Mạnh Mẽ Ràng Buộc

Quyển 1 - Chương 6




Edit: hoahongdaoktx (wattpad)

Quỷ Thượng hùng hổ tiêu diệt đồ ăn, lực cắm dao nĩa mười phần mạnh mẽ, Thành Dương ngồi đối diện cũng vùi đầu dùng bữa, chỉ khác nhau ở chỗ người thì nạp năng lượng, còn kẻ thì thoạt nhìn giống như đang giết người vậy. Quỷ Thượng cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với tên thủ trưởng cũ, chẳng nói năng gì.

"Đúng rồi, mải ăn nên quên không giới thiệu, Nhã Nhân... đây là Thành Dương phụ trách khu nhà của Tịnh." Đế Nhĩ nhét thức ăn đầy miệng, má phính ra y như con sóc chuột.

"Chào anh."

Nhã Nhân mặt vô cảm khẽ gật đầu, thái độ hơi lạnh nhạt, còn Thành Dương chỉ là nhìn lên giơ tay, rồi cúi đầu ăn tiếp.

Thế giới lại rơi vào yên lặng, cực kỳ gượng gạo, khiến Đế Nhĩ miệng đầy đồ ăn phút chốc cảm thấy khó mà nuốt trôi, hắn nhanh chóng tìm đề tài làm dịu bớt bầu không khí cứng ngắc.

"Ngẫm một chút thì hiện giờ cảnh sát trại giam trong quán đều có mặt đầy đủ ở đây nha! Ha ha, nhân số không nhiều nhưng vừa đủ một bàn ăn nhỏ."

"Vương có bốn người, vậy là thiếu một cảnh ngục phải không?"

Nhã Nhân nhìn Quỷ Thượng hoàn toàn coi hắn như không khí, tạm thời đè tâm trạng buồn bực xuống, hắn dự định muộn một chút sẽ đi tìm người này tính nợ.

"À, bởi vì Cổ Diễm đang kiêm quản lý khu nhà cậu ấy ở, không cần cảnh ngục nha."

"Cổ Diễm ư?"

"Đúng, anh nhìn thấy cái cậu tóc đỏ đẹp trai ngồi bên kia không? Cậu ấy chính là Cổ Diễm, một trong bốn vương."

Nhã Nhân nhìn theo hướng Đế Nhĩ chỉ, thanh niên kia đang ngồi một mình, im lặng dùng bữa, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa, cả người tản ra khí thế người sống chớ có đến gần.

"Trước đây Tuyết Lạc Y nói muốn tìm thêm một cảnh ngục nữa, nhưng tính cách cậu Cổ Diễm này tương đối quái lạ, luôn phản đối việc Trưởng quan tuyển người... Cho nên vị trí cảnh ngục khu nhà bên ấy khuyết thiếu, kéo dài cho đến bây giờ vẫn chỉ có ba người, Cổ Diễm và A Dương kiêm phụ trách công việc cơ bản bên đó."

"Vì sao lại trống, cảnh ngục trước đó đã đi đâu?"

Quỷ Thượng vẫn chăm chú ăn, y không hứng thú với đề tài của Nhã Nhân và Đế Nhĩ, nghe câu được câu không, tầm mắt đảo xung quanh thì thấy Thành Dương đang dùng bữa chợt khựng lại, vẻ mặt hơi cứng đờ.

"Anh cũng biết, Tuyệt Sí Quán là địa phương mạnh được yếu thua, nhiều đàn ông đói khát, cảnh sát trại giam có thực lực kém thì phải dựa vào kẻ mạnh trong quán, nếu không chẳng mấy chốc sẽ biến thành đối tượng cho tù nhân phát tiết, không phải bị đánh đập mỗi ngày thì chính là bị cưỡng d.âm... Bất kể về tinh thần hay thể xác, sẽ không chịu đựng được."

Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đế Nhĩ giờ khắc này khiến người ta cảm thấy rất âm u, đôi mắt to tròn màu xám tro mang theo vẻ lạnh lùng, cay nghiệt.

"Thằng nhóc Cổ Diễm này vô cùng máu lạnh, nếu đã nói không thích hoặc không cần mà cứ mang tới trước mặt, cậu ta sẽ chẳng thèm quản."

"Cảnh sát trại giam kia vốn là dựa vào vương đời trước, nhưng sau khi Cổ Diễm lên thay thế thì chỗ dựa mất đi, hắn trở thành vật hy sinh bị kẻ mạnh luân phiên ức hi.ếp... Kết quả tôi không tiện nói... Mà tóm lại sự việc xảy ra với người này chính là không thể điều tra." Đế Nhĩ nhìn Nhã Nhân nheo đôi mắt to lại.

Nhã Nhân khẽ gật đầu, cơ bản hắn đã hiểu rõ ý tứ của Đế Nhĩ.

Cái gọi là không thể điều tra - tóm lại là cảnh ngục kia đã chết, rồi bị Chính phủ xoá sổ hoàn toàn.

"Thật thảm."

"Ha ha, đúng là thảm, nhưng mà nói thật, cảnh ngục kia rất phiền phức, tôi cũng chẳng thích hắn, cho nên thiếu một người quản lý tôi thấy không sao cả." Nụ cười lạnh lùng ít thấy lộ ra trên gương mặt nhỏ nhắn của Đế Nhĩ.

"Nói rõ hơn xem nào?"

Lúc Nhã Nhân muốn đi sâu vào đề tài này, thì tiếng dao nĩa rơi xuống khay bỗng vang lên cắt ngang câu chuyện.

Ba đôi mắt cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh...

Vẻ mặt Thành Dương lạnh lùng, hắn bưng khay thức ăn của mình, đứng lên, định bỏ đi, xem ra hắn cực kỳ không thích nghe chuyện này.

"Dương, sao thế?" Động tác của Quỷ Thượng phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, y vội vàng kéo tay Thành Dương lại.

Nhã Nhân nhìn thấy rõ từng đốt ngón tay của Quỷ Thượng nắm chặt cổ tay Thành Dương, mắt bỗng trợn tròn, thứ cảm xúc quỷ dị khô khốc trước kia lại ùa đến khiến trái tim như bị ai bóp nghẹt.

Một cơn hờn giận, buồn bực vô cớ từ dưới đáy lòng hắn trào ra.

"A!" Đế Nhĩ giật mình kêu lên, lập tức hối hận nhìn Thành Dương: "Xin lỗi, tôi quên mất là anh ghét nhất việc nhắc tới chuyện đó. Tôi thật là... Thực sự xin lỗi!"

Đế Nhĩ học theo Quỷ Thượng kéo Thành Dương lại, giọng điệu mang theo vẻ nũng nịu nhiều hơn là áy náy, nhận lỗi với Thành Dương.

"Nào nào, anh đừng tức giận nữa, tôi sẽ không nhắc lại chuyện của mấy kẻ kia nữa, mau ngồi xuống đi, chúng ta nói cái khác."

Thành Dương lạnh lùng liếc nhìn Đế Nhĩ và Quỷ Thượng, hạ thấp giọng: "Tôi không tức giận... Chỉ là ăn no rồi, cho nên bây giờ tôi phải mang thức ăn qua cho Tịnh thôi."

Dứt lời, Thành Dương gỡ tay họ ra, đi thẳng.

"Gay rồi... không có cười nhạt nha, A Dương hắn giận thật rồi." Đế Nhĩ ảo não vò vò cái đầu có mái tóc ngắn mềm mại màu cà phê.

"Này, có chuyện gì xảy ra với Dương vậy?"

