Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 107




Nhiếp Xuyên mím môi cười.

Buổi huấn luyện thường xuyên vào chiều hôm đó, bác sĩ hết sức cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra mắt cá chân cho Reese.

Ở đây ngoại trừ Nhiếp Xuyên còn có cả huấn luyện viên Gordon nữa.

Nhiếp Xuyên có thể nhìn ra sự căng thẳng trong mắt huấn luyện viên Gordon.

Nếu mắt cá của Reese mà vẫn chưa tốt lên, như vậy trận tiếp theo với CBU không biết DK còn có thể một lần nữa sáng tạo nên kỳ tích như hôm rồi nữa không.

Bác sĩ gật đầu nói: "Ba ngày nữa cậu ấy có thể tham gia thi đấu rồi."

Huấn luyện viên Gordon nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thành thật mà nói, đối mặt với một CBU, cao thủ nhiều như mây, sự trở về của Reese khiến toàn đội phấn chấn hẳn lên. Tốc độ chơi tấn công của DK cũng sẽ được tăng mạnh.

Nhiếp Xuyên hớn hở ôm chặt lấy vai Reese: "Quá tốt rồi! Chúng ta lại có thể cùng nhau chơi bóng!"

Reese giơ tay lên, vỗ vỗ lưng nhiếp Xuyên, trên mặt không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, ở trong lòng của anh, chuyện mình khôi phục là chuyện hoàn toàn nằm trong dự liệu.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, huấn luyện viên Gordon gọi điện nói lại tình hình khôi phục của Reese cho cả đội, Nhiếp Xuyên thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh bọn Ewing hoan hô ăn mừng tưng bừng thế nào.

Giống như huấn luyện viên Gordon đã nói, bọn họ cách đỉnh vinh quang càng lúc càng gần, mà càng gần thì sẽ càng gian nan, nhất định phải ra quân với đội hình tốt nhất.

Vừa ra khỏi bệnh viện, Reese móc cổ áo Nhiếp Xuyên kéo cậu lại: "Huấn luyện viên, em dẫn Nhiếp Xuyên đi xem trận đấu của CBU và JGU."

"Được, tôi đi cùng hai trò!" Huấn luyện Gordon cũng rất muốn cảm thụ trạng thái bây giờ của CBU một chút.

Khi bọn họ đến được nhà thi đấu, trận đấu của CBU và JGU đã diễn ra được tám phút, hiện trường chật ních fan hâm mộ của CBU, cờ trường đỏ trắng ở trên khán đài bay phấp phới, cuồn cuộn như sóng. Điểm số hiển thị trên màn hình là 24 -12, CBU đang dẫn trước một khoảng lớn.

Chỉ cần thi đấu chưa chấm dứt, JGU vẫn có cơ hội trở mình bất cứ lúc nào.

DK đã đặt trước vé của trận đấu này từ rất sớm, khi bọn họ tìm được chỗ ngồi ngồi xuống, Nhiếp Xuyên lập tức nghe được mấy người xung quanh đang xì xào bàn tán.

"Nhìn kìa, đó là Reese Reddington của DK, có cả Nhiếp Xuyên nữa! Trận lần trước Nhiếp Xuyên thực sự là đẹp trai nhất ngây luôn! Nghe nói cậu ấy và Reese là cặp đôi phối hợp ăn ý nhất đấy!"

"Nếu hôm nay CBU thắng, vậy họ sẽ cùng DK tranh quyền vào chơi trận chung kết à?"

"Trời ạ, không biết mắt cá chân của Reese Reddington đã ổn chưa nữa!"

Trên mặt Reese không lộ vẻ gì, chỉ chăm chú nhìn xuống sân bóng.

Nhiếp Xuyên cũng tập trung tinh thần lại.

Cậu vẫn nhớ đến trận đấu tập lần trước của DK và CBU, tốc độ và sự tinh hoạt của hậu vệ dẫn bóng của họ là Wright rất tốt, thực lực dưới giỏ của tiền phong hàng trong Thomas, và khả năng ghi bàn của hậu vệ ghi điểm không hề kém hơn tiền phong hàng ngoài là Owen Whishaw.

