi nhìn rất khỏe.”
Thân thể hắn quả thực rất khỏe.
Mục Tùy im lặng, hơi hé miệng: “Nước Nại Hà…” chắc chắn là cái miệng mình nghe lời mình xong, hắn nói, “hình như có ảnh hưởng tới ta.”
“Ảnh hưởng gì?”
Mạnh Như Ký hỏi xong, ngẩn người, trong đầu hiện ra một số hình ảnh từ hôm qua đến bây giờ, cảm thấy Mục Tùy đúng là có chút kỳ quái, Mạnh Như Ký suy nghĩ trong chốc lát, đánh giá Mục Tùy.
“Ngươi…ngươi nhớ ra gì sao?”
Thế mà nàng lại đoán…
Mục Tùy nghĩ thầm, có điều, cũng không bất ngờ khi Mạnh Như Ký lại thốt ra câu này, chứng minh trong lúc hỗn loạn ngày hôm qua, nhất định có cử động nhỏ nào không đáng gieo xuống nghi ngờ cho Mạnh Như Ký.
So với sau này nàng sẽ sinh nghi với hắn, không bằng bây giờ Mục Tùy thử liều một chút.
“Nếu như ta làm chuyện có lỗi với cô, cô sẽ không thích ta sao?” Hắn tùy tiện hỏi một câu như vậy.
“Vậy thì…” Mạnh Như Ký dò xét hắn, “Ngươi đã nhớ ra gì rồi?”
“Nội đan của cô, không phải cô cho ta mượn, mà là ta trộm.”
“Ờ… ngoại trừ chuyện này ra, ngươi còn nhớ gì nữa, tại sao ngươi lại trộm nội đan của ta hả?”
Mục Tùy lắc đầu: “Ta chỉ nhớ trên đỉnh núi tuyết trắng bao phủ, ngoài ta ra, còn có một đám yêu quái màu đen, trước khi ta trộm nội đan của cô thì ta đánh nhau với bọn chúng.”
Mạnh Như Ký thoáng nhớ ra, lúc nàng chưa tỉnh lại, trên Tuyết Kính Nhai, những bông tuyết đen và những hòn đá đen bay tán loạn trên đất, nhìn cực kỳ tà dị.
“Ý ngươi là hôm đó còn có những kẻ khác muốn lấy nội đan của ta?”
“Ta không chắc.”
Mạnh Như Ký trầm tư.
Mục Tùy nhìn nàng, tiếp tục hỏi: “Trước đây ta là một kẻ xấu, làm chuyện xấu với cô, cô có căm hận ta không? Có đuổi ta đi không?”
Mạnh Như Ký bị câu hỏi của Mục Tùy kéo ra khỏi suy tư của mình, nàng chăm chú nhìn ánh mắt Mục Tùy, sau đó trịnh trọng nói:
“Không đâu.”
Giống y như Mục Tùy dự đoán.
Đương nhiên Mục Tùy có thể nắm được suy nghĩ của Mạnh Như Ký.
Việc trộm nội đan chắc chắn Mạnh Như Ký sớm đã biết, nếu như hận hắn, muốn đuổi hắn, nàng sớm đã làm vậy. Bây giờ bất quá hắn chỉ lấy một chuyện nàng đã biết, thêm một chút tin tức nàng không biết, lừa lấy sự tin tưởng của nàng mà thôi…
“Mục Tùy.” Mạnh Như Ký trong phút chốc chân thành gọi tên hắn: “Hôm qua ta đã nói, mặc kệ trước đây thế nào, từ giờ ta sẽ xem ngươi là đệ đệ, lời này, ta không phải đùa với ngươi.”
Mục Tùy khẽ giật mình.
Mưu tính trong đầu hắn bị câu này làm xáo trộn.
Hắn nhìn nàng, nhưng ánh mắt Mạnh Như Ký rất trong sáng, vẻ mặt đó không có chút nào đang giở trò, hắn thật sự có chút hoang mang.
“Ta trộm nội đan của cô, cô không để tâm?”
“Ngươi trước đây trộm nội đan của ta, đương nhiên ta để tâm, đợi tìm được cách rồi, ta chắc chắn sẽ lấy nội đan lại, trước đó ngươi cũng nói, sẽ mau chóng tìm cách trả lại cho ta không phải sao? Hơn nữa, không cần biết có lấy lại được nội đan hay không, đợi ngươi khôi phục được ký ức, ít nhiều gì ta cũng đánh ngươi một trận.”
“…”
“Nhưng, đối với sự việc hay người, bình thường ta chỉ coi trọng hiện tại, không kể tương lai. Coi trọng giờ phút này, không nhìn lại quá khứ. Ngươi trước kia có mưu đồ với ta là thật, nhưng bây giờ bảo vệ ta cũng là thật.” Mạnh Như Ký cười nói, “Ta đã xem ngươi là người của mình, là vì từng hành động của ngươi giờ khắc này, đáng để ta thật lòng đối đãi.”
Giờ này khắc này…đã đáng giá…
Mục Tùy cụp mắt, không còn nhìn ánh mắt trong suốt của Mạnh Như Ký nữa.