Quỷ Thượng cau mày, gương mặt sắc bén lanh lợi thoạt nhìn tăng thêm mấy phần hung hăng, người khác không nhận ra nhưng Nhã Nhân thì biết rõ, hắn biết đó là vẻ mặt khi Quỷ Thượng thật sự quan tâm tới một ai đó.

Đôi mắt hoa đào u ám, lạnh lẽo, bàn tay đeo găng trắng nắm chặt thành quyền.

"Ai nha, đều là tại Nhã Nhân, hại tôi đụng phải đề tài cấm kỵ của A Dương. Nhất định mấy ngày nữa hắn sẽ chẳng thèm để ý tới tôi, bằng không thì sẽ đâm chọc tôi tức chết, nha nha nha, số tôi thật là khổ..." Đế Nhĩ khoa trương khóc hức hức, chỉ còn kém không cắn cái khăn tay trong miệng.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu vừa mới nói Thành Dương ghét nhất việc nhắc tới tên những ai? Có liên quan tới cảnh sát trại giam kia à?" Quỷ Thượng vội vã hỏi tới cùng, không để ý người ngồi bên cạnh lúc này cực kỳ trầm mặc.

Đế Nhĩ phùng má chu miệng, dĩ nhiên là không vừa ý với việc Quỷ Thượng muốn hỏi cho ra nhẽ.

"Đã nói với anh đây là chuyện cấm kỵ mà, tôi đồng ý với A Dương sẽ không nhắc lại rồi, sao anh cứ hỏi mãi thế, đáng ghét!"

"Mẹ nó, không phải cậu bắt đầu cái đề tài này trước à?"

"Thì sao nào, tôi không kể nữa đấy!"

"Cậu..."

Đế Nhĩ thè lưỡi với Quỷ Thượng đang định phun lửa, nhanh chóng bưng khay đồ ăn chạy theo Thành Dương để giải thích gì đó, vứt Quỷ Thượng và Nhã Nhân lại, hoàn toàn quên béng lúc đầu chính hắn là kẻ rủ rê muốn cả bọn cùng ngồi ăn cho vui.

"Làm trò quái gì không biết!"

Nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, Quỷ Thượng tức giận lấy cái nĩa chọc đồ ăn, phun ra một ngụm bực tức, chuyện vừa rồi khiến y mất hết khẩu vị.

Tới khi bình tĩnh lại, khóe mắt Quỷ Thượng mới kinh ngạc phát hiện, từ đầu tới cuối Nhã Nhân vẫn im lặng ngồi bên cạnh y.

Yên lặng một hồi, Quỷ Thượng không mở miệng, Nhã Nhân cũng không mở miệng, bầu không khí gượng gạo quỷ dị, chừng vài giây, Quỷ Thượng càng ngẫm nghĩ càng cảm thấy không đúng...

Hừ, việc đếch gì phải ngồi đây chịu tội như vậy?

Vèo một cái đứng dậy, Quỷ Thượng không nói hai lời tức khắc muốn rời khỏi hiện trường, nhưng vừa nhấc chân lên thì đã bị tên kia túm phắt lại. Y quay đầu nhìn xuống, từng ngón tay đeo găng trắng đang gắt gao quấn trên cổ tay mình, sức lực lớn đến đáng sợ, tầm mắt đưa lên, y vừa vặn đối diện với đôi mắt lạnh như băng...

"Cậu làm gì? Buông ra!"

Gầm lên dữ dội, Quỷ Thượng tức giận trừng Nhã Nhân vẻ mặt âm u, không biết tên này lại lên cơn điên gì. Nhã Nhân nắm chặt cổ tay y, một lời cũng chẳng nói kéo y rời đi. Khay thức ăn Quỷ Thượng không cầm chắc bị rơi xuống đất, tiếng đổ vỡ vang lên khiến đám đông người nhìn sang...

Trước con mắt trợn tròn của mọi người, Nhã Nhân lôi Quỷ thượng xềnh xệch rời khỏi nhà ăn.

