Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 89




Ngay cả tắm nước lạnh ba lần, nhưng khi Mộ Diễn nhìn thấy cô ngủ ngọt ngào lại càng phiền não hơn. Từ khi nào, anh lại vì một cô gái mà khổ sở đến như vậy? Ngón tay nhẹ tiếp xúc trên khuôn mặt nhẵn nhụi của cô, mang theo một tia quyến luyến không dễ phát giác.

Tròng mắt của Mộ Diễn sâu hơn, tâm tình giằng co ở chung một chỗ, cô gái ở trước mắt này, không thể nghi ngờ, giá trị lợi dụng của cô đối với anh đã hết, nhưng anh không nghĩ tới chuyện buông tay.

Là tham luyến thân thể cùng dung mạo của cô? Nhưng bên cạnh anh đâu thiếu gái đẹp, phụ nữ yêu kiều anh thấy cũng nhiều, nhưng không có ai khiến anh vì một cú điện thoại chạy từ Nam Bình tới đây.

Như vậy, loại cảm giác ham muốn này đến tột cùng có thể kéo dài bao lâu? Ngay cả chính anh cũng cảm thấy tò mò, ngón tay lướt qua mặt của cô, Mộ Diễn nhẹ giọng nói, "Hạ Hạ, buông cô ra dễ như trở bàn tay, chẳng qua, cô còn muốn rời xa tôi sao?"

Hơn nữa, vì anh thông cảm cho tâm tình của cô nên để mình đau khổ chịu đựng, nói ra ai tin? Mộ Diễn nhẹ đỡ cái trán, thân thể mềm mại của cô nằm bên cạnh anh, nếu như anh đã muốn không ai ngăn cản được anh.

Nhưng đáng chết, nước mắt của cô có thể khiến anh cảm thấy tội lỗi.

Phù hợp như thế, khiến con người ta nhịn không được phải than thở.

Đúng, anh đã từng cầm súng chĩa vào đầu người khác nhưng cũng không thấy có lỗi. Phiền não trong nháy mắt xông lên đầu, hai tay Mộ Diễn vò vò tóc, thân thể to lớn thất bại dựa vào đầu giường, anh nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra mong đợi trời sáng.

Mộ Diễn bấm tắt tàn thuốc trong tay, đáy mắt sâu thẳm, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, "Hạ Hạ."

Mộ Diễn nhìn chằm chằm Tử Ca hồi lâu, rồi sau đó anh lật người nằm trên giường, không thể phủ nhận anh tham luyến thân thể của cô, thậm chí tham luyến vẻ mặt có nhiều thay đổi của cô, nhưng Mộ Diễn biết, với cô, trong lòng của anh quả thật không có cảm giác yêu thích.

Trong giấc mộng Tử Ca nhẹ nhàng lật người, chiếc chăn đắp trên người bởi vì sự di chuyển của cô mà rơi xuống, cô nghiêng người tiến vào giấc mộng đẹp, khóe môi nhếch lên một nụ cười vui vẻ, thu hồi gai góc trên người đổi lại là sự thanh tĩnh, giờ phút này cô mềm mại khiến người khác chỉ muốn nắm cô trong lòng bàn tay.

Cô lầu bầu, giống như khi ở trong mộng, cô đang trở về năm tháng trước kia, cô có thể tận tình ngủ nướng mà không để ý đến ai.

Chiếc chăn màu đậm kéo xuống đem thân thể của cô phơi bày trong không khí, đầu vai hơi co rúm lại, người nghiêng về một bên, mang theo sự hấp dẫn đánh thẳng vào mắt anh.

Trong không khí lành lành theo bản năng cô đi tìm nguồn nhiệt, thân thể mềm mại dính sát vào người anh, hai tay ôm lấy hông của anh, để bản thân tìm được tư thế thoải mái nhất rồi cứ thế, tiếp tục ngủ say.

"Hạ Hạ, mở mắt. . . . . ." Anh dụ dụ dỗ cô tỉnh lại, cũng không muốn lợi dụng lúc cô ngủ cưỡng ép cô, anh muốn cô tự nguyện nằm dưới thân thể mình, mí mẳ của Tử Ca giật giật, cô mở nửa mắt nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt nổi đây là mộng hay là thực.

Anh nhẹ nhàng gọi, cô không chút lưu tình cứ thế ngủ, chẳng qua cô chỉ cau mày xem anh như con muỗi quấy rầy mình, mặc kệ nó đi, tiếp tục ngủ, thân thể mềm mại của cô dính sát vào người anh, Mộ Diễn chỉ cảm thấy toàn tế bào đều bị đánh thức, cả người mang theo một cảm giác mãnh liệt, kiêm chế không nổi.

"Hạ Hạ, nếu tôi không ăn em, thì tôi không phải đàn ông." Anh thấp giọng nói, hơi thở nóng rực phả vào tai cô khiến cô cảm thấy nhột nhột, khoé miệng Tử Ca tràn ra nụ cười, "Ghét, đừng làm rộn, Trình Lan, hôm nay không phải học."

Thanh âm trầm thấp như ma đang lưu động, trong giọng nói của anh mang theo sự tự tin. Nhẹ nhàng lật người, ánh mắt Tử Ca hơi động, thần giác kéo xuống, có cái gì đó đang chiếm giữ trong lòng.

Mộ Diễn lật người đem cô đè ở phía dưới, trong thân thể một ngọn lửa nóng muốn ép anh phát điên rồi, mắt của anh chìm sâu như mực, nghe cô tức giận lầu bầu lại cảm thấy hình như cô ấy đang quyến rũ mình, trong lồng ngực tràn ra cảm giác vui vẻ bao phủ cả hai người.

