Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 95




Edit: Nhật Nhật

...

Khi hậu vệ dẫn bóng của đối phương đến gần vạch ném phạt, Nhiếp Xuyên đột nhiên lao về phía cậu ta, gây áp lực cho đối phương, người này quả nhiên chuyền bóng cho Manning ở phía sau bên cánh phải.

Đây là tình huống mà Nhiếp Xuyên đã sớm đoán trước, cậu hoàn toàn không dừng lại một giây nào ở chỗ hậu vệ dẫn bóng kia, mà vọt thẳng đến trước mặt Manning.

Tuy phạm vi phòng thủ của Nhiếp Xuyên không lớn như của Manning, nhưng tốc độ cùng khả năng di chuyển đầu gối linh hoạt của cậu cũng khiến Manning cảm thấy vô cùng áp lực, cậu lắc vai thật mạnh hai lần, sau đó đột ngột dừng lại, Manning giật mình muốn lừa bóng ra sau lưng, nhưng ngay tích tắc khi cậu ta muốn đổi tay, bóng đã bị Nhiếp Xuyên cướp đi.

Không hề có bất cứ một dấu hiệu báo trước nào, công thủ đã hoàn toàn thay đổi, UJT nhanh chóng trở về phòng thủ, nhưng không thể theo kịp tốc độ của nhiếp Xuyên, cậu giống như một mũi tên lao thẳng đến dưới giỏ.

Cảm xúc của khán giả cũng bị cậu mang theo, fan hâm mộ trên sân không nhịn được bắt đầu hô hào: "Xông lên ——"

Nhưng ngay trong nháy mắt, Nhiếp Xuyên lại bất thình lình dừng lại, nhanh trong quay người chuyền bóng về cho Ewing đang đứng ở vạch ba điểm.

Lúc này Manningc cùng Jonathan đều chạy tới phòng thủ, nhưng lại bị Reese cùng Carlo giữa đường ngăn cản.

Black Mount cùng Cook đã tranh vị trí đứng dưới giỏ, Ewing ném bóng ra, vẽ một đường cong xinh đẹp trên không, một lần nữa ghi điểm.

"Ấu dzề!" Ewing nắm tay ăn mừng.

Đây là quả ném xa ba điểm lần thứ ba của cậu ta trong trận.

Nhiếp Xuyên kéo cổ áo lên xoa xoa mồ hôi trên cằm, thở ra một hơi thật dài.

Trên khán đài, Owen mỉm cười: "Tên nhóc này một khi đã tìm được tiết tấu của riêng mình, muốn ngăn cậu ta lại ít nhất phải có tài nghệ như của tôi."

Thomas bó tay chấm com nhìn Owen: "Trình độ tự đề cao bản thân của ông thực sự là ngày càng tăng vọt đấy!"

Tiếp đó, DK bắt đầu toàn diện phản công. Nhiếp Xuyên dẫn bóng nhằm thẳng về phía phần sân của UJT, đối đầu trực diện với hậu vệ dẫn bóng và hậu vệ ghi điểm của đối phương.

Tất cả mọi người đều đoán là cậu sẽ chuyền bóng sang cho Reese, nhưng Nhiếp Xuyên lại chuyền bóng xuyên qua giữa hai hậu vệ của UJT.

Bóng nảy lên ở một góc độ hết sức tinh quái, hai người kia còn chưa kịp phản ứng, Nhiếp Xuyên đã lao qua giữa hai người, tiếp tục dẫn bóng xông lên.

Wright giơ tay lên che mặt, tràn ngập oán giận nói: "A... A... Chính là cái kiểu chuyền bóng chạm đất qua người này, cái tên này cũng từng dùng nó trêu đùa tôi!"

Nhiếp Xuyên dẫn bóng đến dưới rổ, Jonathan vẫn luôn cố gắng chạy lên truy cản nhưng lại bị Reese đeo bám sát sao, không có cách nào tăng tốc, trên mặt cậu ta đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Nhiếp Xuyên nhảy lên thật cao, thực hiện tư thế chuẩn bị ném bóng vào rổ. Ở khoảng cách này, tỉ lệ ném trúng rổ là rất cao.

