"Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa."
Không khác nào sấm sét giữ trời quang, sau khi tỉnh lại bác sĩ báo lại bệnh án cho cô giống như trời đất sập xuống.
"Tôi lặp lại lần nữa, cô mang thai đã có hơn một tháng. Nhưng bây giờ thân thể của cô cũng không tốt, trước ba tháng là giai đoạn nguy hiểm, tốt nhất tránh quan hệ vợ chồng cũng như những chuyện kích động. Hoạt động mạnh là không nên, rất có thể sẽ dẫn đến sanh non. Chớ vì vui vẻ trước mắt mà hối tiếc không kịp, làm đàn ông phải bảo vệ người mình yêu, chớ ham hưởng lạc."
Sắc mặt Thương Lang rất trầm, không nói lời nào. Mặc dù vị bác sĩ này đã gần bốn mươi, nhưng bà ta hướng về phía Thương Lang giáo huấn một trận, rõ ràng đem mọi tội lỗi ghép cho mình .
"Hơn nữa, nhất định phải kị rượu. Dạ dày của cô không tốt lắm, nhất định chú ý việc ăn uống."
Mang thai? Chuyện khi nào?
Trong khoảng thời gian ngắn Tử Ca không dám tin tưởng những lời mình vừa nghe, tin tức như thế không khác nào sét đánh khiến cô ứng phó không kịp. Phạm Húc Diệc nói dạ dày của cô không thể bị kích thích, thuốc tránh thai đối với cô có tác dụng phụ tương đối lớn, nếu thấy cô đau Mộ Diễn sẽ không bức bách cô uống. Nhưng chính anh cũng không thấy điều đó.
Tử Ca chỉ cần nhắc tới biện pháp tránh thai, anh sẽ cứng rắn kéo tay cô lại hỏi, hỏi cô có thích hợp mang thai con của anh không, dáng vẻ lưu manh như vậy khiến Tử Ca nghĩ đến thôi cũng muốn tát cho anh một cái.
"Tôi đã dùng biện pháp an toàn"
"Ai nói cho cô dùng biện pháp an toàn nghĩa là an toàn 100%?" Bác sĩ nói xong xoay người rời đi, trừng mắt nhìn cô giống như cô rất ngu thì phải, Tử Ca mím môi không nói, trong lòng hỗn loạn một mảnh.
"Hiện tại phôi thai coi như ổn định, nếu thật muốn đứa nhỏ này, chú ý tĩnh dưỡng và điều trị."
Cửa phòng bệnh “bốp” một tiếng đóng lại, chỉ còn lại cô và Thương Lang. Trong lúc này cả căn phòng yên tĩnh vô cùng, Tử Ca nằm ngửa ở trên giường bệnh, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong long là một mảnh trống không. Khăn phủ giường đang di động, cô nhẹ nhàng lấy tay ấn xuống dưới bụng
Nơi này, có một sinh mệnh.
Rất khó để nói ra cảm xúc hiện tại của cô, nó tồn tại khiến mọi người đều khinh thường ngay cả cô cũng vậy. Nhưng mà…nó vẫn đang tồn tại trong cơ thể cô.
"Là con của hắn?"
Thật lâu sau, trong phòng bệnh đột ngột vang lên giọng nói của Thương Lang , giọng nói băng lãnh mang theo chút ghen tỵ.
Tử Ca nghiêng đầu đi nhìn chằm chằm Thương Lang , trong ánh mắt của cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh giống ngày thường, thậm chí mang theo một tia kiên trì, "Của tôi."
Đứa nhỏ này, là của cô, không có quan hệ gì với ai.
Tay dán vào chiếc bụng bằng phẳng, mặc dù không có cảm giác gì nhưng trong lòng Tử Ca vẫn cảm thấy mềm mại
*
"Mộ Diễn, con nói một chút, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Đem Y Dao đến đó rồi chạy trốn, lại đi những hai ngày, con coi như không có chuyện gì sao?" Mới vừa đi vào phòng khách, thanh âm chỉ trích của Quý Minh Tuệ liền truyền tới.
"Bác gái, con không sao, con chỉ lo lắng Mộ Diễn xảy ra chuyện thôi." Thanh âm của cô gái nhỏ nhẹ mà mềm mại, giờ phút này Đỗ Y Dao đứng bên cạnh Quý Minh Tuệ, giống như bắt được năng lực cậy quyền tiến lên.
Mi tâm vặn lên, Mộ Diễn nâng mắt nhẹ nhàng đảo qua hai người, vô hình mang theo áp lực khiến người khác không thể lên tiếng, "Tại sao cô lại ở đây?"
Thanh âm nhạt như nước khiến người ta không hiểu nổi ý đồ trong đó, Đỗ Y Dao bị hỏi ngẩn ra, câu hỏi của Mộ Diễn khiến cô khủng hoảng, "Em, em đến xem anh. . . . . . Ngày đó, anh đi không từ giã, em cho rằng. . . . . . Cho rằng anh gặp chuyện không may."
Câu nói của cô ta mang theo vẻ nơm nớp lo sợ, Mộ Diễn lại không có kiên nhẫn, "Xem xong rồi thì về đi."
"Mộ Diễn. . . . . ." Quý Minh Tuệ quở trách, lời nói của bà không có tác dụng với anh khiến bà vô cùng khó chịu.
Lấy tay vuốt mi tâm, "Mẹ, chuyện này, người tốt nhất đừng nhúng tay vào."