Sau câu chuyện bị cảnh sát lập biên bản vì tội gây mất trật tự nơi công cộng, Đường Vân có lẽ sẽ rút kinh nghiệm?
Nhưng, Tiểu Thanh đã nhầm.
Bản hòa tấu Romeo đứng dưới lầu gọi nàng Juliet vẫn được tiếp diễn. Dù kết quả có như một, kết thúc luôn là hắn nộp phạt và viết biên bản. Thế mà, Đường Vân vẫn tiếp tục bài hát còi xe cùng nhịp đệm của những con chó hàng xóm làm ngây ngất lòng người. Ừ, là ngây ra, sau sẽ là ngất đi.
Và, hắn vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Dù đã cống hiến cho nước nhà không biết bao nhiêu của cải, nhưng với tinh thần yêu Tổ Quốc thì e là Đường Vân vẫn muốn làm một đứa con của Đảng. Một đứa con có tiền, đang ra sức làm giàu quốc khố.
Hắn đã bị tịch thu ba chiếc xe, tuy nhiên hắn vẫn không từ bỏ đam mê. Trước nhà Tiểu Thanh bây giờ, ai nấy đi ngang đều không khỏi suýt xoa. Họ nghĩ, Đường Vân làm thế là vì đang muốn thu hút sự chú ý của Tiểu Thanh.
Bạn nghĩ thế là ngầu?
Không, đó là trẻ trâu. Một gã đàn ông 27 tuổi mang một vẻ ngoài cao ráo đẹp trai, tuy nhiên lại ẩn chứa tâm hồn một đứa trẻ trâu.
Suốt cả tuần, cuối cùng Tiểu Thanh cũng không chịu nổi sự phản ánh của hàng xóm kế bên, cho nên đành ra mặt hỏi:
“Chú muốn gì?”
Đường Vân nhoẻn miệng cười, đáp:
“Wechat của nhóc.”
“Tôi không cho.”
“ Vậy tôi không đi.”
“Chú có đi hay không?”
“Đường này của nhóc mở à?”
“Tôi không mở, nhưng tôi còn thở, thì chú không có quyền ở đây!”
“….”
Tiểu Thanh nghiến răng đến mức quai hàm mỏi nhừ. Cô phát điên mất! Vô sỉ, lầy lội, trẻ trâu, già mà không nên nết v..v có bao nhiêu từ ngữ cô cũng đều đem ra mắng hết. Tuy nhiên cái gã lì lợm này xem như không nghe, hắn càng bấm, càng hăng, cô càng tức, hắn càng vui.
Chuyện đã tới tay của mẹ Tiểu Thanh.
Hôm ấy, do nghe lời phản ánh dày đặt từ đầu đường đến cuối ngõ, cuối cùng mẫu hậu tuyên bố:
“Thế thì con cho hắn Wechat đi, có gì đâu mà khó khăn thế? Mẹ đi đến đâu cũng bị hàng xóm tố cáo, nói thật mẹ cảm thấy rất xấu hổ!”
“Mẹ à, nhưng con ghét hắn.”
“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Mẹ biết con ghét người ta, nhưng chúng ta đâu thể làm phiền hàng xóm mãi được?”
Có lí, thế thì thỏa thuận thôi!
Có giận không? Giận bay màu ấy chứ. Nhưng kẻ địch có tiền và mặt dày, bản thân Tiểu Thanh biết nên khuất phục tại đây.
Đây gọi là kế hoãn binh nhé, không phải cô chịu thua đâu.
….
Vào một ngày trưa nắng, Đường Vân có được Wechat của cô, hắn bèn chụp màn hình lại, gửi cho Bạch Ngôn:
“Cháu ngoan, tổ phụ rất sẵn lòng được gặp cháu.” Kèm theo đó là icon mặt cười.
Cũng trong ngày đó, Bạch tổng mua vé quay trở lại Bắc Kinh. Nghe nói, lúc trở về không nói không rằng gì mấy hôm.
Kết thúc, cô nàng bạo lực tạm lép vế so với ông chú vô sỉ.
(…)
Thoáng chốc, đã nửa tháng trôi qua, chân của Tiểu Thanh đã lành lại. Cho nên, cô đến trường.
Vẫn như cũ thôi, là điệu bộ ngang ngược ấy. Chỉ cần cô liếc mắt, cả đám người kia dù đang cười cũng phải im lặng.
Tay của Nhược Anh Anh cũng đã khỏi. Cô ta nhìn thấy Tiểu Thanh đến lớp, vỗ tay một tiếng, nói:
“Ôi, coi ai đến lớp đây này?”
Nhược Anh Anh mỉm cười nhìn Tiểu Thanh. Bộ dạng trông như đang chào đón, nhưng thực chất là đang mỉa mai.
Tiểu Thanh nhàn nhạt nói:
“Bà nội của mày chứ ai?”
“Mày…”
“Não bị hỏng hay sao mà đến nhận diện người khác cũng không làm được thế? Có cần tao chữa cho không?”
Nhược Anh Anh bị nói đến cứng họng. Tuy nhiên, cô ta tỏ ra rất bình tĩnh. Sau đó, bèn hạ giọng xuống:
“Nào, bình tĩnh lại nào. Tôi đang đùa với cậu thôi, cậu đừng căng thẳng thế làm gì ~”
Cô ta cong môi, ánh mắt trở nên lạnh đi:
“Hôm nay, mừng ngày Tiểu Ly đi học lại, cho nên tôi có món quà tặng cậu. Mong rằng cậu sẽ thích.”
Tiểu Thanh ngửi thấy mùi không ổn. Không biết, cô ta định làm gì? Con ranh này, ngoài việc tìm cách hạ người khác xuống thì chẳng có gì giỏi.
Triệu Dương đứng ở một bên xem kịch hay. Xem nào, hôm nay Nhược Anh Anh sẽ bày trò gì đây? Triệu Dương có chút mong chờ, dù gì về mặt thủ đoạn thì Nhược Anh Anh này không thiếu. Hắn thật sự muốn xem màn biểu diễn này như thế nào.
Nhược Anh Anh nhìn ra cửa, bên ngoài là một người giao hàng đang cầm một hộp giấy rất to. Nhược Anh Anh nhìn Tiểu Thanh, cất lời:
“Hi vọng cậu sẽ thích món quà này.”
Chiếc hộp được đặt lên bàn, Nhược Anh Anh gật đầu một cái ý bảo mở hộp. Nữ sinh kia thấy mình được yêu cầu thì nhanh chóng làm theo. Hộp được mở ra, bên trong bốc một hương rất kinh khủng, một số học sinh khác không chịu được mà phải lấy tay che mũi.
Từng thứ bên trong được lấy ra, càng lúc, mùi càng nặng hơn. Nhược Anh Anh phẩy tay trước mặt mình nhằm xua đi mùi thối. Một bạn học trong lớp hỏi:
“Nhược Anh Anh, cái thứ gì mà có mùi kinh khủng thế? Bọn tôi sắp ngạt thở rồi này!”
“Phải đó, kinh khủng quá. Tôi sắp nôn ra cả đây….”
“Cậu mau vứt đi, kinh quá.”
Trong khi cả lớp đang nhao nhao, thì Nhược Anh Anh đánh mắt qua Tiểu Thanh. Ánh mắt chứa đầy sự châm biếm.
“Các bạn đừng nên nói thế, Tiểu Ly sẽ buồn đấy.”
“Đây là món ăn của mẹ Tiểu Ly chính tay làm ra, hôm nay tôi mua ủng hộ bác gái. Cậu không cần cảm ơn tôi đâu. Đúng không? Hà Tiểu Ly?”