Dọc đường đi hai người giằng co, mấy lần Quỷ Thượng ra tay, nhưng mà không biết Nhã Nhân lấy từ đâu ra cái sức mạnh kỳ quái kia, hắn thay đổi vài động tác kiềm chế y gắt gao, kéo y về tầng một khu nhà hắn quản lý.

Vẻ mặt Nhã Nhân vẫn âm u, lấy thẻ cảm ứng ra, chờ tới khi cửa thang máy vừa mở hắn liền ném Quỷ Thượng vào.

"Cậu điên à? Ông đây vừa mới xuống, hiện giờ chưa muốn về phòng."

"Không về phòng, vậy anh muốn đi đâu? Tìm Thành Dương hả?" Đôi mắt đào hoa của Nhã Nhân tản ra hơi lạnh, hắn nhếch nửa khóe miệng, mang theo chút khinh thường.

"Cái gì? Liên quan gì tới Thành Dương?" Quỷ Thượng nhăn mày kiếm, dùng sức đẩy bả vai Nhã Nhân một cái: "Ông đây thích đi nơi nào, thích tìm ai thì liên quan gì tới cậu? Dựa vào quy định gì mà bây giờ nhất định bắt tôi phải về phòng giam..."

Quỷ Thượng chưa nói xong, trong một tích tắc, y bị Nhã Nhân túm cổ áo, dùng sức quẳng vào tường.

Phần lưng và gáy Quỷ Thượng đập ầm ầm vào thang máy, y còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau cơn chấn động kia thì lại bị một luồng sức mạnh ép dính vào tường.

"Đm, cậu vừa phải thôi!"

Quỷ Thượng dùng sức đẩy Nhã Nhân ra, nhưng mà vừa mới đẩy hắn cách ra một chút, tai nghe thấy "ầm" một tiếng ngay bên cạnh, đôi bàn tay xỏ găng của Nhã Nhân chống lên hai bên, vây y trong một không gian nhỏ hẹp.

"Rốt cuộc cậu đùa xong chưa?" Quỷ Thượng hung tợn nhìn Nhã Nhân, đôi mắt phượng hung dữ trợn tròn.

"Nhanh như thế đã kiếm được bạn nhỉ, chẳng qua tôi mới nhờ người chuyển anh tới nhà tù này có mấy hôm thôi... Quỷ Thượng, tôi không biết hoá ra nhân duyên của anh tốt như vậy." Giọng điệu của Nhã Nhân thả nhẹ ôn hoà, lại càng làm cho Quỷ Thượng cảm thấy không ổn.

"Cậu lại phát bệnh thần kinh à, tôi kết bạn, nhân duyên gì cần cậu phải quản sao?"

"Tôi đã từng là cấp trên của anh, là tôi chuyển anh vào Tuyệt Sí Quán, bây giờ tôi còn là cảnh sát trại giam quản lý tù nhân, bất kỳ hành động nào của anh, anh tiếp xúc với ai, tôi cho là tôi đều có mười phần tư cách can thiệp vào."

"Da mặt cậu mẹ nó cũng quá dày đi, cậu đã sớm không phải là cấp trên của tôi, cũng không phải là tôi yêu cầu cậu chuyển tôi vào đây, cậu làm thế là để thoả mãn ý muốn của mình thôi! Hiện tại tôi là vương, cho dù cậu là cảnh sát trại giam, cũng chẳng có quyền quản nhiều như vậy!"

"Vương không phải là kẻ mạnh nhất trong nhà tù này, cho dù lên làm vương thì thế nào? Tôi nghĩ nhất định phải làm rõ quan điểm của anh, quan trọng nhất trong nhà giam này chính là thực lực, tù nhân mà leo lên vị trí vương cũng tốt, nhưng nếu như thực lực cảnh ngục so với vương còn mạnh hơn, như vậy, cảnh ngục sẽ đứng trên cả vương, bởi vì địa vị của chúng tôi vốn so với các người đã cao hơn."

