Mạnh Như Ký

Chương 13: Bữa Ăn Ngon




Trên phiên chợ, Mạnh Như Ký nhìn vị khách trước mặt, mỉm cười lịch sự, thân thiết hỏi dò:

“Ông chủ muốn giao hàng gì vậy?”

“Một ít đồ sắt.” Nam tử áo đen nói, đặt túi xuống tấm ván gỗ của Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký nhấc lên, nặng tầm một thùng nước: “Cũng nặng đó.”

“Đến khu rừng ngoại ô phía bắc, gần phía sông Nại Hà, chỗ đó có một quán trọ, ước chừng ba mươi dặm, ta muốn ngươi nhanh chóng đi giao.” Nam tử móc từ trong tay áo ra một trang giấy đưa cho Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký nhận lấy rồi nhìn, trên giấy vẽ một địa đồ đơn giản, đại khái chỉ phương hướng.

“Ba mươi dặm, đi nhanh cũng gần hai canh giờ rồi.” Mạnh Như Ký nhìn sắc trời, lại nhìn người trước mặt, nàng lẳng lặng dò xét trong khoảnh khắc, mỉm cười: “Ra giá bao nhiêu, ông chủ?”

“Ngươi muốn bao nhiêu?”

Mạnh Như Ký giơ hai ngón tay ra: “Hai mươi văn tiền, đi mất hai canh giờ, về mất hai canh giờ, thời gian hôm nay của tôi đều phải ở trên đường.”

Nam tử cười lạnh một tiếng, vứt xuống đất mười văn tiền: “Ngươi giao đến rồi, ông chủ quán trọ sẽ đưa cho ngươi thêm mười văn nữa.”

“Được.”

Nam tử liếc nhìn Mạnh Như Ký, sau đó xoay người rời đi, cũng vội vàng như lúc đến.

Mạnh Như Ký nhấc bao lên ước lượng, chuẩn bị xuất phát.



Diệu Diệu ở bên cạnh liếc nhìn Mạnh Như Ký, có chút lo lắng: “Như Ký tỷ, rừng ngoại ô phía bắc rất gần lãnh địa của sơn phỉ! Tỷ đi một mình, chẳng phải không được an toàn lắm sao?”

Mạnh Như Ký cười cười, như đang nghĩ ngợi gì nhìn phương hướng nam tử áo đen đã đi xa, giọng nói nhẹ nhàng: “Làm ăn lớn, cũng không thể đẩy thần tài ra xa chứ.”

Nói xong, Mạnh Như Ký mở túi đựng tiền ra, lấy ra năm văn tiền, nhét vào tay Diệu Diệu.

“Hôm nay làm phiền muội một chuyện, sau bốn canh giờ, nếu ta còn chưa quay lại, muội giúp ta mua hai văn mì, ba văn khoai, đưa tới chỗ nhà gỗ cho Mục Tùy. Nói hắn ăn no rồi đi tìm ta.”

Mạnh Như Ký không trì hoãn, nhấc hàng lên, lấy phần tiền còn lại mua đậu tiểu Lục rồi nhanh chóng đi giao hàng.

Mà ‘Mục Tùy trong nhà gỗ nhỏ’ đang bước như bay trên đường tới vùng núi ngoại ô phía bắc.

Hắn đi rất nhanh, đến giữa trưa liền tới hang ổ của đám sơn phỉ trong truyền thuyết.

Ổ sơn phỉ không khó tìm, cả một ngọn núi bị bọn chúng làm cho rối loạn, chặt cây, phá rừng, đều chỉ dẫn cho Mục Tùy, thẳng một đường tìm tới cửa lớn sơn trại của bọn chúng.



Ngoài cửa lớn, nhìn thấy hai tên sơn phỉ đang ủ dột tám chuyện: “Hôm qua không cướp được, lại làm bị thương không ít huynh đệ, lão đại giận tím mặt.”

“Chứ gì… đều tại Trục Lưu Thành kia, làm mấy thứ ám khí tán loạn, mấy huynh đệ không may bị ám toán.”

“Nghe nói là thành chủ Trục Lưu Thành làm.”

“Lại là thành chủ làm à? Không phải nghe nói hắn qua sông rồi sao?”

“Thuộc hạ của hắn vẫn ở lại nha.”

“Mẹ hắn… cho lão đây một cơ hội, lão nhất định phải cướp Trục Lưu Thành một lần!”

Lời còn chưa dứt, hai tên canh gác chợt phát hiện một bóng người từ trong rừng đi tới.

“Ai đó?”