Lúc này, Owen đang giữ bóng, anh ta nghiêng người sang ngang, lừa bóng ra sau lưng, trước mặt là ba người của đội đối phương đang phòng thủ.

Nhiếp Xuyên kinh ngạc không thôi, có thể buộc JGU phải cử ra đến ba người để phòng thủ mình, xem ra hôm nay Owen sẽ cho Nhiếp Xuyên thấy được trình độ thực sự của anh ta.

Phàm là một cầu thủ có khả năng kiểm soát bóng xuất sắc, thì mỗi người đều sẽ có một nhịp điệu riêng của mình, có thể tăng tốc hoặc dừng lại chuyền bóng vào bất cứ lúc nào mà mình muốn, Owen cũng là như vậy.

Chỉ thấy Owen dẫn bóng lao về phía một trong những cầu thủ đang theo kèm mình, đối phương lập tức theo sát, nhưng sự phòng thủ của cậu ta lại giúp Owen chặn hai người còn lại lại, Owen lắc vai thật mạnh một cái, dứt khoát thông qua, khi trung phong của đối phương theo tới chặn lại, Owen lập tức không chút do dự, trực tiếp ném rổ.

Cánh tay của đối phương xẹt qua ngay sát Owen, Nhiếp Xuyên nhìn mà còn phải sốt ruột hộ, nhưng nét mặt của Owen lại nói rõ anh ta đã nắm chắc phần thắng.

Trái bóng nhẹ nhàng lọt vào rổ, khán giả xung quanh điên cuồng reo hò cổ vũ.

Nhiếp Xuyên thở ra một hơi.

Trên sân bóng, Owen giống như một tay đua lão luyện, điên cuồng tăng tốc, dường như muốn vọt ra khỏi tầm mắt mọi người, rồi lại bất thình lình bẻ lái quay ngoắt lại, JGU bị kéo theo nhịp điệu của Owen.

Không chỉ có vậy, khả năng bộc phát kinh người của tiền phong hàng ngoài Thomas cũng khiến Owen có thể an tâm tiến hành ghi điểm từ khoảng cách xa.

Hậu vệ dẫn bóng Wright cũng không ngừng tạo cơ hội ghi điểm cho Owen.

Vốn chỉ cần có Owen, Wright, cùng với Thomas hình thành đội hình tam giác thôi đã khiến DK đủ đau đầu rồi, lại thêm trình độ của tiền phong hàng ngoài cùng trung phong của CBU cũng không phải hạng xoàng.

Tốc độ cắt bóng của tiền phong hàng ngoài rất nhanh, giỏi về nắm bắt cơ hội, có lẽ cậu ta không có được sự sắc bén như của Reese, nhưng nếu nhìn qua thì dường như thần may mắn cũng đang đứng về phía người này, nhưng chỉ cần phân tích thật kỹ sẽ thấy, năng lực chạy không bóng của người này rất mạnh, hơn nữa trong số các cầu thủ có mặt trong giải, năng lực nhảy đánh của cậu ta tuyệt đối thuộc hàng top, khiến việc phòng thủ người này trở nên rất khó khăn.

Mà thực lực của trung phong CBU cũng rất vững vàng, một khi ở dưới giỏ nhận được đường chuyền của Owen hoặc là Wright, hầu như lần nào cậu ta cũng có thể thành công ghi điểm, hoàn toàn áp chế năng lực dưới bảng rổ của JGU.

Đồng thời điều khiến Nhiếp Xuyên thấy lo lắng nhất chính là, tốc độ của toàn bộ CBU đều cùng một cấp bậc với Raven và Ashley.

Lần trước cậu vì muốn thoát khỏi sự truy đuổi của Ashley và Raven mà mệt như chó chết, bây giờ đối mặt với tốc độ của CBU khi toàn lực khai hỏa, Nhiếp Xuyên không khỏi thấy áp lực như núi.