Trung phong của UJT nhảy lên, mắt thấy sẽ lập tức phá được bóng.

"Ha..." Owen cười khẽ một tiếng, anh ta biết rõ nhiếp Xuyên sẽ không thực sự ném rổ.

Quả nhiên Nhiếp Xuyên giữa chừng thu bóng về, ngay khi vừa tiếp đất, cậu lại lắc người, hoàn toàn tránh qua Cook, truyền bóng sang cho Carlo, lúc này tất cả mọi người đều đang ở tập trung ở phía trong vạch ba điểm, Carlo lại đưa bóng chuyền sang cho Ewing đang đứng ở ngoài.

"Ồ ——" Khán giả thốt lên kinh ngạc.

Bóng đến tay của Ewing, mãi đến khi cậu ta nhảy lên lấy đà, hận vệ ghi điểm của đối phương mới chạy tới nơi, nhưng tất cả đã trễ.

Ewing một lần nữa ghi điểm, cậu giơ tay ra hiệu với Carlo, đây là cú ném ba điểm thứ tư mình.

Carlo không nói gì, chỉ nhún nhún vai.

Đến lúc này, UJT không thể bỏ qua Ewing được nữa, bọn họ cử hậu vệ ghi điểm của mình theo sát Ewing, một kèm một, cố gắng hạn chế tối đa khả năng ghi điểm từ xa của cậu ta. Bởi vì bọn họ không thể để khi mình đang ở phía trong nỗ lực phòng thủ, đối thủ lại có thể ghi điểm từ vạch ngoài.

"Anh có phát hiện ra không, hai lần ghi điểm này của DK, thoạt nhìn đều là nhờ Allen dẫn bóng, thu hút sự chú ý của hàng thủ bên UJT, Ewing phụ trách ghi bàn, nhưng họ có thể phối hợp tốt như vậy, chính là vì có Reese." Espenson lên tiếng nói.

"Đúng thế. Cũng nhờ có Reese kiềm chế Jonathan. Thành thật mà nói, ấn tượng đối với Reese Reddington của tôi trước sau vẫn luôn là một lưỡi dao sắc bén. Cậu ta có thể ở thời điểm bất ngờ nhất, mạnh mẽ đâm thẳng vào lồng ngực của đối thủ. Nhưng hôm nay, khi đối chiến cùng UJT, cậu ta lại bày ra một mặt khác của mình." Robert nói.

"Phòng ngự chặt chẽ không có lấy một kẽ hở." Ingird đối với Reese cũng đánh giá rất cao, "Cậu thanh niên này từ năm ngoái đã được rất nhiều đội bóng NBA để mắt đến. Nhưng lúc đó, tôi cảm thấy cậu ta vẫn cần tôi rèn thêm một chút nữa, quá mức sắc bén lại không biết khiêm tốn, giấu tài khi cần thiết. Thời khắc một thanh bảo kiếm sắc bén nhất không phải khi nó đang bị vung vẩy bên ngoài, mà là trong tích tắc khi kiếm được rút ra khỏi vỏ. Hiện giờ tôi cảm thấy, cậu ta cuối cùng cũng đã trưởng thành."

Tiết tấu trận đấu không hề chậm lại, Jonathan cùng Manning phối hợp với nhau, thực hiện đường truyền nhanh.

Bây giờ đổi ngược lại thành Nhiếp Xuyên phòng thủ Manning, tuy chiều cao của cậu ta trội hơn Nhiếp Xuyên khá nhiều, nhưng khi bản thân bị Nhiếp Xuyên tiếp cận, Manning không hiểu sao lại thấy căng thẳng. Lần bị cướp bóng ban nãy vẫn rõ ràng ngay trước mắt.

Cậu ta nhìn chằm chằm Nhiếp Xuyên, thấy Nhiếp Xuyên hơi đè gối, là biết cậu sẽ tăng tốc bất cứ lúc nào, nhưng lại không thể đoán trước được Nhiếp Xuyên sẽ cắt về bên trái hay bên phải.

