Ngắm đồng hồ treo tường, lúc đó đồng hồ chỉ bảy giờ tối " Anh, anh ở phía dưới chờ một chút, tôi xuống ngay "
Mộ Diễn cau mày, đôi mắt nổi lên vẻ không kiên nhẫn, anh dùng hết sức nhấn chuông. Cô cư nhiên để anh tiếp tục chờ, cho đến khi cô bước đến cửa, "Rầm rầm" tiếng gõ cửa nặng hơn vang lên "Tôi bảo cô mở cửa, không nghe thấy sao "
Trù trừ chốc lát, Tử Ca bất đắc dĩ mở cửa, cả người lại cảm thấy buồn phiền. Nơi này là nơi bí mật chỉ có mình cô ở, trong hai năm qua không ai bước vào đây, bất kể ở bên ngoài bị rất nhiều uỷ khuất, cô cũng sẽ nghễnh đầu cười kiêu ngạo
Nhưng là nửa đêm tỉnh mộng, cô một mình ở nơi này tuỳ ý khóc rống, cô đem tất cả nỗi đau gửi vào không gian nho nhỏ này, cô mới hiểu được hoá ra mình cũng là người bình thường, yếu ớt vô cùng
Mộ Diễn căn bản không chú ý đến vẻ mặt không tình nguyện của cô, chỉ để ý đôi mắt khóc sưng lên của cô, thanh âm nhàn nhạt "Thật xấu xí "
Tử Ca cảm giác mình sắp điên rồi, cô hít một hơi trừng mắt nhìn Mộ Diễn "Mặc kệ tôi, liên quan gì đến anh"
Mộ Diễn không quan tâm lời cô nói, đẩy tay Hạ Tử Ca ra đi thẳng vào phòng. Căn phòng tồi tàn này chỉ có hai phần ba không gian có thể sử dụng được, trong phòng khách chỉ bày đại một cái bàn cùng một chiếc ghế, trên bàn có một khay đựng trà, phía trên xốc xếch để mấy quyển tạp chí.
Mộ Diễn đang định bước vào trong, vốn nhìn thấy không gian rộng rãi trong nháy mắt liền chật chội, anh cau mày đứng ở một bên. Anh cao 1m80, mà căn phòng này quá thấp, nếu không cẩn thận bước vào đây sẽ bị đụng đầu
Tử Ca đặt khay trà xuống "Anh có muốn ngồi xuống một chút không, cẩn thận đừng để đụng đầu"
"Cô cũng biết tôi sẽ bị đụng đầu, đây là chỗ ở của cô sao?" Cô vốn hảo tâm nhắc nhở một chút, đối phương lại không chút lưu tình vặn vẹo cô. Tử Ca mặc kệ anh, đi thẳng vào phòng rửa tay rửa sạch tay "Muốn uống nước thì tự mình rót "
Mộ Diễn tinh tế quan sát Tử Ca, buổi chiều điện thoại không gọi được, nhớ tới lời nói của Phạm Húc Diệc cô bị bệnh đau dạ dày rất nặng, nếu uống thuốc kích thích sẽ tạo thành gánh nặng, có thể để lại hậu quả nghiêm trọng
Nhưng gọi điện thoại vẫn không ai nghe, khiến anh nghĩ đến trường hợp xấu nhất, mới vội vàng chạy tới đây, chẳng qua là cô lại bình thường ngoài dự đoán của anh
Mộ Diễn ngồi xuống, tiện tay cầm một quyển tạp chí lật xem, trong phòng rửa tay truyền ra tiếng nước chảy ào ào, không gian yên tĩnh khiến lòng người ấm áp
Mộ Diễn mắt lạnh từ từ rũ xuống, anh nhìn chằm chằm cuốn tạp chí, thần sắc có vẻ hoảng hốt. Tử Ca ra ngoài thì thấy bộ dáng này của anh, anh ngồi trên ghế salon, bắt chéo chân, cánh tay khoác lên tay vịn ghế salon, anh một tay chống đỡ thân thể mình, một tay cầm cuốn tạp chí liếc nhìn. Tờ báo ào ào lật từng tờ từng tờ phá vỡ không gian yên tĩnh
Ôn hoà - bình tĩnh - an tâm
"Nhìn gì? Chuẩn bị bộ quần áo đó để đi ra ngoài sao?" Mộ Diễn quay đầu lại, khoé miệng nở nụ cười hài hước, trong đôi mắt ám ảnh, che giấu sự thất thần, anh nhìn cô mặc bộ đồ ngủ mỏng, khoé mắt ái muội khơi mào