CBU cũng rất am hiểu việc điều khiển nhịp độ trận đấu, từ tổ chức tấn công nhanh đưa bóng đến dưới giỏ, quay về vạch ba điểm rồi lại từ đó tấn công vào khu vực cấm địa, tiến lùi linh hoạt, ngược lại JGU thì bị kéo theo phải chạy khắp sân.

Trong quá khứ, Nhiếp Xuyên xếp Owen và Reese vào cùng một nhóm với nhau, đều là loại hình cầu thủ sắc bén, nhưng lúc này cậu mới phát hiện, mình chưa từng hiểu Owen.

Anh ta có thể lên rổ một cách ngạo mạn, cũng có thể thành thạo điêu luyện thực hiện một cú ném từ xa, điều này khiến áp lực nhưng cầu thủ phòng thủ anh ta phải chịu là cực lớn, thực sự không có cách nào để dự đoán, rốt cuộc là Owen muốn ghi điểm hay là muốn dẫn bóng vượt qua người.

Ví dụ như lúc này, Owen đối mặt với sự truy cản quyết liệt của trung phong đối phương nhưng vẫn cứ cố sức nhảy lên, tất cả mọi người đều nghĩ anh ta muốn ném rổ, nhưng Owen lại thuận thế thu bóng về, xoay người một góc lớn, quả thực trông như sắp ngã đến nơi, cố tình anh ta lại có thể thu trọng tâm về, tiếp đó linh hoạt quay người, trái bóng trước sau gì vẫn giữ đúng vị trí, chạm đất ngay trước mũi chân anh ta, Owen thành công vượt qua được đối thủ, trong nháy mắt tăng tốc, thừa thế xông lên, lao thẳng đến dưới giỏ, nhảy lên lấy đà!

Tiền phong hàng trong của đối phương cũng nhảy lên, có thể tiến vào đến vòng này, không người nào là người yếu cả, độ cao của cú nhảy này khiến Nhiếp Xuyên vội duỗi dài cổ ra nhìn.

Nhưng thế mà Owen lại có thể thu bóng về, sau đó từ bên tay của đối phương dùng đầu ngón tay đẩy bóng vào rổ!

Phần eo lộ ra khỏi áo thi đấu của anh ta cực kỳ có sức mạnh, Nhiếp Xuyên có thể tưởng tượng ra, nếu đây mà là một cú dunk, vậy âm thanh nó tạo ra sẽ vang dội như thế nào.

Hiệp thi đấu đầu tiên chấm dứt, CBU đã dẫn trước những 22 điểm, đối với JGU áp lực này phải nói là vô cùng nặng nề.

Lúc Owen ngẩng đầu uống nước, thấy được Nhiếp Xuyên đang đứng lên khán đài.

Anh ta không dời tầm mắt đi, mà vẫn nhìn chằm chằm vào Nhiếp Xuyên.

Tựa như chính mình là con mồi đã bị đối phương khóa chặt, trong lòng Nhiếp Xuyên không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Cậu cứ nghĩ là mình không còn sợ Owen nữa, cũng sẽ không bị đối phương dọa một cái là nấc cụt không ngừng, nhưng lúc này đây, Nhiếp Xuyên có loại ảo giác như cuống họng mình đang bị đối phương bóp nghẹt.

Trận đấu lại tiếp tục, Owen thi đấu càng thêm sắc bén, không gì có thể ngăn cản, dùng bước chạy Châu Âu mà anh ta am hiểu nhất, vượt qua hai người, sau đó xoay người úp rổ.

Muốn nói đến bước chạy hoa lệ này, Nhiếp Xuyên chính là học được nó từ chỗ của Owen.

Bước chạy Châu Âu của cậu linh hoạt lại đa dạng, chính là vì Nhiếp Xuyên am hiểu việc khống chế trọng tâm, cho nên phạm vi di động của cậu lớn đến độ nằm ngoài sự đoán của tất cả mọi người.

Nhưng bước chạy Châu Âu của Owen thì lại phát huy khả năng khống chế tiết tấu đến tận cùng.

Thời điểm quay người tăng tốc, hay dừng lại đột ngột, đều khiến đối thủ của anh ta không thể thích ứng kịp.