"Ha! Cho nên bây giờ ý của cậu là bởi vì thực lực của tôi không bằng cậu, địa vị của tôi thấp hơn cậu, cho nên tôi cần phải cúi đầu, nghe lời cậu, mặc cậu sai khiến hả?" Quỷ Thượng cắn răng.

"Không sai, lúc ở UG cũng vậy - bởi vì địa vị của anh thấp hơn tôi, bởi vì thực lực của anh không bằng tôi, cho nên đương nhiên anh phải thuận theo tôi, mặc tôi sai khiến, điều này anh nên hiểu rõ mới phải..."

Nghe thấy Nhã Nhân dùng ngữ điệu ái muội hạ nhục mình khi nhắc tới UG, thân thể Quỷ Thượng bắt đầu cứng ngắc rồi run rẩy, bởi vì hắn đã dẫn ra đoạn quá khứ mà y chôn vào nơi sâu nhất, người kia không chỉ dằn vặt y mà còn hơn thế, hắn giẫm đạp lên lòng tự tôn của y, ký ức khuất nhục kia...

"Quên mất, lúc đó cũng vì chức vụ của anh thấp hơn, không đủ quyền thế nên mới phải đến cầu xin tôi giúp đỡ sao? Mà bởi vậy, cho nên anh có cố chấp cứng rắn đến mức nào, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, mặc tôi khống chế... Quỷ Thượng à, không thể nhanh như vậy anh đã quên mất những chuyện kia chứ... hả?"

Khuôn mặt trắng nõn của Nhã Nhân áp sát, Quỷ Thượng trừng mắt nhìn cái vẻ bề ngoài hầu như hoàn mỹ kia, ký ức u ám chôn sâu đột nhiên trỗi dậy, sự nhục nhã không thể xoá bỏ lạnh lẽo toả ra từ trong xương khiến y ghét cay ghét đắng.

Quỷ Thượng nhìn đôi môi mỏng hồng chậm rãi mở ra.

"Xem ra anh cần phải ôn lại kỉ niệm một chút, tôi không nhịn được luôn nhớ về cảm giác đó..."

Bàn tay di chuyển, Quỷ Thượng nhìn ngón tay ẩn chứa nồng đậm lưu luyến ấn lên đôi môi y...

Quỷ Thượng tức thì trợn to mắt, ngọn lửa giận cháy lập loè trong đôi con ngươi màu trà.

Nhã Nhân cảm thấy mình tựa như bị một con báo săn mồi đói bụng nhìn chằm chằm, nhưng hắn không sợ hãi chút nào, ngược lại cơ thể hắn toả nhiệt, một cơn hưng phấn điên cuồng chạy loạn bên trong, cảm giác thèm khát oi nóng cực kỳ khó nhịn.

"Định đánh tôi hả?"

"Không chỉ muốn đánh, tôi còn muốn giết người!" Quỷ Thượng nhả ra từng câu từng chữ hung hăng tàn nhẫn, đột nhiên y đụng mạnh vào Nhã Nhân, trong không gian nhỏ hẹp, Nhã Nhân đập vào cửa thang máy: "Nói cho cậu biết, tối hôm qua ông đây nghỉ ngơi rất đầy đủ, thừa sức cho tên khốn kiếp cậu nhừ đòn."

"Ồ... tự tin thế cơ à?" Nhã Nhân đứng thẳng người, cơ thể vừa bị va chạm có hơi đau, hắn khinh bỉ đưa tay cởi nút áo cổ: "Vậy thì thử đi, nhìn xem là tôi bị nhừ đòn, hay..."

"Ít nói nhảm."

Nhếch miệng cười khẩy, không hề sợ khí thế hừng hực của Quỷ Thượng, Nhã Nhân giơ nắm đấm nghênh đón người đàn ông cao to đang xông tới...