Từng nụ hôn rơi trên cổ cô, nụ hôn mang theo nhiệt điểm lên từng chỗ, Mộ Diễn không vội muốn cô, anh muốn khơi mào sự hăng hái của cô, anh muốn xem dáng vẻ mê loạn cùng tiếng thét chói tai của cô khi ở dưới thân thể mình, anh muốn nhìn cô mất khống chế cầu xin tha thứ

Trong mộng Tử Ca cảm thấy thật nóng, thân thể đốt nóng khó chịu, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, trong miệng không tự chủ tràn ra nhiều tiếng ngâm nga, giống như tố cáo trời hôm nay thật nóng.

"Ừ. . . . . . Nóng quá. . . . . ."

"Nơi nào cảm thấy nóng? Nơi này sao?" Ngón tay lướt qua thân thể mềm mại của cô, cho đến khi bàn tay chạm đến bụng dưới của cô, anh ác ý dừng lại quấy động tại đó.

"A. . . . . Ưm . . ." Thân thể bị dị vật xâm nhập, hai chân của cô chợt khép lại, sự co rút của cô khiến Mộ Diễn mất khống chế, mồ hôi trên trán bị buộc tràn ra. Ngắm nhìn cái bụng của cô, anh chợt rút ngón tay, thân thể của cô lại cảm thấy khó chịu leo lên áp sát người anh.

Động tác của anh cuồng dã mà dịu dàng, khiến cô từ từ bị lạc, không biết là ép buộc hay là chủ động, cô chỉ cảm thấy thân thể mình nóng dường như muốn nổ tung ra, chỉ có thể leo lên người anh mới cảm thấy mình được giải thoát.

Ngón tay sớm đã ướt át, anh men theo thân thể của cô từ từ đẩy vào, môi lại in trên cổ cô, khiến cô thở dốc, thân thể căng thẳng cực độ.

Thân thể bể tan tành. Tiếng rên từ cổ họng tràn ra, Tử Ca không dám tin đây là mình. Thanh âm vừa rồi là của cô sao? Trên mặt đỏ ửng lên, cô thẹn thùng cắn môi không cho thanh âm mắc cỡ như vậy tràn ra lần nữa.

Ngôn ngữ kích động , Tử Ca chỉ có thể để cho mình leo lên người anh, gò má dính chút đỏ, mở miệng vội vàng hấp thu không khí.

"Mộ Diễn?" Cô nâng tay lên đụng vào gương mặt anh, phảng phất xác nhận đó là anh, "A. . . . . ."

"Không phải là, không phải là. . . . . ." Cô lắc mông, thân thể lại di động, ngón tay của anh đang tiến gần khu vườn bí mật của cô. Động tác xinh đẹp như vậy khiến cổ họng của Mộ Diễn co rút nhanh, anh thở hổn hển ổn định mình, trong đôi mắt đã đốt lửa, khẽ nguyền rủa một câu, "Đáng chết, Hạ Hạ, tôi yêu chết dáng vẻ của em lúc này."

"Ưm. . . . . ." Tử Ca cắn môi ức chế cảm giác bị anh động tình, thân thể cô cứng ngắc, "Mộ Diễn, anh. . . . . ."

Ngay sau khi cô hô tên của anh thì một vật cứng láp đầy thân thể cô, bị lấp đầy khiến Tử Ca thất thanh thét chói tai, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong ánh mắt từng tầng sương mù từ từ ngưng tụ lại.

"Ô. . . . . ." Không chịu nổi anh cường thế tiến vào, trong thanh âm của Tử Ca có dính vào tiếng nức nở.

Cô thở dốc dồn dập, thân thể cứng ngắc, Mộ Diễn chỉ cảm thấy mình muốn chết ở trong thân thể của cô, hai tay đè lại đầu vai của cô, tiếng thở dốc hổn hển thô cứng, "Hạ Hạ, buông lỏng, thật muốn đem tôi nuốt chặt sao?"

Mộ Diễn kéo cánh tay của cô đặt trên cổ mình, một tay di chuyển trên người cô, anh nói một câu khiến mặt Tử Ca đỏ tới mang tai, nhưng động tác của anh lại khiến cô muốn nói cũng nói không ra lời.

Chỗ sâu nhất trong thân thể có cảm giác tê dại đi qua khiến cô không nhịn được rên to, tay vịn trên cổ anh từ từ dùng sức, "A. . . . . . Chớ. . . . . . Mộ. . . . . ."

Mộ Diễn lại không chịu buông tha cho cô, động tác của anh mang theo chút liều lĩnh cùng cường hãn muốn cùng cô hướng tới thiên đường, động tác của anh khiến Tử Ca biết được cảm giác mãnh liệt cùng vui thích là như thế nào, tâm không muốn thừa nhận thậm chí còn có sự bài xích, nhưng thân thể lại tiếp nạp toàn bộ.

Người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, thân thể hung hăng đánh tới, bao nhiêu tinh hoa của anh đều cắm vào trong thân thể của cô. Khi anh kịch liệt tiếp xúc cô đã không chịu nổi mà ngất đi.

Sắc trời đã sáng, trên khuôn mặt của cô gái mồ hôi đã ướt đẫm, Mộ Diễn hài lòng nghiêng người nằm bên cạnh cô, ngón tay lau đi những giọt mồ hôi, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt của cô, đem lồng ngực rộng lớn của mình để cô rúc vào, hoàn toàn đem cô bao bọc lấy

Muốn rời khỏi sao?

Mộ Diễn, nếu như có cơ hội, dù chết chắc chắn tôi cũng sẽ rời đi.