Một tên sơn phỉ híp mắt nhìn người đang đi tới, nhưng thấy hắn quần áo tơi tả, áo ngoài rách rất nhiều lỗ, mấy chỗ lủng được người ta khâu lại đơn giản, đường chỉ khâu thô, đường may vụng về, khiến cho sơn phỉ đứng xa còn nhìn thấy rõ.

Thế là sơn phỉ khinh miệt nắm chặt đại đao trong tay: “Đi ăn xin tới tận chỗ chúng ta luôn rồi? Không muốn sống nữa sao? Cút nhanh!”

Mục Tùy không đáp lời, chỉ nhìn sắc trời, tính toán thời gian, lẩm bẩm một câu: “Phải tranh thủ rồi.”

Sơn phỉ thính tai, nghe thấy câu này, cười nhạo: “Tranh thủ đi vãng sinh đúng không!” Hắn nói, nhấc cây đao đi tới, “Vừa hay hôm nay cơn giận không có chỗ trút, lão đây tiễn ngươi!”

Sơn phỉ nhanh chân đi tới trước mặt Mục Tùy, đại đao bổ thẳng xuống đầu Mục Tùy nhưng chớp mắt tiếp theo, một cái tay đã đập lên cổ sơn phỉ.

Chỉ nhẹ nhàng xoay một cái, một tiếng rắc vang lên, tựa như lúc duỗi người xương cốt hơi kêu một chút, nhẹ và nhỏ.

Nhưng tên sơn phỉ đang cầm đao liền cứng ngắc tại chỗ.

Mục Tùy buông lỏng tay, sơn phỉ liền từ tư thế nâng cao đại đao ngã thẳng ra sau.

Một tiếng ‘bịch’ chấn động, bụi đất bay tứ tung, không có máu, không giãy dụa, nhưng hắn đã đứt hơi thở.

Mục Tùy chuyển chuyển tay, mặt không chút biểu tình bước qua thi thể dưới đất.



Hắn nhìn chằm chằm tên sơn phỉ còn lại: “Mau qua đây, ta không kịp nữa rồi.”

Tên sơn phỉ gác trước cửa sợ hãi không thôi, hắn cũng từng giết người cũng suýt bị người giết mấy lần, nhưng bây giờ nhìn Mục Tùy đang đi tới, thấy ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy sợ hãi chưa bao giờ có bao phủ, sơn phỉ áp vào cửa lớn sau lưng, ôm đao của mình mà quên giơ lên, chỉ run rẩy hỏi một câu: “Không… kịp cái gì….”

Mục Tùy đi qua hắn, đẩy cửa ra, cất bước đi vào.

Sau lưng Mục Tùy, tên sơn phỉ ôm đao đã ngất xuống.

Mà trước mặt, bên trong trại, mười mấy tên sơn phỉ đang bận rộn việc của mình đồng loạt quay đầu nhìn về phía kẻ đang xông vào.

Mục Tùy đếm đầu người bằng mắt, thở dài: “Ta muốn về ăn cơm.”

Mạnh Như Ký giờ Thân xế chiều sẽ về nhà, nàng sẽ chờ hắn.

Giờ ngọ ba khắc, rốt cuộc Mạnh Như Ký ôm bao nặng đi tới chỗ vẽ trên địa đồ.

Khu rừng ngoại ô phía bắc gần bên sông Nại Hà, một quán trọ.

Mạnh Như Ký nhìn rừng cây phía sau, sông Nại Hà bên cạnh, còn có quán trọ phía trước.

Nàng đánh giá một chút: “Cái này quá lắm chỉ là một quán trà thôi.”

‘Quán trọ’ chỉ là một căn lều cỏ dựng đơn sơ, chung quanh hoang vu.

Mạnh Như Ký đánh giá xung quanh, xem chừng nơi này hẳn là hạ du của Không thể độ, bởi vì mặt sông Nại Hà đã rộng ra, đoán chừng cách bến đò cũng xa, quay qua quay lại nhìn cũng không thấy bóng dáng bến đò.

Mà nhìn đối diện về hướng Nại Hà lại chỉ có thể thấy một dàn cỏ lau, phía sau đó sương mù dày đặc, che khuất mất bờ bên kia, không nhìn được gì rõ ràng.

Một chỗ hoang vu như thế, mở quán trọ gì chứ…

Mạnh Như Ký chửi thầm trong lòng, nhưng vẫn đi về phía trước, gọi vọng vào trong.

“Ông chủ, đồ mang tới rồi.”

Bên trong yên tĩnh trong chốc lát, một khoảnh khắc sau truyền tới một giọng nam trầm: “Được, mang tới là tốt rồi.” Lời vừa dứt, tiếng bước chân nặng nề truyền tới.