Không biết bắt đầu từ khi nào, trong quá trình chơi đùa, dằn vặt Quỷ Thượng để thoả mãn tâm tư ác độc - ai bảo người kia bị đối xử tàn nhẫn như thế mà ánh mắt vẫn kiêu ngạo coi thường hắn, thì bất thình lình trong lòng Nhã Nhân sinh ra một thứ dục vọng khác hẳn sở thích muốn ức h.iếp thường ngày.

Cảm giác thèm khát tựa như ngọn lửa nóng, thiêu đốt cơ thể đến tê dại...

Nhã Nhân biết rất rõ đó là cảm giác gì, nhưng hắn lại tưởng rằng chỉ vì rất lâu không phát tiết, lại chấp nhất quá mức đối với Quỷ Thượng nên sinh ra ảo giác.

Ngày ấy...

Có một lần Quỷ Thượng không nhịn nữa, bởi vì Nhã Nhân cố ý gây phiền phức, cứ đưa ra những hình phạt cực kỳ bất hợp lý... Y chẳng thèm đến xỉa hay khách khí gì nữa mà phản kháng, tranh luận, mạnh mẽ lên án, nhục mạ tên kia, rằng hắn không có thực lực, chỉ là dựa vào mối quan hệ với cha hắn mà leo lên. Nhã Nhân nhìn ra được, đó là nỗi oán hận tức giận mà Quỷ Thượng tích tụ đã lâu, chỉ là hắn không ngờ nhiều đến như vậy.

Bị cấp dưới chống đối mà không giáo huấn là chuyện không thể xảy ra trong UG, lúc bình thường muốn tìm Quỷ Thượng gây phiền phức đã phải vắt hết óc, lần này chính Quỷ Thượng sơ hở... đương nhiên Nhã Nhân không thể bỏ qua cơ hội này.

Vì vậy lúc đó, trước mặt của tất cả binh lính dưới quyền Quỷ Thượng, trong một cơn mưa tầm tã sân cỏ lầy lội, Nhã Nhân và Quỷ Thượng đấu một trận thực sự.

Sinh ra và trưởng thành trong một gia đình quân đội, nhưng là đứa con trai út, Nhã Nhân luôn được yêu thương cưng chiều, nên việc phải khổ cực huấn luyện như quân nhân căn bản một chút cũng không dính dáng tới hắn. Tuy vậy người cha là Thống soái quân đội quốc gia đã cung cấp cho hắn một khoá huấn luyện kỹ năng cận chiến hoàn hảo từ lúc nhỏ, để hắn có thể tự bảo vệ mình.

Bắt đầu huấn luyện, Nhã Nhân rất kinh ngạc, xưa nay hắn không biết hoá ra trên phương diện này hắn có thiên phú vô cùng xuất sắc.

Đây chính là nguyên nhân cho dù những kẻ khác có cực khổ huấn luyện đi nữa cũng không sánh bằng.

Hắn chỉ cần một đợt huấn luyện ngắn ngủi là có thể chiến thắng người đã từng trải qua quá trình huấn luyện lâu dài.

Vì thế Nhã Nhân rất kiêu ngạo tự mãn, tính cách con người vốn là như vậy, cho nên, hắn cảm thấy Quỷ Thượng coi thường mình, không ngừng phản kháng mình tức là không biết lượng sức.

Ngày ấy hắn xuất toàn lực, mạnh mẽ đấu cùng Quỷ Thượng, hắn muốn cho tên kia thức tỉnh, khiến y quỳ gối dưới chân mình, làm cho đôi mắt màu trà kia phải nhìn thẳng vào mình, sau đó cam nguyện - cúi đầu khuất phục.

Thế nhưng, rõ ràng bị đánh ngã, thân mình chật vật co quắp trong đống bùn lầy, bị làm nhục trước mặt binh lính, Quỷ Thượng ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt lại vẫn kiêu ngạo, khinh bỉ, thậm chí không chịu thừa nhận.

