Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Mạnh Nhất cũng không cảm thấy tên của mình có gì kì lạ, nhưng người tên Chu Lâm này thì trông có vẻ không được bình thường.
Lần đầu tiên gặp mặt mà cứ nhìn chằm chằm người ta không thôi, rất bất lịch sự.
Hơn nữa nào có ai đi xem mắt mà lại mặc áo bó ngực như vậy, cơ bắp còn lớn như thế, quá tục tĩu, trên đầu vai hình như còn có vết bầm tím không rõ, giống như mới đánh nhau.
Mạnh Nhất hơi sợ hãi, người này liệu có phải lưu manh du thủ du thực* hay không.
*"du thủ du thực" là "chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp"
Nhưng dù sao cũng là xem mắt, ấn tượng đầu tiên của Mạnh Nhất với đối phương lại kém đến thế, cũng không thể ngồi yên như vậy, vì thế ép bản thân phải hỏi một vấn đề.
"Chu tiên sinh làm công việc gì vậy?"
Chu Lâm còn đang trong trạng thái kinh hoàng, vì ổn định tâm tình, hắn ngẩng đầu lên ừng ực một hơi uống hết ly bia, uống xong "đông" một tiếng đặt lên bàn, trả lời rằng: "Thu tiền thuê."
Mạnh Nhất sợ tới mức ưỡn thẳng sống lưng, thầm nghĩ suy đoán của cậu quả nhiên đúng, hắn là đầu gấu thu tiền bảo kê.
"Rất...... Khá tốt đó."
Trong tình huống này Mạnh Nhất chỉ có thể nói lời trái lương tâm.
Lúc này người phục vụ tới gần đưa đồ ăn, rốt cuộc hai người cũng thoát khỏi bầu không khí khó xử, chân tay luống cuống cầm đĩa đồ ăn người phục vụ mang tới.
Bọn họ gọi tổng cộng sáu món, hai phần sủi cảo tôm, hai phần canh xương sườn, hai đĩa bánh cuốn.
Sáu đĩa đồ ăn xếp thành trục đối xứng trên mặt bàn, hình ảnh kì lạ đến không nói nên lời, lúc người phục vụ đi không nhịn được cười thành tiếng.
Chu Lâm mãi mới nhận ra được mình đã làm việc ngu ngốc nhường nào, mặt nóng lên, cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi quen chia ra như thế rồi."
Vì thế hai người giống như đang ăn đồ Tây, cúi đầu ăn ba món trước mặt mình.
Hai bên đều có tâm sự, trong lúc ăn cũng không nói chuyện, yên lặng như hai người xa lạ.
Trước đây Mạnh Nhất đã xem mắt rất nhiều lần, có không ít các cuộc gặp mặt xấu hổ, nhưng tình huống như hôm nay lại là lần đầu tiên gặp phải.
Cậu nhéo lòng bàn tay, nhịn không được tăng nhanh tốc độ ăn cơm, muốn ăn thật nhanh để còn chuồn đi.
Hai người vô cùng ăn ý mà ngấu nghiến ăn, một bữa cơm chưa đến năm phút đã kết thúc.
Chu Lâm buông đũa, hỏi một câu tượng trưng: "Cậu no rồi à?"
Mạnh Nhất nhanh chóng nói: "No rồi."
Chu Lâm gọi người phục vụ đến tính tiền, Mạnh Nhất hỏi: "Bao nhiêu tiền, để tôi trả cho."
Chu Lâm xua tay nói: "Không cần đâu, ăn cũng không nhiều mà." . Đam Mỹ Hài
Trước đây nếu trong tình huống này Mạnh Nhất sẽ không khách sáo, chờ lần ăn cơm tiếp theo thì để cậu mời cũng được.
Nhưng vị trước mặt này vừa nhìn đã biết là không có lần sau, không thể chiếm lợi từ người ta được, liền kiên trì muốn trả tiền.
Chu Lâm không giả vờ khách sáo cùng cậu nữa, mở WeChat cho Mạnh Nhất chuyển tiền.
Sau khi thu xong tiền Chu Lâm còn thuận tay kết bạn.
Thật ra không cần phải kết bạn, nhưng dù sao cậu ta được giới thiệu bởi dì Thẩm hàng xóm, ít nhất cũng phải cho người ta chút thể diện.
WeChat của Mạnh Nhất tên là "Nhất nhất", Chu Lâm nhìn nhìn, đến ghi chú còn lười viết, qua một thời gian sẽ xoá ấy mà.
