Mạnh Mẽ Và Vô Sỉ, Mít Ướt Gặp Bá Đạo

Chương 17: Tôi là Hà Tiểu Ly




Tiểu Ly nhìn Bạch gia, sau đó đều đều kể tiếp câu chuyện.

“Từ nhỏ, chúng tôi đã luôn ở bên nhau. Tôi thì chỉ biết khóc, còn chị ấy thì luôn dũng cảm đứng lên. Tiểu Thanh vì không muốn để tôi chịu thiệt thòi mà đã học võ, chị ấy vì tôi mà làm tất cả mọi thứ…

Năm chúng tôi 10 tuổi, bố mẹ chúng tôi ly hôn do mẹ tôi không thể sinh con trai, về sau bố tôi có người mới, mẹ tôi cũng đồng ý ly hôn. Bà lấy một người đàn ông tuy không giàu có nhưng rất yêu thương cả nhà chúng tôi. Tiểu Thanh và tôi ban đầu sống cùng mẹ và người bố dượng ấy. Cả gia đình tôi đã từng rất vui vẻ.

Nhưng sự vui vẻ cũng có giới hạn. Người bố dượng của chúng tôi vì cứu tôi nên bị xe tông phải. Cuối cùng, ông ấy mất…

Mẹ tôi chỉ còn lại một mình, vì gồng gánh không nổi nên đành để một trong hai chị em đến nhà bố. Bố ruột chúng tôi hiện đã cưới vợ sau, bà ấy rất ghét chị em chúng tôi vì nghĩ mẹ tôi đưa chúng tôi đến là để tranh giành tài sản của bố. Cho nên, đã không đối xử tốt với chị em chúng tôi.

Tiểu Thanh biết tôi sẽ bị dằn vặt bởi mẹ kế nếu sống trong ngôi nhà này, nên chị ấy đồng ý đến Bắc Kinh. Còn tôi và mẹ thì sống ở Tế Nam, từ đó chúng tôi xa nhau.”

Tiểu Ly ngưng lại câu chuyện một lúc, thấy Bạch gia vẫn đang lắng nghe câu chuyện của mình. Tự nhiên cảm thấy lòng có chút vui vui, có người lắng nghe cũng không tệ!

“Kể từ khi chị xa tôi, tôi thường bị bắt nạt nhiều hơn. Bởi vì tôi yếu đuối nên thường bị trở thành mục tiêu của trò đùa.”

“Tại sao mày không nói với người lớn?” Bạch gia hỏi.

“Có, tôi đã nói rất nhiều. Nhưng họ nghĩ lỗi là ở tôi. Tôi bị bắt nạt là lỗi của tôi, tôi bị họ ghét là lỗi tại tôi. Cuối cùng, tôi không nói nữa…”

Cả hai rơi vào trầm mặc.

Thật sự, điều tổn thương nhất là bị quay lưng.

Nhưng bị chính gia đình quay lưng, đó lại là một nỗi đau không thể nói nên lời.

“Người lớn đã từng là trẻ con, nhưng trẻ con chưa từng là người lớn. Bạch gia, cậu đã nghe qua câu nói đó chưa?”

“Tôi đã từng nghĩ những tổn thương của bản thân là do tôi làm quá lên, tôi đã nghĩ những gì họ nói rằng vì tôi ngốc nên tôi bị bắt nạt. Tôi…đã cố gắng học rất nhiều để không phụ sự kì vọng của mẹ lẫn để bản thân không bị bắt nạt. Nhưng sau những gì tôi cố gắng, tôi vẫn luôn trở thành mục tiêu!”

Bạch gia im lặng. Bởi vì hắn cũng không biết phải nói gì. Từ bé đến lớn hắn luôn là kẻ bắt nạt người khác, mà kẻ chuyên đi bắt nạt thì làm sao hiểu được cảm giác của người bị bắt nạt?

“ Cậu nghĩ tôi ngu ngốc không biết phản kháng đúng không?”

“Nhưng tôi đã cố gắng phản kháng. Đó, là lần duy nhất tôi dám phản kháng một đám trẻ con đang miệt thị mình. Ai ngờ, chúng đẩy tôi ra đường, bố dượng tôi vô tình thấy…thì vội vàng chạy ra ném tôi vào. Kết quả, ông ấy bị chiếc xe tải lao đến….và ông ấy mất rồi! Ông ấy mất trước mặt tôi!”

Lúc này, khóe mắt Tiểu Ly đã ngân ngân nước. Hồi ức đau khổ kia lần lượt kéo về, thoáng chốc trong đầu cô ngập đầy hình ảnh đau thương.

“Ngày hôm ấy hình như cũng là trời mưa như hôm nay. Tôi ôm lấy người đàn ông vì tôi mà đánh đổi cả tính mạng. Tôi vẫn còn nhớ những giọt mưa và máu của bố ở trong lòng bàn tay tôi, nó đỏ thẫm đến chói cả mắt…”

“Trên xe bố tôi lúc ấy là bài kiểm tra 100 điểm của tôi. Tôi đoán, ông ấy định tìm tôi để chúc mừng tôi. Nhưng không ngờ, lại xảy ra tai nạn này…

Từ đó, mỗi khi nằm mơ, tôi luôn nhớ đến gương mặt của bố. Hình ảnh ông ấy ném tôi vào bên trong và hình ảnh ông ấy nằm ở giữa lòng đường. Tôi bên cạnh nắm tay ông ấy, xin lỗi liên tục.

Trong giấc mơ, tôi đã xin lỗi rất nhiều…xin lỗi vì đã phản kháng, xin lỗi vì đã không nghe lời mẹ…nếu tôi nhịn họ, nếu tôi nghe lời mẹ dạy thì không có chuyện gì xảy ra rồi...”

Bạch gia đứng dậy, lấy chiếc khăn giấy ướt bên cạnh đưa cho Tiểu Ly. Cô nhận lấy, nói cảm ơn hắn.

“Sau khi bố dượng mất, mẹ tôi đã trách tôi rất nhiều. Bà trách tôi đã nhịn lâu như thế rồi tại sao lại muốn phản kháng? Cũng vì tôi mà người bà ấy yêu thương đã rời bỏ bà ấy đi. Vì thế, tôi luôn cảm thấy, phản kháng là một loại tội lỗi. Mỗi khi tôi muốn phản kháng, tôi lại nhớ đến gương mặt của mẹ, tôi nhớ đến người bố ấy. Cho nên, tôi cam chịu những chuyện này. Lỗi của tôi, là tại tôi…”

Nước mắt cô thấm đẫm hai bên gò má, Bạch gia thương tiếc lau đi cho cô. Hắn cảm thấy có một cái gì đó đang nảy nở trong lòng. Phải chăng, hắn đang đồng cảm với cô gái yếu đuối trước mặt này?

“Tao đoán, lần này Hà Tiểu Thanh vì mày bị ép đến đường cùng nên đã hoán đổi với mày, đúng không?”

Tiểu Ly gật đầu. Sau đó đáp:

“Ừm, chị ấy vì tôi nên đã đến Tế Nam để thay tôi trả thù những kẻ đã ép tôi đến đường cùng kia. Tiểu Thanh đã hi vọng, tôi có thể sống tốt, chị ấy đã mong rằng tôi có thể mỉm cười mà đón nhận thế giới tươi đẹp kia.”

“Bạch gia à, đây là toàn bộ câu chuyện đấy. Và, tên tôi là Hà Tiểu Ly.”