"Hừ, tôi còn chưa chịu thua..."

Nhã Nhân còn nhớ khoảnh khắc khi hai người nhìn nhau, một luồng nhiệt nóng bỏng từ bụng dưới chạy lên thiêu đốt khắp cơ thể hắn, không chịu ngừng lại, cho dù cả người ướt nhẹp đến lạnh băng, nhiệt độ làn da lại nóng bỏng như muốn làm nước mưa bốc hơi vậy.

Thời khắc đó, Nhã Nhân phát hiện, vừa chạm vào ánh mắt màu trà kia thì hắn biết ngọn lửa nóng đang điên cuồng thiêu đốt cơ thể và thứ cứng rắn trong lớp quân phục không phải là ảo giác, mà có thể giải thích...

Hắn biết rõ, hắn thèm khát cơ thể bướng bỉnh kia của Quỷ Thượng - thứ dục vọng mà ngay cả hắn cũng không ngờ tới.

Sau đó Nhã Nhân có cơ hội xác nhận sự thật này, khi tiến hành nhiệm vụ mang mật mã Nam Các, Quỷ Thượng chỉ huy trung đội bởi vì lỗi của một đội viên mà mắc phải sai lầm...

Sau đó Quỷ Thượng trở về, và Nhã Nhân kinh ngạc khi thấy y thế mà chủ động xuất hiện ở phòng làm việc của hắn với vẻ mặt ẩn nhẫn, không cam lòng.

"Mong ngài... giúp tôi."

Lần đầu tiên Nhã Nhân chứng kiến, Quỷ Thượng cúi đầu, dùng thái độ hèn mọn xin hắn giúp đỡ.

Ngoại trừ nhiệm vụ thất bại, thì chủ yếu là vì muốn bao che cho đội viên phạm sai lầm kia - Đông Nhật Lãng.

Nhìn Quỷ Thượng không thể không phủ phục dưới quyền thế của mình, đôi mắt vàng ẩn nhẫn chăm chú nhìn mình, cầu xin mình, lần thứ hai, cả người Nhã Nhân... phát nóng.

Độ ấm làm loạn ở bụng dưới, nôn nóng tìm nơi thoát ra.

Vì thế, như ma xui quỷ khiến, hắn hoàn toàn nghe theo dục vọng bước vòng qua bàn làm việc, hai tay chống lên mặt bàn phía sau, eo mông dựa vào cạnh bàn, rất tự nhiên nói với Quỷ Thượng.

"Lại đây, quỳ xuống, hầu hạ cho tốt, tôi sẽ che giấu chuyện này."

Mệnh lệnh vừa hạ xuống, phút chốc nội tâm thật giống như lâm vào điên cuồng, lúc trước Nhã Nhân chỉ muốn thỏa mãn ý đồ hành hạ Quỷ Thượng, hắn không định dùng phương thức này làm nhục y, cho nên tình huống xảy ra quá bất ngờ, chỉ là, hắn lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Đó là điều mà hắn chưa từng được cảm thụ.

Nghe thấy hắn yêu cầu, Quỷ Thượng mở to cặp mắt phượng, Nhã Nhân có thể nhìn thấy bên trong đôi mắt kia chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của mình.

Phút chốc con ngươi màu vàng chợt lóe lên rất nhiều tâm tình: căm hận, tức giận, bất trị, khuất nhục...

Ánh mắt ấy khắc thật sâu trong tâm trí Nhã Nhân, đặc biệt là cảm xúc cuối cùng - thỏa hiệp.

Ngay lập tức hắn có cảm giác vô cùng vui sướng vì đạt được mục đích.

Lúc đôi mắt mở to của Quỷ Thượng rũ xuống, cặp lông mày nhíu chặt, y lặng yên quỳ gối trước mặt hắn, hắn cảm thấy phấn khích không thôi, mười đầu ngón tay đặt trên bàn cũng run rẩy.