Đồng thời điểm khác biệt lớn nhất với Nhiếp Xuyên chính là, có cảm giác trong động tác của Owen mang theo sức mạnh rất lớn, khi anh ta giữ bóng, động tác nhấc khuỷu tay nhìn cứ như chuẩn bị hất văng đối thủ của mình đi, Nhưng Nhiếp Xuyên rất rõ ràng, Owen sẽ không để mình va chạm với bất cứ một ai. Cảm giác như loại sức mạnh này có thể uy hiếp tất cả những đối thủ đến truy cản anh ta.

Khi Owen lần thứ hai cắt bóng đến dưới giỏ, cùng tiền phong hàng trong phối hợp ghi điểm, Nhiếp Xuyên cau mày.

Tiền phong hàng ngoài này không phải người lần trước cùng DK đấu tập, mà là người mới năm nay mới gia nhập CBU, thậm chí thời gian đối phương gia nhập đội bóng rổ còn trễ hơn so với Nhiếp Xuyên. Nhưng trong giới bóng rổ trung học, cái tên này đã rất nổi tiếng.

Owen cùng tiền phong hàng ngoài của CBU đồng thời từ hai phía cắt đến dưới giỏ khiến hàng phòng ngự của JGU vô cùng áp lực.

Thời gian thi đấu chỉ còn lại có năm phút, các cầu thủ của JGU đã hoàn toàn thấm mệt.

Cảm giác uể oải lúc này của họ hoàn toàn khác với dự uể oải của Nhiếp Xuyên khi đối mặt với Raven, Nhiếp Xuyên biết phương hướng mình cần nỗ lực, mà JGU thì đã như rắn mất đầu.

Owen đã đánh vỡ sự tự tin của bọn họ.

Giống như lúc đấu tập lần trước, anh ta uy hiếp Nhiếp Xuyên.

Điểm số chung cuộc, CBU thắng JGU ba mười hai điểm. Chênh lệch điểm số như vậy khiến ai ai cũng kinh ngạc, dù gì đi nữa, JGU cũng là một đội tuyển hạt giống, so với CBU, năm ngoái thực lực hai đội vẫn còn sàn sàn nhau. Nhưng nghĩ lại chênh lệch ba mươi hai điểm này cũng là hợp lý, vì JGU không có con át chủ bài giống như Owen Whishaw.

Reese vỗ vỗ vai Nhiếp Xuyên, ra hiệu cho cậu đứng dậy.

Lúc Nhiếp Xuyên đi cậu liếc mắt nhìn xuống phía dưới sân, Owen đang đứng đối diện mỉm cười, phất phất tay với cậu.

Wright đi đến bên cạnh Owen, không nhịn được nói: "Tôi phát hiện ông đặc biệt thích trêu chọc Nhiếp Xuyên."

"Bởi vì cậu ta trưởng thành quá nhanh, thực sự rất muốn nhổ tận gốc của cậu ta."

"Nếu là như vậy thật, ông sẽ thấy ngày ngày trôi qua rất nhàm chán." Wright vẩy vẩy cổ tay thả lỏng, "Nhưng mà đối mặt với DK, tôi lại thấy không dám chắc. Nhiếp Xuyên đã không còn là tay mơ bị chúng ta dọa sợ như hồi đấu tập lần trước nữa rồi. Cũng không phải người mà tôi hoặc là Thomas cùng phối hợp có thể dễ dàng bám trụ. Tôi có linh cảm, trận đấu kế tiếp, cậu ta có thể phối hợp cùng Reese, hình thành lai mũi tấn công cắt đến dưới giỏ của chúng ta, khiến chúng ta khó lòng phòng bị."

Owen từ chối cho ý kiến, mỉm cười nói: "Đi thôi."

Vừa ra khỏi nhà thi đấu, Nhiếp Xuyên và Reese đã bị fan bóng rổ vây lấy. Thậm chí không biết sao có hai tay phòng viên cũng chen vào được, hỏi bọn họ cảm thấy nắm chắc mấy phần thắng trong trận đấu với CBU sắp tới.