Lúc này mưa to đã ngừng, hai người ra khỏi nhà ăn chào tạm biệt nhau, mỗi người đi một hướng trái ngược nhau.
Thật ra Chu Lâm chưa no, buổi chiều hắn tập thể hình lâu như thế, tiêu hao rất nhiều thể lực, ba món ăn vừa rồi còn chưa đủ lót bụng cho hắn.
Vì thế hắn không có về nhà luôn mà đi đường vòng đến quán nướng, gọi hơn ba mươi xiên nướng.
Lúc mua xong BBQ về đến nhà mới hơn 7 giờ, Chu Lâm lên tầng sáu đang định lấy chìa khóa, dì Thẩm hàng xóm giống như canh giữ ở phía sau cửa, đột nhiên mở cửa, thò đầu ra.
"Tiểu Lâm này, buổi xem mắt như nào rồi?"
Ngoài hàng hiên không có đèn, tiếng nói làm Chu Lâm hoảng sợ, ngừng một chút rồi nói cho qua: "Cũng tốt ạ."
Dì càng hăng hái: "Dì đã nói không tệ rồi mà, thằng bé Mạnh Nhất dì đã quen rất lâu rồi, là người thành thật, tính tình cũng tốt. Về sau cậu cứ chủ động liên lạc với người ta đi, hai cậu cũng sắp tới tuổi đến nơi rồi, nên ổn định đi thôi."
"Vâng cháu hiểu rồi ạ." Chu Lâm gật đầu cho có, muốn kết thúc chủ đề này thật nhanh để còn vào nhà ăn BBQ.
Nhưng mà dì còn chưa nói xong: "Tiểu Lâm à cậu phải nắm thật chắc cơ hội này, cậu thử xem tên của hai cậu đi, một người là Lâm* một người là Nhất*, nghe thôi đã thấy rất hợp rồi."
*Lâm đồng nghĩa với linh mà linh là 0, nhất là 1, tức là 0 với 1 đó =))
Chu Lâm: "......"
Chu Lâm có chút thành kiến với dì nha, mọi người ai cũng là người địa phương, mà nói chuyện lại không muốn dùng tiếng địa phương, thế nào cũng phải nói vài câu sứt sẹo bằng tiếng phổ thông.
Hại hắn nghe nhầm Mạnh Nhất thành mãnh 1, lúc xem mắt chẳng khác nào thằng ngốc.
Thôi ngốc thì cứ ngốc vậy, dù sao đối phương cũng không phải loại hình hắn thích, sau này cũng khó có cuộc gặp mặt thứ hai, ấn tượng đầu tiên có như nào cũng không quan trọng.
Thế loại hình Chu Lâm thích là như nào ư?
Hắn thích loại hư hỏng một chút.
Tuy Chu Lâm là gay, nhưng hắn cũng là đàn ông.
Đàn ông đều thích người hư hỏng một chút.
Hắn nghĩ vậy.
Người đàn ông thích loại hình hư hỏng một hơi ăn hết xiên nướng, ăn xong đi toilet rửa tay, gột rửa keo vuốt trên tóc, sau đó cởi áo chuẩn bị tắm rửa.
Chu Lâm đứng ở dưới vòi hoa sen, đang hưởng thụ cảm giác được dòng nước ấm bao bọc lấy thì đột nhiên thấy trên vai hơi ẩn ẩn đau.
Hắn vội vàng lau người rồi ra trước gương, đưa bả vai ra trước, thấy được một mảng xanh tím.
Chu Lâm nghĩ nghĩ, chiều nay lúc nâng tạ động tác tay của hắn hơi mạnh, không cẩn thận khiến tạ rơi xuống vai, lúc ấy không thấy có gì nghiêm trọng, ai ngờ lại bị bầm tím.
Chu Lâm dùng tay nhấn nhấn, kết quả đau đến mức hắn la lên, chạy nhanh ra lấy nước hoa hồng để thoa.
Mới thoa được một nửa, ngoài hàng hiên vang lên tiếng mở rồi lại đóng cửa.
Chu Lâm dựng tai cẩn thận nghe một chút, tiếng động đó hẳn là từ hộ dưới chân mình, phòng 502.
Chu Lâm nhớ đến cặp tình nhân ban ngày đến thuê nhà, và cả khách trọ ở phòng phụ chưa bao giờ gặp mặt.
Lúc ấy hắn chỉ nghĩ phòng kia là phòng trống, bây giờ chắc hẳn thật sự có người ở bên trong.