Mạnh Như Ký gương mắt nhìn, nhưng chỉ thấy một người nam nhân cao chín thước, cường tráng như núi, trên mặt có sẹo, khom lưng đi từ cửa ra, hắn đứng thẳng người, so ra còn cao hơn cái lều cỏ một cái đầu.

Mạnh Như Ký dò xét hắn trong khoảnh khắc, cười thành tiếng: “Huynh là ông chủ?”

Thấy Mạnh Như Ký không chỉ không sợ mà còn nhẹ nhàng cười nhìn hắn, nam nhân im lặng trong chốc lát, vừa bước tới Mạnh Như Ký vừa trả lời: “Ta là chủ quán, đưa đồ cho ta đi.”

Theo từng bước chân đi đến gần, cơ thể cường tráng của hắn tựa hồ đều đang run nhẹ.

Mạnh Như Ký không lui lại, chỉ nhìn hắn đi lại gần, thản nhiên nói: “Ông chủ, còn mười văn tiền chưa đưa cho ta.”

“Ổ?” Nam nhân đáp lời, đi tới trước mặt Mạnh Như Ký, hắn đưa tay ra làm bộ như muốn cầm lấy túi, nhưng chớp mắt tiếp theo, ngược lại lại chụp lấy cánh tay Mạnh Như Ký, kéo thẳng nàng tới trước người mình, “Ngươi vào bụng ta mà lấy đi!” Nói xong hắn bóp mạnh cổ Mạnh Như Ký ý đồ bóp chết nàng.

Nhưng chuyện thần kỳ chính là, trong mắt tên cường tráng, tiểu cô nương tay chân lèo khèo lúc nãy giống như con cá trạch, chớp mắt luồn ra khỏi người hắn, lộn vòng một cái ra phía sau hắn, còn trở tay chế trụ tay phải của hắn!

Mạnh Như Ký nắm lấy tay hắn, ghìm chặt cổ hắn bằng chính tay phải của hắn.

Nam nhân muốn thoát ra, nhưng ngón tay Mạnh Như Ký không biết lấy đâu ra sức lực mạnh như vậy, ấn mạnh vào huyệt vị trên cổ tay hắn, thoáng chốc khiến cả cánh tay hắn không còn sức lực nào.

Mà trong hơi thở tiếp theo, trong lúc nam nhân chưa kịp hoàn hồn, nàng ở sau lưng hắn đã đá một cước vào sau gối, nam nhân bị đá một cước này liền quỳ ngay một chân xuống đất.

Mạnh Như Ký thuận thế ngồi lên lưng nam nhân, thân thể nam nhân cúi oặt về phía trước, chân còn lại cũng theo thế quỳ xuống, hắn đành phải dùng cánh tay còn lại để chống xuống đất, cả người thành một cái ghế ba chân, cõng Mạnh Như Ký trên lưng.

Hai đầu ngón tay Mạnh Như Ký ấn mạnh vào huyệt vị của hắn, hùng hổ ngồi trên lưng nam nhân, thở dốc một hơi, điều hòa lại nhịp thở.

“Buồn cười, sao ngươi dám giở trò đánh ta?” Mạnh Như Ký nghĩ ngợi một hồi có chút tức giận, “Bây giờ ta đang mệt, không thích ra tay, nhưng không có nghĩa là ta không động tay chân được! Hiểu không? Ta còn là hổ lạc đồng bằng, ta cũng không dễ bị chó ức hiếp! Hiểu không?!”

Tên cường tráng cõng Mạnh Như Ký, cánh tay bị nàng khống chế đau đớn như bị gãy mất, hắn chỉ có thể thở hồng hộc mà nặn ra chút chữ từ yết hầu: “Ngươi…ngươi là ai?”

“Nói có hiểu không?”

“Hiểu…hiểu…”

Mạnh Như Ký hết giận, ngồi trên lưng nam nhân một hồi, nhìn lều cỏ phía sau một chút, không nghe thấy động tĩnh khác, nàng xác định chỗ này chỉ có một mình tên cường tráng này, bắt đầu bình tĩnh thẩm vấn:

“Nói xem, lừa ta đến đây làm gì?”

“Ăn…ăn một bữa ngon…”

Muốn ăn nàng…

Lửa trong lòng Mạnh Như Ký lại bùng lên, thà hắn nói một câu tham tài tham sắc của nàng nàng còn thấy trong dự liệu, kết quả không ngờ hắn lại nói vậy!