Đầu tiên Manning gọt bóng chếch về phía bên phải, muốn chuyền bóng sang cho Jonthan, nhưng bước thăm dò của Nhiếp Xuyên cũng hướng về phía bên phải của cậu ta, lúc này chuyền bóng thực sự quá nguy hiểm. Manning không thể làm gì khác hơn là chuyển hướng đột phá về phía cánh trái, Nhiếp Xuyên cũng bám theo, càng lúc càng sát, Manning chỉ có thể lùi về phía sau, kéo ra khoảng cách an toàn, thế nhưng Nhiếp Xuyên lại bất chợt tăng tốc, tay trái duỗi ra, Manning vội vàng chuyển hướng, ai ngờ tay trái của Nhiếp Xuyên chỉ đang làm động tác giả đánh lừa, tay phải của cậu đã chuẩn bị sẵn từ trước, bóng vừa mới được Manning lừa qua giữa hai chân để đổi tay thì đã bị Nhiếp Xuyên cướp mất.



Nhiếp Xuyên dẫn bóng lập tức chạy đi, phía sau là hậu vệ dẫn bóng của UJT đang bám theo, cậu chuyền bóng sang cho Reese, Reese vượt qua Jonathan, nhanh chóng lao vào khu vực cấm địa.

Nhiếp Xuyên theo sát phía sau, đây là phương thức phối hợp từ trước đến nay của hai người họ. Một khi Reese bị chặn lại, anh sẽ lập tức chuyền bóng về cho Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên sẽ tìm ra cơ hội ghi bàn càng thích hợp hơn.

Trung phong Cook và tiền vệ hàng trong Manning cùng lúc nhảy lên, khán giả siết chặt nắm đấm, nín thở chờ đợi.

Độ cao khi Reese nhảy lên tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, đâm thẳng vào trong mắt người xem, thời gian dừng lại trên không rất dài, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy, nếu pha bóng này mà bị cản lại thì thực sự quá đáng tiếc. thế nhưng mọi người có linh cảm, anh sẽ đưa bóng chuyền trở lại cho Nhiếp Xuyên.

Hậu vệ dẫn bóng của UJT đã tới phòng thủ Nhiếp Xuyên, nhưng cậu chỉ ngước đầu nhìn chăm chú vào Reese, hoàn toàn không có ý định di chuyển.

Khi đạt tới độ cao lớn nhất, Reese rõ ràng thu bóng về một chút, nhưng sau đó lại đột nhiên dùng sức, đưa bóng ra từ khe hở giữa hai tay của Cook và Manning.

"Ồ —— Pha lên rổ ngược giữa này thực sự quá đẹp mắt!" Robert hét lên kinh ngạc.

Đúng, trong nháy mắt đó, thân thể Reese hơi co lại, sau đó lập tức giãn ra, giống như một chú bướm phá kén bay lên, phiêu dật như muốn đâm sâu vào đáy mắt mọi người.

Lúc Reese tiếp đất, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.

Nhưng cũng trong lúc đó, Cook tiếp đất không chuẩn, một cước dẫm lên mu bàn chân Reese.

"A a a!" Nhiếp Xuyên vội vọt tới, cái tên Cook kia cao to như vậy lại đạp lên chân Reese, còn từ độ cao như vậy nữa chứ!

"Xin lỗi, xin lỗi!" Cook khó khăn lắm mới đứng vững lại được.

"Reese, anh không sao chứ!" Trái tim Nhiếp Xuyên như là bị người bóp một cái, bởi vì chân mày Reese đang cau lại.

"Tôi không sao." Reese đứng tại chỗ không nhúc nhích, duỗi tay xoa xoa đầu Nhiếp Xuyên một cái.

Ewing cùng Black Mount cũng xông tới, trận đấu vẫn còn năm phút nữa mới hết giờ, nếu lúc này Reese xảy ra vấn đề gì, vậy áp lực của bọn họ sẽ rất lớn.

Trong tài đi đến trước mặt Reese, chăm chú nhìn anh, hỏi: "Cậu chắc chắn mình không có vấn đề gì chứ?"

"Tôi không có chuyện gì." Reese đáp.

Nhưng trọng tài vẫn gọi bác sĩ trực trên sân tới kiểm tra.

Bác sĩ tháo tất của Reese ra, nhìn trọng tài lắc đầu.