“Từng hành động của ta, nếu chỉ là lừa cô thì sao?”
Mục Tùy hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy không ổn. Nhưng nước đổ ra khó hốt lại.
Mà Mạnh Như Ký lại tựa như không chút suy nghĩ, nói ngay: “Vậy ta nhận thua.”
Rốt cuộc Mục Tùy ngước mắt lên, nhìn vào ánh mắt Mạnh Như Ký.
Ánh mắt nàng trầm tĩnh lại kiên định, “Vì vậy, Mục Tùy, ngươi đừng sợ, ta sẽ không bỏ mặc ngươi.”
Giờ này khắc này, hắn chính là bị sự tín nhiệm kiên định của nàng, sự đối đãi chân thành của nàng, sẽ không vứt bỏ sự bảo vệ đó.
“Có điều…” Mạnh Như Ký nghĩ ngợi, cười nói: “Nhưng nếu tương lai ngươi làm chuyện thực sự có lỗi với ta, vậy tương lai ta nhất định cũng không bỏ qua cho ngươi, ta không có chịu thiệt thòi à.”
Mục Tùy thoáng chốc nhớ lại chuyện rất lâu trước đó, thuộc hạ của hắn nói cho hắn biết, trong Hoành Hư Sơn ở nhân gian, có một vị yêu vương chết mấy trăm năm trước, trong cơ thể nàng giấu một viên nội đan có sức mạnh to lớn, đạt được nội đan này có lẽ có thể giúp bọn họ hành sự.
Từ đó trở đi, Mục Tùy liền tìm đọc rất nhiều ghi chép thư tịch của vị yêu vương này.
Thế nhân nói nàng nửa người nửa yêu, có sự quả quyết sát phạt của yêu, lại có sự từ bi dịu dàng của người. Nàng dùng người không luận xuất thân, lúc giết người cũng thế. Tiên yêu thần phật, đúng hay sai do chính nàng suy luận phán đoán, là giết hay cứu, nàng cũng chỉ hỏi nội tâm của mình.
Vốn là kiểu người võ đoán, nhưng lại được sự kính trọng của cả tiên và yêu.
Còn có ghi chép nói, sau khi nàng tự phong ấn mình ở Hoành Hư Sơn, năm vị hộ pháp ở Hoành Hư Sơn đều đau đớn tận cùng, bi thương không thôi.
Khi đó Mục Tùy đọc ghi chép chỉ cảm thấy người cầm bút tự thuật có phần khoa trương, bây giờ xem ra, Mạnh Như Ký quả thật có chút bản lĩnh thu phục lòng người.
Nếu là lúc trước…
Mục Tùy cúi xuống…
Chỉ là bây giờ, đã không còn là lúc trước nữa…
Viên nội đan này, hắn tuyệt đối sẽ không trả lại, hắn có chuyện không thể không làm.
“Tối qua, ta chỉ nhớ được chút đó thôi.” Mục Tùy không nhìn vào mắt Mạnh Như Ký, thấp giọng nói: “Sau này, ta sẽ không làm chuyện có lỗi với cô…”
Mạnh Như Ký vỗ vai Mục Tùy: “Ta tin ngươi.”
“Tỷ tỷ. Ta hơi đau ngực.”
Hắn bị đau ngực thật, bị Mạnh Như Ký nhấn vào hôm qua.
Mạnh Như Ký nghe vậy thì bắt mạch hắn trong chốc lát: “Thật sự nước Nại Hà có vấn đề sao? Trên phiên chợ có đại phu, hay ta dẫn ngươi đi khám thử? Mấy bệnh ở Vùng Không Lưu ta cũng không rõ.”
“Hình như…ta cũng không động đậy được.”
Quả thực không còn một chút sức lực nào, nước Nại Hà tiễn người đi vãng sinh, lấy đi sinh khí của người là chuyện đương nhiên, hôm qua nếu hắn lại trôi nổi, không chừng thật sự mất đi ý thức, đã lên trời rồi.
“Vậy ta đi phiên chợ tìm đại phu hỏi xem sao, ngươi ở đây chờ ta.”
Mạnh Như Ký lấy nén bạc ra, nhưng thấy trận pháp của nén bạc vẫn còn chút lấp lóe.
Mục Tùy cũng trông thấy, đoán rằng để nén bạc này khôi phục, đoán chừng cũng cần ba bốn canh giờ.
Mạnh Như Ký bỏ nén bạc lại vào trong ngực, nói với Mục Tùy: “Ta đi bộ chắc sẽ hơi chậm, ngươi chờ lâu chút nhé.”
“Được.”
Sau đó chờ bóng dáng Mạnh Như Ký đi xa, Mục Tùy cũng rời khỏi nhà gỗ nhỏ.
Vị đại phu duy nhất ở phiên chợ có duy nhất một tiệm thuốc nhỏ ở cuối chợ, tiệm thuốc cách xa nơi này, càng cách xa nha môn, Mục Tùy có thời gian làm xong chuyện của mình.