“Coi ta là mâm đồ ăn à?” Mạnh Như Ký ra sức dùng ngón tay, “Sao ngươi dám hả? Thấy ta ở phiên chợ một mình nên bắt đầu có ý đồ với ta đúng không!”

Tên cường tráng kêu đau thảm thiết.

Mạnh Như Ký thấy cũng ổn ổn rồi liền buông nhẹ tay, nhưng vẫn tiếp tục khống chế hắn: “Đồng bọn của ngươi đâu?” Mạnh Như Ký tiếp tục tra hỏi, cố ý cười quái gở hỏi hắn, “Hắn không ăn cơm với ngươi à?”

Tên cường tráng chịu đau, trả lời: “Hắn chỉ là tên dẫn dụ.”

“Rất tốt, trò này của ngươi cũng thật suôn, lừa gạt bao nhiêu người rồi?”

Nội tâm Mạnh Như Ký tò mò, vùng đất không lưu này có phải có thế lực tà ác gì mà sao ai ở đây cũng muốn ăn thịt người chứ?

Mục Tùy là một tên ngốc, chuyện gì cũng không biết, may mà trước khi hắn phạm sai lầm, Mạnh Như Ký đã quát ngưng lại rồi.

Hôm nay, lại gặp phải một kẻ tái phạm.

Tên cường tráng im lặng, không trả lời câu hỏi của Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký dùng sức ấn: “Nói.”

Nhưng tên cường tráng lúc này thái độ thật khác thường, không trả lời.

Mạnh Như Ký cảm thấy kỳ quái, cho là mình ra tay quá mạnh làm hắn đau ngất đi, nàng vừa mới nghiêng đầu tính dò xét, bỗng nhiên, tên cường tráng trước mặt lại quay đầu lại theo một góc độ không thể tưởng tượng nổi, cái cổ xoay đúng một vòng.

Mạnh Như Ký chưa từng thấy ai dùng linh lực ở vùng không lưu này, bỗng nhiên nhìn thấy một cảnh kỳ dị như vậy, nàng liền nán lại xem.

Mà tên cường tráng lại nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, nhếch miệng cười một tiếng:

“Tính cả ngươi, mười tám người!”

Ngay sau đó tên cường tráng kia mở miệng to như chậu máu, đầu của hắn bay vọt ra khỏi cổ!

Mạnh Như Ký kinh ngạc, hai mắt trợn to, chỉ thấy hàm răng sắc nhọn không tầm thường kia bay tới cắn nàng!

Trước mắt Mạnh Như Ký thoáng chốc đen kịt một màu!

Lúc này Mục Tùy đang ở trong trại sơn phỉ trên núi ngoại ô phía bắc, hắn đột nhiên cảm thấy ngực nhảy thình thịch một cái, động tác trên tay khẽ khựng lại, sau đó trước mắt, sơn phỉ bầm dập mặt mũi bỗng nhiên run toàn thân, e ngại nhìn về phía Mục Tùy.

Sơn phỉ run rẩy há mồm hỏi hắn: “Sao thế đại ca?” Hắn cẩn thận dè dặt, “Là dây thừng ngắn không đủ trói em hả? Em có dây lưng quần, đại ca gỡ ra có thể trói được…”

Mục Tùy lạnh lùng liếc nhìn sơn phỉ: “Câm miệng.”

Sơn phỉ lập tức ngậm miệng lại một cách khoa trương, cắn chặt miệng mình, tuyệt không để chúng hé ra.

Sau lưng Mục Tùy, nhóm sơn phỉ đều bị buộc năm người thành một đám, mặt mũi bầm dập, có người bất tỉnh, có người lê lết nằm trên đất, ý thức rã rời ai cũng kêu đau.

Trước mặt, tên sơn phỉ cuối cùng bị trói chặt.

Mục Tùy đếm tính, tổng cộng bốn mươi hai người.

“Đại ca! Đại ca…” Một tên cướp mặt dính máu, chạy cà nhắc từ xa tới, trong tay bưng một dĩa khoai lớn, còn bốc hơi nóng hổi: “Đồ ăn đại ca vừa muốn ăn.”

Sau khi Mục Tùy đánh người xong, trói được một nửa thì đói, thế là hắn tùy tiện chỉ một người, “Ngươi.”

Người bị điểm tên trong nháy mắt khẩn trương như bị lột da, toàn thân hắn run rẩy, nhìn Mục Tùy giống như bản án tử hình, nghe Mục Tùy nói: “Đi làm chút đồ ăn.”

Đám sơn phỉ bị đánh đã tỉnh dậy đều sững sờ

“Làm nhiều chút.”