Tức thì trong lòng Nhiếp Xuyên lạnh lẽo, mà nét mặt huấn luyện viên Gordon cũng trở nên nghiêm trọng hơn.

"Peter, trò vào thay cho Reese!"

Ewing lộ ra vẻ mặt hoang mang, trận đấu của bọn họ đang vào trạng thái tốt nhất, mà người am hiểu ghi bàn nhất là Reese lại bị thương phải ra khỏi sân, thân là hậu vệ ghi điểm, áp lực của cậu ta sẽ càng lớn.

"Cậu ấy bị thương rất nghiêm trọng sao?" Black Mount nhìn về phía huấn luyện viên hỏi.

Huấn luyện viên Gordon trả lời: "Chơi trận này cho thật tốt đã, những chuyện khác để sau hãy nói!"

Trên khán đài vang lên tiếng thở dài tiếc nuối của khán giả.

"Cái gì! Reese Reddington bị thương hả, Oh my God!"

"Bị cái tên to con kia giẫm một phát, lại còn từ độ cao như vậy nữa!"

Lông mày của Owen cau lại: "Nếu như tôi không nhìn nhầm, chỗ Reese bị giẫm trúng không phải mu bàn chân mà là chỗ gần mắt cá chân."

"Cái gì?" Wright trợn trừng mắt, "Nếu mắt cá chân bị thương... Vậy hoàn toàn không thể tiếp tục thi đấu được, đúng không!"

Peter sắp ra sân, khán giả bên trên vẫn không ngừng bàn tán xôn xao, có không ít người còn nói mấy lời không hay, chỉ trích Cook cố ý phạm lỗi với Reese.

Lúc này không chỉ có DK phải chịu áp lực lớn, mà Cook cũng thấy rất áy náy, 'Chim sẻ già' còn đang an ủi Cook, để cậu ta lên tinh thần, cố gắng thi đấu thật tốt.

Nhiếp Xuyên lại cảm thấy không chân thật, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Cậu thấy Reese ngồi trên ghế, bác sĩ đang giúp anh chườm đá lên chân để chống sưng.

Black Mount vỗ vỗ vai Nhiếp Xuyên, nhưng cậu vẫn không tài nào di chuyển được chân của chính mình.

Lúc này, Reese lại đứng dậy, bác sĩ ra hiệu cho anh ngồi xuống, nhưng anh nhỏ giọng nói với bác sĩ một câu, sau đó đi tới trước mặt Nhiếp Xuyên.

Nhìn anh bước đi, chân trái bị giẫm trúng tựa hồ không thể dùng lực, Nhiếp Xuyên hai mắt đều đỏ lên.



Cậu cảm thấy bản thân quá vô dụng.

Reese không ôm cậu, cũng không xoa xoa đầu cậu an ủi, chỉ dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh hỏi: "Em là người mà không có tôi thì tự bản thân không thể làm được gì sao?"

"Không phải." Nhiếp Xuyên biết Reese có ý gì, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy không vượt qua được.

"Nếu tôi giao vị trí quan trọng nhất của mình cho em, em có thể thay tôi làm tốt không?" Reese hỏi.

"Em sẽ dốc hết toàn lực." Nhiếp Xuyên đáp.

Cho dù trong lòng biết Cook không phải cố ý, nhưng cậu vẫn muốn tẩn cho đối phương một trận.

"Tôi không muốn em dốc hết toàn lực, tôi chỉ muốn em thắng. Bởi vì tôi biết em có năng lực làm được chuyện đó. Nếu như em không thằng, thì đừng nói với tôi em đã dốc hết toàn lực."

Đôi mắt Nhiếp Xuyên cay xè, nhưng trong lòng cậu lại càng thấy kiên định hơn.

Cậu biết mình không thể mãi dựa dẫm vào Reese, bất kể là về mặt kỹ thuật hay là tâm lý.

Cho tới giờ, đều là Reese cho cậu cảm giác an toàn.

Giờ là lúc, cậu đem cảm giác an toàn đến cho anh.

Trận đấu tiếp tục, Nhiếp Xuyên xoay người quay về trên sân. Cậu nhất định phải gạt bỏ mọi cảm xúc trong lòng, toàn tâm toàn ý hoàn thành chuyện Reese chưa hoàn thành.