Quân phục được kéo từ trên xuống, Nhã Nhân nhìn mái tóc ngắn và cứng của Quỷ Thượng; đường nét khuôn mặt, mắt, môi cương nghị lúc ẩn lúc hiện; hàng lông mi dài bất ngờ rung động.

Quỷ Thượng vừa cởi quần sịp ra, cái thứ đứng thẳng tắp, toả ra nhiệt độ nóng giãy làm y sợ hết hồn, thân hình cường tráng mạnh mẽ dao động, sau đó khựng lại mấy giây.

"Hiện giờ đổi ý vẫn còn kịp đấy." Hắn cố ý nói, bàn tay che giấu khóe miệng vừa nhếch lên vừa thở ra từng hơi sung sướng.

Biết rõ Quỷ Thượng dễ bị kích động, nhưng vì không thể chờ được nữa cho nên hắn đê tiện sử dụng phép khích tướng, Nhã Nhân còn thầm cười nhạo chính mình vì nóng vội... Nhưng mà, chỉ cần đạt được mục đích, hắn không quan tâm.

Tiếp đó, hắn nghe thấy đối phương thở ra một hơi nặng nề rồi cúi xuống, dường như kêu gào trước khi quyết tâm liều mạng, y không chần chờ nữa mà dán mặt vào.

Nhã Nhân có thể cảm nhận thật rõ ràng, vật cứng rắn đang tiếp xúc với không khí lạnh lẽo được một nguồn nhiệt nóng bỏng bao bọc, từng chút một dần dần đi xuống dưới, đầu lưỡi mềm mại lướt qua, động tác tuy vụng về nhưng lại dẫn ra một luồng khoái cảm khiến toàn thân run rẩy, nhiệt độ cơ thể như muốn thấm qua da thịt mà bốc hơi mất.

Chỉ là động tác liếm láp bình thường, thậm chí không có bất kỳ một chút kỹ xảo nào, nhưng chỉ cần thấy đầu Quỷ Thượng ngọ nguậy - vùi vào trong quần, đầu ngón tay xấu hổ run run nâng thứ cứng rắn kia, cùng với cặp mắt màu trà - có thể tưởng tượng được - đang khuất nhục ẩn nhẫn cực độ, thì đáy lòng Nhã Nhân không ngừng dâng lên cảm giác thỏa mãn, cảm giác chinh phục... rồi đến khoái cảm lâng lâng.

Cuối cùng, trước khi đạt cao trào, hắn hung hăng đè gáy Quỷ Thượng, ép y liên tục phun ra nuốt vào thứ khổng lồ của mình, mãi đến tận lúc bắn ra trong miệng y, bắt y nuốt sạch thứ chất lỏng của mình mới thôi...

"Làm rất tốt, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của anh."

Sau đó, Nhã Nhân xoa xoa mái tóc Quỷ Thượng giống như nựng chó, y ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn - vẻ mặt căm thù, làm hắn khó mà quên được.

Bởi vì hắn thấy rõ khoảnh khắc kia, trong mắt Quỷ Thượng chỉ có hình ảnh của mình.

Từ sau sự việc ấy, Nhã Nhân bắt đầu lấy cái danh giúp Quỷ Thượng bao che cấp dưới này uy hiếp y, lúc hắn hứng thú là hắn lại yêu cầu Quỷ Thượng "đặc biệt phục vụ" mình, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu.

Nhã Nhân biết mình làm như vậy quả thật tàn nhẫn, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy Quỷ Thượng buồn bực quỳ xuống vùi đầu vào trong quần, dáng dấp ẩn nhẫn không thể không nhận mệnh, cái cảm giác tội lỗi nhỏ bé trong hắn lập tức lặn mất không sủi tăm, dần dần cũng chưa từng xuất hiện lại...