Tử Ca hồi thần, cô cắn răng thầm hận, cô làm sao laị cho là Mộ Diễn sẽ không công kích mình. Tại sao cô có thể nghĩ anh là người ôn hoà - bình tĩnh - an tâm chứ? Thật điên rồ
Tử Ca nghiêng đầu " Muốn đi đâu? Hôm nay thân thể tôi không thoải mái, cho nên không muốn ra ngoài "
Cô rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo một chút nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, gương mặt sưng đỏ cũng chưa hoàn toàn biến mất. Bộ dạng của cô bây giờ như quỷ doạ người
Mộ Diễn nhìn chằm chằm Tử Ca "Đi ra ngoài ăn cơm, nhưng nhìn bộ dạng kia của cô tôi nghĩ không cần đi, kẻo doạ người ta sợ chết khiếp"
Nghe khẩu khí của anh có sự thoả hiệp, Tử Ca trong lòng vui mừng, cô vội vàng nói "Nếu không tự anh đi ăn đi"
"Tôi không có hứng thú một mình đi ra ngoài ăn cơm" Ném cuốn tạp chí xuống, khay trà rung một cái, Tử Ca cũng rung một cái, cô nhìn chằm chằm Mộ Diễn hồi lâu không nói gì, môi mím chặt khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt thậm chí có chút lạnh lùng
Cô không nói được lời nào xoay người vào phòng ngủ, áo ngủ mới vừa cởi xuống, cửa phòng ngủ lập tức mở ra " Nếu cô còn bướng bỉnh như vậy, tôi có thể dùng biện pháp khác khiến cô ăn no, tôi có thể suy tính...." ----- "Đi ra ngoài "
"Ba" một tiếng một cái gối bay về phía Mộ Diễn, tiếp theo là tiếng cô gái mất khống chế hét lên " Anh.....Anh đi ra ngoài cho tôi "
Mộ Diễn không nghĩ tới sẽ có chuyện tốt như vậy cho anh thưởng thức miễn phí, vứt cái gối xuống, tiến gần lại chỗ cô, kéo áo ngủ đang che trước ngực của cô ra "Che che cái gì, trên người cô có chỗ nào tôi chưa nhìn qua"
Tử Ca cảm giác mặt mình sắp bị thiêu cháy, một tay bắt được cái áo ngủ miễn cưỡng che lấp thân thể, một tay tháo bàn tay Mộ Diễn ra nhưng là anh không chịu buông khiến Tử Ca muốn phát điên. Người đàn ông này nhất định phải làm nhục người khác như vậy sao?
Mộ Diễn trong đôi mắt bốc cháy, Tử Ca thấy rất rõ ràng, mấy ngày ở cùng anh trong khách sạn cả ngày triền miên khiến Tử Ca cơ hồ không thở nổi, cô vừa xấu hổ lại khó xử, tròng mắt cơ hồ muốn toát ra lửa " Ca ca, coi như tôi cầu xin anh"
Bàn tay buông áo ngủ ra, anh trầm mặc nhìn Tử Ca hốt hoảng đem áo ngủ khoác lên người. Cô thói quen không mặc gì lúc ngủ, lần này Tử Ca đang suy nghĩ sau này nhất định phải thay đổi thói quen này
Mộ Diễn sắc mặt cũng rất chìm, anh quay đầu nhìn Tử Ca "Cô mới vừa nói cái gì "
"Cái gì?" Mặc quần áo xong Tử Ca ổn định tinh thần, nhìn sắc mặt anh thay đổi liền không hiểu đã nói sai cái gì
"Mới vừa rồi cô nói cái gì? Đem lời của cô nói lại một lần nữa" Anh ra lệnh cho cô, sắc mặt càng ngày càng trở nên u tối, nhéo cánh tay của cô, Tử Ca đau đến nỗi nhíu mày
" Mộ Diễn, anh nổi điên cái gì?” Cô càng giãy giụa anh càng bấm chặt, cho đến khi bức cô rơi lệ "Tôi mới vừa nói cái gì không đúng sao, anh làm tôi đau, buông tay ra "
Tử Ca đẩy tay anh ra, đột nhiên thức tỉnh, Mộ Diễn buông tay cô ra, chẳng qua đáy mắt hiện lên một vầng sáng, chứa đựng nỗi đau khắc sâu trong lòng