Nhiếp Xuyên nhận bóng, trong lòng cậu kiềm nén một nguồn sức mạnh, nó va chạm vào từng mạch máu, muốn nhanh chóng xông ra khỏi cơ thể.

Tốc độ của cậu cực nhanh, một động tác dừng đột ngột đã vượt được qua người hậu vệ dẫn bóng của đối phương, ngay sau đó lại hai lần lắc vai nhanh chóng vượt qua hậu vệ ghi điểm của UJT. lao thẳng đến dưới giỏ.

Carlo và Ewing trước sau tiếp ứng cho cậu. Sau khi Reese bị thương, Black Mount phòng thủ Cook càng chặt hơn, không ngừng tranh vị trí dưới giỏ với đối phương, khiến cậu ta không thể áp sát giỏ.

Nhiếp Xuyên ở dưới giỏ nhảy lấy đà, Jonathan đột phá qua hàng phòng ngự của Peter, chạy tới ngăn cản Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên cũng không cố chấp muốn ném rổ, mà thu bóng về.

Tất cả mọi người đều nghĩ cậu sẽ đưa bóng sang cho Carlo, nhưng Nhiếp Xuyên lại di chuyển về phía khác, lần thứ hai nhảy lên.

Black Mount và Cook đã chuẩn bị sẵn sàng để tranh bóng bật bảng, nhưng Nhiếp Xuyên lại nhanh chóng quay về phòng thủ, cậu đối với cú ném này cực kỳ có lòng tin.

Theo tiếng bóng lọt vào khung lưới, khán giả trên sân cũng ồ lên.

"Há, cậu nhóc này thật là đẹp trai!" Robert cảm thán một câu.

Owen híp mắt nhìn: "Cứ nghĩ chỉ khi nào phối hợp cùng Reese, cậu ta mới có tác dụng lớn nhất, giờ nhìn lại, tên nhóc này trưởng thành không ít, dưới một vài tình huống nhất định cũng rất sắc bén đây."

"Hậu vệ dẫn bóng hàng đầu của một đội bóng mạnh sẽ không chỉ giới hạn ở kiểm soát bóng, rất nhiều người trong số họ có khả năng ghi điểm như một tiền phong hàng ngoài nữa." Wright phẫn nộ, "Cảm giác như nếu chúng ta đối đầu với DK, nói không chừng bọn họ sẽ dùng chiến thuật tiền phong kép.

Jonathan và Cook phối hợp, thẳng tiến đến dưới giỏ.

Jonathan vượt qua Ewing, Cook chặn lại Peter giúp cậu ta, để cậu ta thuận lợi đi tới giỏ.

Ngay trong nháy mắt khi Jonthan đến gần muốn đưa bóng vào rổ, một bóng người từ bên cạnh bật lên theo.

Là Nhiếp Xuyên!

Jonathan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cậu ta chưa từng nghĩ tên nhóc này lại có khả năng bật nhảy mạnh mẽ như vậy.

"Ối má ơi!" Khán giả trên sân ồ lên kinh ngã, bởi vì cú nhảy này của Nhiếp Xuyên rất có lực bộc phát, vẻ mặt cậu hết sức chăm chú, thoạt nhìn như đang quyết tâm muốn vỗ lủng đầu Jonathan.

Ngay khi ngón tay của Nhiếp Xuyên chạm đến bóng trong tay Jonathan, cậu ta vội thu bóng về, truyền cho Cook vừa chạy tới.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy tên nhóc Allen này muốn phá bóng của một người ngay dưới giỏ... Bởi vì thoạt trông cậu ta không giống người có thể làm vậy!"

Cook giơ tay muốn làm một cú slam dunk, khán giả một lần nữa nín thở hồi hộp.

"Đừng hòng!" Một tiếng hét truyền tới.

Black Mount bật lên, cực kỳ mạnh mẽ, phá ngang cú dunk của Cook.

"Ồ ——"

Khán giả lập tức điên cuồng.

Hai pha cản phá liên tiếp của DK khiến ba vị bình luận viên đều mắt chữ A mồm chữ O.