Người bị gọi tên sững sờ trong chốc lát, nhưng thấy Mục Tùy khẽ chau mày có chút không vui, lúc này hắn mới như một con cá nhảy lên tại chỗ: “Làm! Em đi làm ngay, lập tức.”

Mục Tùy nói: “Ngươi mà thừa cơ trốn, bị ta bắt được, ta làm thịt ngươi.”

“Aiz…vâng…”

Sau đó lúc Mục Tùy trói người xong thì tên nấu cơm này cũng quay lại.

Cuộc sống của sơn phỉ cũng không có gì đặc biệt, bình thường cũng chỉ ăn mấy miếng thế này.

Mục Tùy không kén chọn, cầm lấy cái dĩa ngồi ăn ngay tại chỗ, hắn vừa ăn vừa nhìn sắc trời: “Nửa canh giờ sau người trong nha môn sẽ tới, các ngươi đi theo bọn họ.”

Ngoại trừ lẩm bẩm than đau, không có ai đáp lời.

Mục Tùy hơi lườm bọn họ.

Lập tức có người hiểu ra: “Vâng.”

Sau đó nhóm sơn phỉ cũng thưa thớt đáp lại.

Mục Tùy tiếp tục ăn, rồi nói: “Đến nha môn, nói cho bọn họ, ngày mai có sẽ có người cầm một túi khoai đi lĩnh thưởng. Người đó là người bắt trộm.”

“…Vâng.”

Mục Tùy ăn xong dĩa khoai, đứng dậy, trước khi chuẩn bị đi bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua, thổi bay rèm vãi cửa chính phòng khách trong trại, trong rèm vải để một cái ghế ở chính giữa.

Mục Tùy dừng bước, ánh mắt lướt qua từng người một, sau đó hỏi: “Lão đại của các ngươi đâu?”

Nhóm sơn phỉ nhìn nhau, không ai dám trả lời câu hỏi này.

Mà lúc này một tiếng huýt sáo cà lơ phất phơ vang lên bên ngoài cửa trại, từ xa tới gần, sau đó từ từ biến mất, bên ngoài bỗng vang lên tiếng kinh hô: “Đầu sắt! Đầu sắt! Ngươi sao thế!”

Một nam tử mặc trang phục đen chạy đến ngoài sơn trại, thấy tên sơn phỉ ngạt thở nằm trên mặt đất, sau đó hắn ngẩng đầu lên, qua cửa lớn đã nhìn thấy toàn cảnh trong sơn trại.

Tất cả mọi người đều bị trói, chỉ có Mục Tùy đứng ở giữa, ánh mắt tăm tối giống như dã thú trong đêm, chăm chú nhìn hắn.

Nam tử trang phục đen này thấy cảnh như vậy, lúc này đã hiểu ra chuyện gì, hắn lập tức xoay người định chạy, nhưng hắn mới chạy được vài bước, đã bị một con dao lớn ném từ sau tới, cắm vào bả vai, hắn kêu thảm một tiếng té xuống đất.

Mục Tùy đi tới, chân giẫm lên miệng vết thương của hắn.

Tên áo đen kêu thảm, hoảng sợ nhìn Mục Tùy.

Mục Tùy nhìn mặt hắn, phút chốc nhớ ra, lúc trước trên phiên chợ, hắn vô tình nhìn lướt qua…

Trước sạp của Mạnh Như Ký là nam nhân này, đưa cho Mạnh Như Ký một cái bao.

“Ngươi là… đầu lĩnh sơn phỉ?” Giọng Mục Tùy lạnh buốt, sát khí tràn ra, gần như có thể nhấn chìm sơn phỉ dưới mặt đất.

“Không không không… không phải ta, không phải ta!” Nam tử lập tức giải thích “Lão đại xuống núi ăn một bữa ngon rồi! Ở quán trọ gần sông Nại Hà, ta lừa một nữ nhân đưa hàng tới quán trọ, chắc lão đại đang ăn ở chỗ nào đó.”

Mỗi một chữ tuôn ra từ miệng hắn lại khiến sắc mặt Mục Tùy trắng thêm một phần, nghe xong từ cuối cùng, huyết sắc trên mặt Mục Tùy đã không còn, hắn chỉ cảm thấy chính mình như rớt vào hầm băng, máu toàn thân đều đông cứng lại, đâm xuyên vào toàn bộ da thịt cốt tủy toàn thân.

Mục Tùy đạp mạnh vào cổ nam tử, hai mắt nam tử trắng dã, không còn chút âm thanh.

Bóng dáng Mục Tùy biến mất ngoài cửa sơn trại trong giây lát.